*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái gì? Đánh người bằng đế giày sao? Hoàng Linh sợ đến ngây người, cô phát hiện ra anh mình đơn giản là rất giỏi, đánh như thế này thì không làm người chết được? “Anh, em không dám.”

Hoàng Linh ở trước mặt Hoàng Thiên vấn rất thật thà, nhẹ giọng nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng đắn đo của Hoàng Linh, anh không khỏi khe khẽ lắc đầu.

Cô em gái này của mình tính cách quá hòa nhã.

Kiểu này đúng là rất dễ bị người khác bắt nạt.

“Không phải sợ, đánh bọn họ một trận cho thoải mái, để sau này bọn họ không dám bắt nạt em nữa.”

Hoàng Thiên cổ vũ Hoàng Linh.

Hoàng Linh thật sự vô cùng khó xử, nhìn Hoàng Thiên nói: “Anh, em chưa từng và cũng sẽ không bao giờ đánh người đâu.”

Hoàng Thiên không nỡ làm khó Hoàng Linh, nghĩ nghĩ, Hoàng Linh từ nhỏ đến lớn còn chưa cãi nhau với ai bao giờ nói gì là đánh người, ngay cả mắng chửi người cũng không biết.

Để cô dùng giày đánh người cô lại càng không làm được.



Nghĩ đến đây Hoàng Thiên cũng không định nói Hoàng Linh đánh nữa, anh tự mình ra tay, để cho em gái không phải chịu uất ức! “Đứng thẳng lên hết đi, nếu chút nữa ai dám tránh, đêm nay tôi đánh chết người đó.”

Hoàng Thiên rung rung chiếc giày trong tay, bình thản nói.

Câu này tuy bình thản nhưng đế giày trong tay Hoàng Thiên là thật, cái này là đập lên mặt thì làm sao chịu được? Cả bốn người Khương Văn Vinh đều không ngừng kêu khổ, âm thâm mắng chửi trong lòng! Hoàng Thiên đáng chết, con mẹ nó cũng quá quá đáng rồi...

Trái tim Khương Văn Vinh đang rỉ máu, âm thầm mắng Hoàng Thiên nhưng lại không dám nói ra.

Giáo sư Hồng cũng ngơ người, vừa rồi đã bị Hoàng Thiên hành cho chết đi sống lại, bây giờ lại chuẩn bị chịu một trận đế giày, ông ta cứ ngơ ngác ra đó.

Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh lại càng hoảng loạn không muốn chịu đòn, lúc này Võ Ngọc Minh khóc nức nở nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, xin ngài nương tay một chút, nếu như thế này sẽ đánh chết người mất.”

“Đúng vậy anh Thiên, chúng tôi đều là bạn học của em gái anh, anh sao có thể ra tay độc ác như thế?”

Hồ Hoàng Anh khóc sướt mướt giả vờ đáng thương trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên vô cùng buồn nôn, hai người này còn có mặt mũi giả vờ vô tội? “Các người lừa bạn học của mình như vậy mà được sao? Em gái tôi không bị người khác chà đạp thì các người không ngủ ngon được đúng không!”Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻoChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 346: Bốn đứa xui xẻo