Vũ Thanh và mấy đội viên đặc chiến dưới tay đang đợi ở đây, thấy Hoàng Thiên đã trở về, Vũ Thanh mở cửa xe và đi xuống xe.

“Cậu Thiên, đã làm xong chuyện rồi?”

Vũ Thanh đi đến trước xe Hoàng Thiên hỏi.

Hoàng Thiên nhẹ gật đầu, xuống xe vẫy tay với Lã Việt sau lưng.

Lã Việt lập tức dẫn người ấn Phó Lập Thành xuống xe, dẫn tới trước mặt Hoàng Thiên và Vũ Thanh.

Gương mặt Phó Lập Thành vào lúc này đã trắng bệch. Ông ta đã có dự cảm rằng số kiếp này khó thoát.

Vũ Thanh nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Phó Lập Thành, không khỏi cười khẩy vài tiếng.

“Ha ha, chưa được bao lâu là chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Vũ Thanh cười khẩy nói.

Phó Lập Thành không trả lời, thở mạnh một cái.

Phó Lập Thành và Tiêu Hổ giống nhau, từ sau khi xuất ngũ, coi như là công thành danh toại rồi. Tích lũy không ít tiền, có thể trôi qua cuộc sống thoải mái.

Những cũng vì vậy mà Phó Lập Thành trở nên sợ chết rồi, không còn bốc đồng như lúc tuổi còn trẻ nữa.

Lúc này, Hoàng Thiên đang nắm chặt cổ áo của Phó Lập Thành, tóm thằng cha này giống như tóm con gà con, đi qua.

Phó Lập Thành hoảng sợ nhìn Hoàng Thiên, không biết Hoàng Thiên muốn làm gì ông ta.

“Khốn kiếp! Chạy đến Việt Nam của chúng tao giương oai này! Ông đối phó Hoàng Thiên tao đây còn chưa tính, tại sao phải liên luy đến em gái của tao?”

Hoàng Thiên tức giận chất vấn Phó Lập Thành, phát tiết lửa giận trong lòng.

Không sai, Hoàng Thiên rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Nhớ lại lại thời điểm lúc chạng vạng, không ngờ Phó Lập Thành dùng côn gỗ hung tàn đánh đòn hiểm vào Hoàng Linh và Hoàng Phúc Trường, Hoàng Thiên đã nén không nổi lửa giận trong lòng nữa rồi.

Phó Lập Thành cũng biết mình xong đời, ngã vào họa lớn, nghìn không nên triệu không nên, không nên động vào em gái của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên dành bao nhiêu yêu thương cho em gái mình, Phó Lập Thành cũng ý thức được, hiện giờ ông ta đang sợ hãi không muốn điều này xảy ra.

“Cậu Thiên, tôi rất xin lỗi, tôi vì điều đó mà cảm thấy thật hối hận….”

Giọng Phó Lập Thành run rẩy nói với Hoàng Thiên.

“Mày hối hận cái con gái mẹ mày! Hối hận có gì hữu dụng à?”

Hoàng Thiên phấn nộ, đột nhiên nói tục, sau đó vung bàn tay thô hung hăng đánh Phó Lập Thành.

Trong nháy mắt, mười mấy cái cái tát giáng xuống trêи mặt Phó Lập Thành, đánh tới Phó Lập Thành thành người béo núc ních.

Chẳng qua so sánh với Phó Lập Thành dùng côn đánh đòn hiểm vào Hoàng Linh thì Hoàng Thiên đánh như vầy cũng coi như đủ nhân đạo rồi.

“Đừng đánh nữa cậu Thiên, đừng đánh nữa, tôi có thể bồi thường, cậu muốn bao nhiêu tiền chỉ cần mở miệng…”

Phó Lập Thành thở hổn hển phù phù, thương lượng cùng Hoàng Thiên.

“Bao nhiêu tiền cũng không mua mạng chó của mày về được!”



Hoàng Thiên chẳng muốn nói nhảm cùng Phó Lập Thành, trực tiếp túm Phó Lập Thành hất xuống đất.

Vũ Thanh đã cầm súng tự động đi tới, nhằm ngay đầu Phó Lập Thành đang trêи mặt đất!

“Tha mạng! Tha mạng, tôi không muốn chết!”

Phó Lập Thành đã hoàn toàn sụp đổ, la †o lên.

Vũ Thanh nhìn Hoàng Thiên, và đợi mệnh lệnh của Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên rất quyết đoán ra hiệu bằng tay cho Vũ Thanh “Giết”, những bài học của ngày xưa đã nói cho anh biết, đối xử với kẻ thù, không thể nương tay!

Đùng!

Một tiếng súng vang lên, Vũ Thanh tự tay bản chết Phó Lập Thành.

Rất nhanh, mấy đội viên đặc chiến đã tới, dùng xẻng quân dụng đào một cái hố ngay tại chỗ, chôn Phó Lập Thành.

Lúc này Hoàng Thiên mới thở dài một cái, cục tức nghẹn trong lòng này cuối cùng đã đi ral “Chúng ta trở về.”

Hoàng Thiên ra lệnh cho mọi người.

Lã Việt và hơn mười người dưới tay của anh đều nhìn tới ngây dại.

Tuy rằng bọn họ đánh đánh giết giết không ít rồi, thế nhưng không có trâu bò đến mức dùng súng tự động!

Hơn nữa Vũ Thanh đánh gục Phó Lập Thành, quyết đoán như vậy, chỉ một động tác tay của Hoàng Thiên, Vũ Thanh liền kiên quyết thi hành. Thật sự là đủ khí phách!

