Tiếng kêu cứu truyền đến quá đột ngột, Hoàng Thiên không hề chuẩn bị trước.

Chẳng phải Ngọc An về nhà sao, sao có thể gặp nguy hiểm?

Hoàng Thiên cảm thấy đã quá muộn để nghĩ về điều này, vì vậy anh vội vàng lên lầu càng nhanh càng tốt.

Dù không còn sống trong ngôi nhà này nhưng anh vẫn có chìa khóa và nhanh chóng mở cửa.

“Trịnh Hiểu Phong, thằng khốn này, thả tôi ra.”

Trong phòng, tiếng hét kinh hoàng của tiếng cười ngớ ngẩn của Trịnh Hiếu Phong.

Não Hoàng Thiên sắp nổ tung, chuyện gì thế này!

Sau khi xông vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến cho Hoàng Thiên muốn giết người!

Trịnh Hiếu Phong đang ôm eo Lâm Ngọc An từ phía sau, liều mạng đè cô xuống giường.

Nhưng Lâm Ngọc An đã cố gắng hết sức vùng vẫy, cô gần như không thể chống đỡ được nữa.

“A, mày, mày…”

Nhìn thấy Hoàng Thiên đột nhiên xông tới, Trịnh Hiếu Phong sửng sốt, đầu anh ta lúc này mới bình tĩnh được một chút.

Hoàng Thiên lúc này chỉ muốn giết người!

Bốp!

Anh lao tới và đá Trịnh Hiếu Phong xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Trịnh Hiếu Phong hét lêm, cú đá của Hoàng Thiên gần như làm gấy thắt lưng của anh ta.

“Hoàng Thiên Lâm Ngọc An khóc và nhào vào vòng tay của Hoàng Thiên, cô run lên vì sợ hãi.

“Hoàng Thiên đồ khốn kiếp, đúng là biết chọn lúc để về đấy!”

Trịnh Hiếu Phong chửi rủa Hoàng Thiên, sau đó bỏ chạy.

Hoàng Thiên vẫn luôn chú ý đến từng cử động của thằng khốn này, sao có thể để chạy trốn dễ dàng như thế?

Anh duỗi một chân ra chặn ở cửa, Trịnh Hiếu Phong bị vấp ngã xuống đất.

“A, mẹ kiếp…”

Trịnh Hiếu Phong chạy quá vội vàng, sau khi bị Hoàng Thiên vấp ngã, thì như một con chó vập mặt ngã gãy răng.

Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong phòng ngủ, và nhìn thấy sắc mặt đỏ bừng của Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên đã hiểu rằng Trịnh Hiếu Phong chắc chăn đã xịt thứ gì đó trong phòng.

“Ngọc An, em ngồi trêи giường một lát.”

Hoàng Thiên buông Lâm Ngọc An trêи tay ra, để cô ngồi trêи giường, đi đến chỗ của Trịnh Hiếu Phong.

Trịnh Hiếu Phong biết rằng mình không thể thành công ngày hôm nay, và bây giờ anh †a chỉ muốn trốn khỏi đây nhanh chóng.

Vừa định đứng dậy, một bàn chân to đã giẫm lên lưng của Trịnh Hiếu Phong, dậm anh ta xuống sàn.

Hoàng Thiên trong mắt tràn đầy tức giận, tên khốn Trịnh Hiếu Phong này, nhiều lần thách thức điểm mấu chốt của anh!

“Trịnh Hiếu Phong, mày đúng là muốn chết rồi!”

Hoàng Thiên giận dữ hét lên, túm tóc Trịnh Hiếu Phong và nhấc bổng lên như một đứa trẻ.

“Hoàng Thiên, mày thả tao đi, nếu không tao sẽ không để mày sống sót qua đêm nay!”

Trịnh Hiếu Phong nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.



Hoàng Thiên thật sự không biết dũng khí của Trịnh Hiếu Phong đến từ đâu nên mới nói ra lời này.

Bốp bốp bốp bốp!

Hoàng Thiên tức giận đánh liên tiếp vào mặt Trịnh Hiếu Phong!

Tất cả đều đánh vào mắt và mũi của Trịnh Hiếu Phong, và chỉ trong vài giây, Trịnh Hiếu Phong đã hoàn toàn bị đánh gục.

