*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trông thấy dáng vẻ này của Đinh Ngọc Kiều, Hoàng Thiên thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cũng không biết cô ta lấy dũng khí đâu ra mà nói câu này, lẽ nào cũng vì quá tin tưởng năng lực của Matsushima Dairo? Tuy rằng Hoàng Thiên hoàn toàn không có sự sợ hãi nhưng anh cũng có thể cảm nhận được, năng lực của Matsushima Dairo này cũng rất mạnh.

Còn về ba tên tay câm cuốc kia, Hoàng Thiên liếc mắt một cái nhìn ra ngay, chỉ là trình độ của bọn lưu manh đầu đường, không đáng lo.

"Làm sao, sợ rồi à? Vậy thì mau chóng quỳ gõi dưới chân anh Matsushima đi, cầu xin anh ấy tha cho anh, ha ha!" Đinh Ngọc Kiều khoát tay, nở nụ cười ha ha khiến người ta phát bực với Hoàng Thiên.

Sau khi Matsushima Dairo nghe thấy Đinh Ngọc Kiều nói vậy cũng cười rất đắc chỉ.

Dù sao Đinh Ngọc Kiều cũng là cô gái trẻ xinh đẹp, Matsushima Dairo thấy lời khích lệ của cô ta rất có ích.

"Đúng vậy anh Thiên.

Bây giờ tôi cho anh cơ hội, lập tức quỳ xuống xin lỗi với tôi, có khi tôi có thể tha cho anh một mạng."

Matsushima Dairo mở miệng nói chuyện, nhìn Hoàng Thiên chằm chằm với vẻ khinh khi.

Không đợi Hoàng Thiên nói gì cả, Đinh Ngọc Kiều đã nói tiếp.

"Anh Dairo, anh không thể tha cho Hoàng Thiên dễ vậy! Anh ta làm cho bạn trai và cha tôi đều bị thương, mối thù này anh phải trả giúp tôi! Đinh Ngọc Kiều cắn răng gào lên.



"Ha ha, cô Kiêu đừng nóng quá."

Matsushima Dairo lại nở nụ cười rất hả hê, nói xong câu này, anh ta lại tới gân Hoàng Thiên.

“Anh Hoàng Thiên, tôi nghe nói anh là một người rất có năng lực, hơn nữa khu vu chơi Thủy Anh ở thành phố Bắc Ninh cũng là của anh, đúng không?”

Matsushima cười ha hả hỏi Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên nhìn Matsushima Dairo, cái gương mặt này khiến Hoàng Thiên không hề thoải mái, rất muốn tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.

Có điều Hoàng Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, anh muốn xem thử Matsushima Dairo muốn làm gì.

"Không sai, công viên nước là của tôi, anh muốn nói gì?" Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thiên lóe lên một tia sáng lạnh, hỏi Matsushima Dairo.

Chuyện này...

Trong lòng Matsushima Dairo hơi rén, bởi anh ta phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Thiên khá là đáng sợ.

Nghĩ tới em trai Matsushima Jiro của mình cũng là thua trong tay Hoàng Thiên, Matsushima Dairo dần dần thu lại sự xem nhẹ với Hoàng Thiên.Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chútChàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất) - Chương 488: Tôi khuyên anh nên biết điều chút