Những người dưới tay Lã Việt cực kỳ hâm mộ, bọn họ đều đoán được thân phận Vũ Thanh rất đặc thù. Nếu không thì sao có thể đánh gục một người nước ngoài ngay tại chỗ ở trước mặt nhiều người như vậy chứ?

Lúc này, Hoàng Thiên đã lên xe, lái xe về thành phố Bắc Ninh.

Lã Việt dẫn đầu các đàn em làm tai mắt ở phía sau, Vũ Thanh cũng lái xe cùng theo, mọi người đều trở về thành phố Bắc Ninh.

Đã là hơn mười giờ tối, sau khi Hoàng Thiên tạm biệt Vũ Thanh và Lã Việt, một mình lái xe trở về nhà.

Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai cũng đã đi ngủ từ sớm, biết được Hoàng Thiên sắp xếp vệ sĩ cầm súng bảo vệ an toàn, Trương Lan Phượng và Lâm Huỳnh Mai đều cảm thấy vô cùng an ổn, trong lòng rất an tâm.

Nhưng Lâm Ngọc An không ngủ, cô đang chờ đợi Hoàng Thiên trở về.

Vừa thấy Hoàng Thiên đã trở về, trong lòng Lâm Ngọc An kϊƈɦ động. Từ trêи giường xuống liền nhào vào trong ngực Hoàng Thiên.

Lúc này, cô mặc áo ngủ rộng thùng thình, nhưng như vậy cũng không che giấu được dáng người hấp dẫn của cô.

Cảm nhận được sự dịu dàng của vợ mình, Hoàng Thiên cười nhẹ nhàng, nói: “Sao còn chưa ngủ?”

“Đang đợi anh về đó.”

Lâm Ngọc An dịu dàng nói.

Trong lòng Hoàng Thiên ấm áp, anh cảm thấy khoảng thời gian gần đây, quan hệ giữa mình và vợ thật sự là càng ngày càng hòa hợp, nhà cũng trở nên càng thêm ấm áp rồi.

“Giường nhỏ của anh đâu rồi?”

Hoàng Thiên nhìn thoáng qua nơi đặt giường nhỏ mà mình ngủ đó giờ, nghi hoặc hỏi Lâm Ngọc An.

Mặt Lâm Ngọc An nóng lên, nhẹ giọng nói: “Bị em đập bỏ rồi…”



Trong lòng Hoàng Thiên khẽ run lên, anh đã chờ ngày này rất lâu rồi!

Cái giường nhỏ này, quả thật chính là một bóng ma trong lòng của anh, cũng là khúc mắt không giải được.

Từ cái hôm kết hôn với Lâm Ngọc An, là Hoàng Thiên đã nằm ngủ trêи cái giường nhỏ này, vẫn luôn ngủ hơn ba năm.

Đêm nay, cuối cùng cái giường nhỏ này đã không tồn tại nữa!

“Ha ha, em phá bỏ giường của anh rồi, vậy anh ngủ sao đây?” Hoàng Thiên mỉm cười, cố ý trêu chọc Lâm Ngọc An nói.

Lâm Ngọc An trợn mắt liếc nhìn Hoàng Thiên, nghĩ thầm cái đồ hư hỏng này, em vốn đủ thẹn thùng rồi, anh còn cố ý làm ra vẻ như vậy!

“Không phải còn có chăn đệm nằm dưới đất sao? Sau này anh đi nằm ngủ trêи mặt đất đi”

Lâm Ngọc An khẽ nói.

“Ha ha, dưới đất quá lạnh, em nỡ lòng để cho anh ngủ trêи mặt đất ư?”

Hoàng Thiên cười ha ha, kéo tay Lâm Ngọc An.

Đêm dài vắng người, Lâm Ngọc An cảm giác giờ phút này thật sự là mặt cũng đang phát sốt, tim đập cũng có chút gia tốc.

Cho tới nay, Lâm Ngọc An đều cảm thấy hơn ba năm qua, rất có lỗi với Hoàng Thiên.

Dù sao, cô vẫn luôn không thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, Hoàng Thiên chính là một người đàn ông bình thường đó!

Từ sau khi quan hệ hòa hoãn với Hoàng Thiên, Lâm Ngọc An phát hiện, chính mình sớm đã yêu người đàn ông này, cũng là người đàn ông chưa từng sinh hoạt vợ chồng thực sự.

Đêm nay, cô đã chuẩn bị kỹ càng, giao tất cả mọi thứ của mình cho Hoàng Thiên.

“Chồng, mấy năm qua, anh có oán em không?”

Trong mắt Lâm Ngọc An đột nhiên ẩm ướt, ngẩng mặt lên thỏ thẻ hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không ngờ, Lâm Ngọc An lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy.

Muốn nói không có một chút oán nào thì cũng là việc không thể nào đấy, đặt người nào vào tình cảnh này thì ai cũng sẽ phàn nàn.

Người vợ vừa đẹp vừa trẻ như thế, nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng, là đàn ông thì đều oán đó.

Nhưng Hoàng Thiên yêu Lâm Ngọc An thật lòng, chút oán này trong lòng khi ở trước mặt tình yêu, hoàn toàn không có nghĩa lý gì.

“Không oán em.”

Hoàng Thiên thản nhiên nở nụ cười, vuốt ve mái tóc Lâm Ngọc An một cái.

“Thật hả chồng? Không phải anh đang an ủi em chứ?”

Hốc mắt Lâm Ngọc An đã ướt rồi, cô cắn chặt bờ môi, cảm thấy càng thêm tội lỗi.

“Thật sự.”

Hoàng Thiên trả lời rất khẳng định.

“Chồng, anh thật tốt.”

Lâm Ngọc An kϊƈɦ động khóc lên, ôm Hoàng Thiên thật chặt, đã nghẹn ngào tới mức cuối cùng cũng không nói nên một câu nào.