“Khốn nạn, tránh ra”

Một người áo đen dùng tiếng Việt bị ngọng quát Hoàng Thiên.

Ánh sáng trong mắt Hoàng Thiên lóe lên, anh dường như hiểu rõ lai lịch hai người áo đen này, bởi vì lúc hai người áo đen này nói tiếng Việt, không khác Phó Lập Thành kia lắm, đều cực kỳ cứng nhắc.

Ha…

Hoàng Thiên không nói hai lời. Cái ghế trong tay đã bay về phía người áo đen nói chuyện.

Vút!

Người áo đen bên cạnh chuyển động, né tránh cú này của Hoàng Thiên.

Ngay sau đó người áo đen này vung mạnh dao găm quân dụng, đâm về phía xương sườn của Hoàng Thiên.

“Chồng à, cẩn thận.”

Lâm Ngọc An sau lưng Hoàng Thiên sợ hãi la lên, chỉ có cô lo lắng cho Hoàng Thiên nhất.

Nhưng rõ ràng sự lo lắng của cô là dư thừa, lấy thực lực của Hoàng Thiên, còn không đến mức thua ở trong tay hai người áo đen này.

Chỉ thấy Hoàng Thiên nghiêng người né tránh một dao này. Sau đó cái ghế hung hăng đập lên đỉnh đầu người áo đen kia.

Lần đập này vừa nhanh vừa mạnh, tốc độ cực nhanh.

Người áo đen không thể né tránh nữa, bị Hoàng Thiên hung hăng đập trúng. Đầu lập tức nở hoa, máu tươi chảy ròng ròng.

Một người áo đen khác vừa muốn xông lên đâm Hoàng Thiên, nhưng đúng lúc này bốn tên thanh niên mặc đồ quân đội ngoài cửa sổ lại xông vào.

“Không được nhúc nhích! Buông vũ khí xuống, nếu không bắn chết ngay tại chỗ!”

Một thanh niên mặc đồ quân đội cầm đầu dùng súng trường chỉ vào hai người áo đen, nghiêm nghị quát.

Sau lưng thanh niên này, ba người đàn ông mặc đồ quân đội khác cũng tự động giơ súng, nhắm chuẩn vào đầu hai người áo đen.

Chỉ cần hai người áo đen này có bất kỳ dấu hiệu tấn công nào thì lập tức sẽ nổ súng bắn chết.

Hai người áo đen nhìn thấy cục diện này thì lập tức sợ hãi.

Mạng ai nấy giữ, sống chết trước mặt, không ai muốn chết.

Chỉ thấy hai người áo đen ngoan ngoãn vứt dao găm quân dụng, giơ hai tay lên.

Tất cả mọi người quá sợ hãi, ngơ ngác nhìn toàn bộ những chuyện này.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin sẽ xảy ra chuyện như thế?

“Má nó. Đến nhầm phim trường rồi sao?”

Trần Giang trốn sau lưng Hoàng Thiên le lưỡi, khϊế͙p͙ sợ lẩm bẩm một câu.

Chỉ có Hoàng Thiên vẻ mặt tự nhiên, anh nhìn bốn tên đàn ông mặc đồ quân đội một cái liền nhận ra, đây đều là đội viên đặc chiến Vũ Thanh đưa đến thành phố Bắc Ninh.



Hơn một trăm đội viên đặc chiến của Vũ Thanh đều ở lại khu vực biên giới chờ lệnh, chỉ đem mười mấy đội viên đặc chiến đến thành phố Bắc Ninh, hơn nữa những người này cũng đều từng gặp Hoàng Thiên, Hoàng Thiên vẫn nhớ.

“Chúng tôi vừa mới phát hiện có sát thủ phá cửa sổ đi vào, lúc này mới đuổi tới.”

Đội viên đặc chiến cầm đầu nói với Hoàng Thiên, anh ta cảm thấy động tác chậm chạp của mình đã khiến nhà họ Hoàng bị dọa sợ.

“Không sao.”

Hoàng Thiên bình tĩnh nói một cách nhỏ nhẹ.

Người ở chỗ này thấy đều kinh ngạc đến ngây người, ai cũng đều bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng Hoàng Thiên lại bình tĩnh đến khó tin, phần dũng khí này cũng không phải người bình thường có thể có được.

Xem ra trước kia thật sự xem thường Hoàng Thiên, anh không chỉ là cậu cả nhà giàu, còn can đảm hơn người như thế, đây không phải kẻ bỏ đi…

Đám người Trương Lan Hương đều âm thầm cân nhắc trong lòng, nghĩ đến trước kia châm chọc khiêu khích Hoàng Thiên như vậy, bọn họ đều cảm thấy nóng cả mặt.

“Tôi nhìn một chút xem bộ dáng hai kẻ bại hoại này thế nào.”

Đội viên đặc chiến cầm đầu đi tới, giật xuống mặt nạ của cả hai người áo đen.

Hoàng Thiên nhìn một cái, hai người áo đen này đều có gương mặt người châu Á, chẳng qua so với người Việt thì vẫn rất khác biệt, thực sự đều là dáng vẻ tác phong của người nước Thái.

“Hai người là đàn em của Phó Lập Thành?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi hai người áo đen.

Hai người áo đen trợn mắt nhìn Hoàng Thiên và bốn đội viên đặc chiến, chẳng qua trong đôi mắt của bọn họ giờ phút này lộ ra một chút sợ hãi.