“Mẹ mày chứ Trịnh Hiếu Phong bị đánh vội vàng, thằng khốn này đúng là có cách, lấy trong túi ra cái lọ nhỏ màu trắng, phun vào mặt Hoàng Thiên mấy lần!

Không hay rồi!

Hoàng Thiên thầm nói không ổn, nhưng đã quá muộn, sương mù phun lên mặt ở cự ly gần, nồng độ quá cao.

Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nhất thời, Hoàng Thiên bị nghẹn, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Lúc này, anh không còn nắm được tóc của Trịnh Hiếu Phong nữa, Hoàng Thiên vô thức buông tay ra.

Trịnh Hiếu Phong vui mừng khôn xiết khi thấy thế, anh ta cũng biết Hoàng Thiên chỉ là chóng mặt nhất thời và sẽ sớm tỉnh lại, vì vậy anh ta đã bỏ chạy và lao ra khỏi phòng ngủ.

Lâm Ngọc An ngồi trêи giường cảm thấy choáng váng, căn phòng ngủ này tràn ngập mùi sương mù từ thuốc xịt của Trịnh Hiếu Phong, dược tính thực sự quá mạnh.

“Hoàng Thiên, chúng ta mau chóng đi ra thôi…”

Lâm Ngọc An đứng dậy, kéo Hoàng Thiên ra phòng khách.

Vài giây sau, Hoàng Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại và đi đến phòng với Lâm Ngọc An.

Tìm kiếm Trịnh Hiếu Phong một lần nữa, nhưng làm gì nhìn thấy bóng dáng anh ta nữa?

Hoàng Thiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, tên khốn Trịnh Hiếu Phong này đã hoàn toàn chọc giận Hoàng Thiên!

“Ngọc An, em có sao không?”

Hoàng Thiên ôm Lâm Ngọc An, quan tâm hỏi.

Cả người Lâm Ngọc An nóng bừng, việc phun thuốc của Trịnh Hiếu Phong không có tác dụng với nam giới, nhưng phụ nữ thì không thể chịu đựng được.

“Bây giờ em cảm thấy rất khó chịu.”

Lâm Ngọc An gần như ngất xỉu trước Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cau mày, cũng chỉ có thể đợi lát nữa đi tìm Trịnh Hiếu Phong xử lý, trước tiên phải giải quyết chuyện Lâm Ngọc An đã.

Đỡ Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên rời khỏi nhà.

Vừa xuống cầu thang, đã thấy Lâm Huỳnh Mai và hai cô bạn gái của cô xuống taxi bên lề đường.

Lúc này Lâm Huỳnh Mai cũng nhìn thấy Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, thấy chị gái mình vừa đi vừa loạng choạng như đang say rượu, Lâm Huỳnh Mai bị sốc.

“Chị ơi, chị có chuyện gì vậy?”

Lâm Huỳnh Mai chạy nhanh đến Hai người bạn thân nhất của cô cũng tới, hai cô gái cũng đã từng nhìn thấy Hoàng Thiên, mỗi lần gặp mặt đều muốn trêu chọc Hoàng Thiên.

Trước khi họ có thể nói chuyện, Lâm Huỳnh Mai đã nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên và nói: “Anh đã làm gì? Chị gái tôi đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Thiên không có tâm trạng cãi nhau cùng Lâm Huỳnh Mai, nghiêm mặt nói: “Mau đưa chị gái em đi bệnh viện.”

Lâm Huỳnh Mai cảm thấy anh rể toát ra khí thế thật đáng sợ.

“À Vâng…”

Lâm Huỳnh Mai không dám nói nhiều, gật đầu đồng ý, liền giúp Hoàng Thiên hỗ trợ Lâm Ngọc An.

Hai người bạn thân nhất của cô cũng đến giúp, ba cô gái cùng nhau dìu Lâm Ngọc An lên taxi và đến bệnh viện.

Trái tim Hoàng Thiên vừa thả lỏng, lúc này lồng ngực tràn đầy lửa giận!



Trịnh Hiếu Phong chạy đi, Hoàng Thiên sao có thể để anh ta đi như thế này?

Hôm nay dù có lên trời cũng phải mò ra tên cặn bã này!

Bình tĩnh lại, Hoàng Thiên nghĩ rằng Trịnh Hiếu Phong nhất định đã sợ hãi, thằng khốn này hẳn là đang trốn.

Muốn tìm Trịnh Hiếu Phong chỉ có thể để Lã Việt tìm, ở thành phố Bắc Ninh, Lã Việt muốn tìm người rất dễ dàng.

