*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến trung tâm giải trí, Tiêu Tấn đã dẫn người đợi đón ở cửa ra vào.

Vừa thấy xe của Hoàng Thiên dừng lại, Tiêu Tấn liên nhanh chóng đi tới, mở cửa cho Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên xuống xe, nói với Tiêu Tấn: “Vào trước đã.”

Tiêu Tấn đồng ý, dẫn theo đàn em đi theo Hoàng Thiên vào trung tâm giải trí.

Hoàng Thiên đến phòng Hầu Cảnh Văn đang ở.

Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy bộ dạng hốc hác của Hầu Cảnh Văn, hốc mắt trũng sâu.

“Anh Thiên, theo lời dặn dò của anh, tôi đã không cho tên này ngủ hai ngày rồi!”

Tiêu Tấn báo cáo với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Hầu Cảnh Văn ngồi trêи ghế.

Buồn ngủ không thể chịu nổi, nhưng bên cạnh luôn có người quan sát anh ta, không cho anh ta ngủ.

Anh ta cũng không dám ngủ.

Nhìn thấy Hoàng Thiên đi vào, Hầu Cảnh Văn trừng mắt độc ác nhìn Hoàng Thiên, nhưng ngay sau đó lập tức bày ra bộ dạng đáng thương.

“Hoàng Thiên, mày cho tao ngủ một lúc đi, chỉ một lúc thôi được không...”



Hầu Cảnh Văn nhăn mặt, vô vọng nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn thấy cổ tay Hầu Cảnh Văn vẫn còn quấn băng gạc màu trắng, trêи sông mũi cũng dán băng gạc y tế, tên này cũng đủ khổ sở rồi.

“Để mày ngủ cũng được, chỉ cần mày nói ra mẹ mày đang ở đâu.”

Hoàng Thiên nói với Hầu Cảnh Văn.

Hầu Cảnh Văn im lặng nghiến răng, ngồi yên không nói lời nào.

So với Hùng Phi Long, Hầu Cảnh Văn này còn cứng miệng hơn.

Hoàng Thiên cũng không vội, dù sao Hùng Phi Long cũng đã khai hết rôi, cho dù Hầu Cảnh Văn không mở miệng thì cũng có thể để Hùng Phi Long dẫn đường.

“Vậy thì gọi điện cho mẹ mày, bảo bà ấy ra ngoài nói chuyện, lẽ nào mày không muốn rời khỏi đây sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng cười, hỏi Hầu Cảnh Văn.

Hầu Cảnh Văn dứt khoát quay mặt sang một bên, không thèm nhìn Hoàng Thiên.

“Anh Thiên đang nói chuyện với mày đấy."

Một trong những đàn em của Tiêu Tấn tát Hầu Cảnh Văn một cái bạt tai và nói lớn.



“Tao sẽ không bán đứng mẹ mình đâu.”

Hầu Cảnh Văn trợn mắt, nhìn Hoàng Thiên rồi nói.

“Được thôi, tao không ép mày.”

Hoàng Thiên nói xong liên quay người bước ra ngoài.

“Hoàng Thiên, tao nói cho mày biết là được chứ gì, mày cho tao ngủ đi...”

Hầu Cảnh Văn sợ hãi đến mức phát điên, đứng dậy chạy theo sau Hoàng Thiên, quỳ xuống đất ôm lấy chân Hoàng Thiên, nói gì cũng không buông tay.

Chuyện này...

Hoàng Thiên không ngờ Hầu Cảnh Văn lại làm như vậy, quay đầu lại nhìn anh ta nói: “Không cần mày nói nữa, Hùng Phi Long sẽ đưa tao đi.”

“Hả?”

Hầu Cảnh Văn sững sờ một lúc sau đó hỏi Hoàng Thiên: “Mày, làm sao mày biết Hùng Phi Long?”

“Anh ta ở ngay bên cạnh mày, vả lại cũng không cứng miệng như mày." Hoàng Thiên cười nhạt, khiêu khích Hầu Cảnh Văn.

“Cho nên mày đừng nghĩ đến việc ngủ nữa, thức cho đến chết đi.”Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiệnChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 409: Cuối cùng cũng xuất hiện