Hoàng Thiên nhìn ra hai người áo đen này ngoài mạnh trong yếu, lúc này anh cười lạnh lùng một tiếng nói: “Nếu hai người không nói, tôi sẽ cắt đầu lưỡi của hai người khiến đời này bọn mày không thể nói chuyện.”

Không đợi hai người tỏ thái độ, đội viên đặc chiến cầm đầu rút một thanh dao găm quân dụng từ ống quần ra, muốn ra tay cắt đầu lưỡi hai người áo đen này.

Một người áo đen bị bóp cổ họng trong đó, đầu lưỡi không tự động thè ra ngoài.

“Đừng mà, đừng mài Chúng tôi nói!”

Một người áo đen khác bị dọa sợ nên tranh thủ thời gian khoát tay cầu xin tha thứ.

“Nói!”

Đội viên đặc chiến cầm đầu bỗng quát lên.

Phần sát khí nồng đậm này dọa người áo đen sợ run.

“Chúng tôi là đàn em của Phó Lập Thành. Tuân lệnh đến bắt cóc vợ của ngài Hoàng Thiên.”

Người áo đen thành thật nói.

Lâm Ngọc An nghe lời này thì sợ hãi trong lòng.

May mà Hoàng Thiên ở nhà, nếu không vừa rồi không phải cô sẽ thảm rồi sao?

Giờ phút này Hoàng Thiên không thẩm vấn hai người áo đen nữa, anh nhìn đám người Trương Lan Hương và Trương Định một cái rồi nói: “Hai người đã không sẵn lòng vậy thì ở lại đi. Nói không chừng sẽ có sự bất ngờ đấy.”



“Không được, không được, không được, cháu rể à, trong nhà bọn dì còn có việc, sao có thể ở lại đây chứ?”

Trương Lan Hương bị dọa đến nỗi liên tục khoát tay, bây giờ có phát tiền bảo bà ta ở lại thì bà ta cũng không có lá gan đó.

“Bọn cậu đi liên bây giờ, bây giờ đi ngay…”

Trương Định run rẩy, nói xong lời này liền đi ra ngoài cửa.

Trương Lan Hương cũng không dám nán lại nữa, nguy hiểm như vậy, bà ta nào còn dám ở lại? Đi theo sau lưng Trương Định ra khỏi cửa.

Về phần ba tỷ rưỡi mơ ước tha thiết kia, chỉ có qua vụ này rồi nghĩ cách đòi Hoàng Thiên vậy.

Trần Hồng Hà và Trần Giang cũng lập tức chuồn mất. Còn Trương Vĩ kia cũng vèo một phát đến cổng, chạy thụt mạng.

“Ông ngoại, ông trở về cùng bọn họ trước đi, hôm nay khiến ông bị dọa sợ rồi.”

Hoàng Thiên lễ phép nói với Trương Công Điền.

Trương Công Điền cũng biết mình ở đây không giúp được gì, mà còn thấy cảnh dao súng, trái tim cũng không chịu nổi.

Cho nên Trương Công Điền không dám cậy mạnh, nói với Hoàng Thiên: “Thiên ngoan, tình cảnh bây giờ của cháu nguy hiểm như vậy, phải cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi ông ngoại.”

Hoàng Thiên nói.

sử?

Trương Công Điền khẽ gật đầu, đi theo đám người Trương Lan Hương ra ngoài.

Trương Lan Phượng bị dọa đến nỗi không nói nổi nên lời, mặc dù hai sát thủ áo đen đã bị khống chế, nhưng bà vẫn chậm chạp không khôi phục được sức lực.

Nếu như là lúc trước thì Trương Lan Phượng khẳng định sẽ ngừng lại quở trách Hoàng Thiên, sẽ mắng Hoàng Thiên là sao chổi.

Nhưng bây giờ Trương Lan Phượng không có sức mạnh đó nữa, bà một câu cũng không dám nói, tránh ở một bên khϊế͙p͙ sợ nhìn tất cả điều này.

Lâm Huỳnh Mai và Lâm Ngọc An cũng thế, đều chưa khôi phục tỉnh thần.

“Mọi người đừng sợ, bốn người này là vệ sĩ đặc biệt của mọi người.”

Hoàng Thiên chỉ bốn đội viên đặc chiến, nói với Lâm Ngọc An, Lâm Huỳnh Mai và Trương Lan Phượng.

“Đúng đúng, bọn mẹ không sợ! Bốn người họ là lính đặc chủng nhỉ? Con rể cũng thật lợi hại, có thể tìm được vệ sĩ tốt như vậy.”

Trương Lan Phượng cứng rắn miễn cưỡng nở nụ cười, nịnh nọt Hoàng Thiên.

“Anh rể, em lần đầu tiên nhìn thấy súng thật, hi hi.”

Lâm Huỳnh Mai khôi phục tinh thần, cười tươi đến gần Hoàng Thiên, còn sờ sờ súng tự động trong tay một đội viên đặc chiến.

Hoàng Thiên không nói gì, vừa muốn bảo đội viên đặc chiến áp giải hai người áo đen này ra ngoài thì đúng lúc này điện thoại của Vũ Thanh gọi tới.

“Cậu chủ, tôi đã áp giải đám Tiêu Hổ đến dưới lầu của cậu.”