Lấy điện thoại di động ra, Hoàng Thiên gọi điện cho Lã Việt và nhờ ông ta đi tìm Trịnh Hiếu Phong/ Vài phút sau, một chiếc Bentley lái đến nhà của Lâm Ngọc An.

Lã Việt mặc quần áo bình thường xuống xe, bước nhanh về phía Hoàng Thiên.

Xếp sau Lã Việt, tiếp theo là Tiêu Tấn, cánh tay đắc lực của Lã Việt.

Hoàng Thiên không ngờ Lã Việt đến sớm như vậy, lúc này Hoàng Thiên đứng ở nơi đó chắp tay, trêи mặt lạnh lùng không chút biểu tình.

Lã Việt bước lại gần và sửng sốt khi thấy Hoàng Thiên trông tệ như vậy.

“Anh Hoàng, tôi đã nhờ đàn em đi tìm Trịnh Hiếu Phong. Sẽ sớm có tin tức.”

Lã Việt báo cáo với Hoàng Thiên.

“Anh Hoàng, tên Trịnh Hiếu Phong đó muốn chết sao? Sao hắn ta lại khiêu khích anh?”

Tiêu Tấn nghi ngờ hỏi, hắn ta cảm thấy khả năng muốn chọc tức người khác của Trịnh Hiếu Phong thật sự rất mạnh.

Lần trước Trịnh Hiếu Phong và chú Trịnh Tiến của anh ta đã bị đánh như chó trong công ty cho vay của Trịnh Tiến! Trịnh Hiếu Phong vẫn chưa học được bài học của mình?

Hoàng Thiên lúc này không nói lời nào, sau khi lên xe BYD, anh gọi điện cho Trương Lan Phượng.

Anh phải tìm hiểu xem Trương Lan Phượng đang làm cái quái gì!

Bà ta yêu cầu Lâm Ngọc An về nhà nhanh chóng, nhưng tại sao bà ta không có ở nhà? Tại sao lại là Trịnh Hiếu Phong?

Trương Lan Phượng ơi Trương Lan Phượng, Ngọc An là con gái ruột của bà.Bà làm điều này có cắn rứt lương tâm không?

Hoàng Thiên thật sự rất tức giận, bà mẹ vợ này hoàn toàn khiến anh thất vọng rồi!

“Trương Lan Phượng, bà đang ở đâu?”

Sau khi bấm điện thoại, Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi.

Trương Lan Phượng ở đầu bên kia của điện thoại có chút sững sờ, nhưng ngay sau đó, Trương Lan Phượng đã nổi giận.

“Hoàng Thiên, sao cậu dám gọi thẳng tên của tôi!”

“Đừng nói nhảm với tôi! Nói đi, bà đang ở đâu?”

“Ôi trời, có chuyện gì, nghe giọng điệu này là muốn đánh tôi sao? Đến đây đi, tôi đang ở nhà hàng Giang Sơn Trương Lan Phượng nói trêи điện thoại với giọng điệu kỳ lạ, giọng điệu tràn đầy khiêu khích.

Hoàng Thiên lập tức cúp điện thoại, xe lao lên đường một cái phóng thẳng đến nhà hàng Giang Sơn.

Thấy vậy, Lã Việt vẫy tay với Tiêu Tấn, và lái xe ngay sau xe của Hoàng Thiên.

Chỉ trong vài phút, Hoàng Thiên đã lái xe đến nhà hàng Giang Sơn.

Trong nhà hàng vẫn còn rất nhiều người, qua ô cửa kính sáng sủa, ánh mắt Hoàng Thiên rơi vào một chiếc bàn ăn trong góc.

Trương Lan Phượng lúc này đang tươi cười cầm một cái ly, ngồi đối mặt với một người đàn ông trung niên mập mạp, vừa nói vừa cười.

Sau khi trò chuyện vài câu, cả hai chạm ly và nâng ly rượu vang đỏ.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hoàng Thiên càng thêm tức giận.

Bà già nhẫn tâm này, Ngọc An suýt nữa đã bị Trịnh Hiếu Phong làm hại, các người còn tâm trạng uống rượu ở đây sao?

Hoàng Thiên ánh mắt sắc lạnh tràn đầy lạnh lùng, xuống xe đi vào nhà hàng Giang Sơn.