Lục Kim Hằng bộ dạng đáng thương, ôm đùi Lâm Ngọc An nhất quyết không buông.

Cô ta có thể thấy rõ, tên đầu trọc hung hãn này rất sợ Hoàng Thiên!

Hiện tại chỉ có Hoàng Thiên mới có thể cứu được cô ta, chỉ cần Hoàng Thiên giúp cô ta nói một lời, anh Huy nhất định sẽ tha cho cô ta.

Nhưng cô ta cũng biết mình đã xúc phạm đến Hoàng Thiên, cho nên không thể mong đợi Hoàng Thiên tự nguyện giúp cô.

Lâm Ngọc An là người mềm lòng, lại là bạn cùng lớp đại học với cô ta, và bây giờ chỉ có cầu xin Lâm Ngọc An mới là lối thoát duy nhất.

Rõ ràng Lục Kim Hằng đã đoán đúng, Lâm Ngọc An không đành lòng nhìn cô ta quỳ dưới chân khóc lóc.

“Lục Kim Hằng, đừng như vậy nữa, mau đứng lên đi.”

Lâm Ngọc An nói, cô kéo Lục Kim Hằng lên.

“Tôi không đứng lên! Ngọc An, nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ quỳ đến chết dưới chân của cậu.”

Lục Kim Hằng vừa khóc vừa nói.

Lâm Ngọc An không khỏi thở dài khi nhìn khuôn mặt sưng tấy của Lục Kim Hằng.

“Cậu cướp chồng của người khác, bọn họ sẽ không tha ho cậu, tôi làm sao mà giúp cậu được chứ?”

Lâm Ngọc An rất khó xử.

“Chỉ cần chồng cậu nói một lời là đượ!

c Ngọc An, cầu xin cậu hãy giúp tôi.”

Lục Kim Hằng sốt ruột đến phát điên rồi, vì cô ta ấy thấy vợ Kim Đình Phong lại lao lên.

“Hoàng Thiên, anh xem…”

Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đứng đó không nói lời nào, những người phụ nữ như Lục Kim Hằng và Trương Hà thì phải dạy cho bọn họ một số bài học sâu sắc.

“Đồ đê tiện, cầu xin ông nội hay bà nội cũng vô dụng thôi, hôm nay bà đây sẽ giết chết mày!”

Người phụ nữ giàu có chạy tới hét lên, túm tóc Lục Kim Hằng rồi lôi cô ta sang một bên.

“Cứu tôi với! Ngọc An cứu tôi, anh Hoàng cứu tôi!”

Lục Kim Hằng hét lên, trông cực kỳ sợ hãi.

Người phụ nữ giàu có không quan tâm, bà ta bây giờ đang giận dữ, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Vừa đánh, vừa xé rách quần áo của Lục Kim Hằng, Lục Kim Hằng lập tức rách hết quần áo, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Trương Hà sợ mất hồn mất vía, cô ta biết người phụ nữ giàu có này sẽ không tha cho cô ta, cô ta không muốn thê thảm như Lục Kim Hằng.

“Ngọc An, đều là do tôi không đúng, bởi vì chúng ta là bạn học, cầu xin cậu giúp tôi với.

Trương Hà vội vàng quỳ xuống dưới chân Lâm Ngọc An, tự tát mình và xin lỗi Lâm Ngọc An.

Các bạn cùng lớp của Lâm Ngọc An đứng đó, nhìn chằm chằm vào tất cả những việc này, tất cả đều chết lặng.

Cuối cùng thì họ cũng hiểu rằng vừa rồi bọn họ khinh thường Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An thì đã ngu dốt và buồn cười như thế nào!

Chồng của Lâm Ngọc An thực sự là một nhân vật lớn!

Ngay cả anh Huy cũng nghe lời anh ta như vậy, Hoàng Thiên có phải là đại ca xã hội đen không?

“Ngọc An, dù sao cũng là bạn cùng lớp, cậu nhờ chồng mình nói một câu đi.”

“Đúng vậy, Ngọc An, nhìn Lục Kim Hằng bị như thế kia, thật sự rất xấu hổ.”



“Ngọc An, tất cả đều dựa vào cậu.”

Bạn học của Lâm Ngọc An đều tiến tới, liên tục van xin Lâm Ngọc An.

“Chồng, hay là anh nói giúp Lục Kim Hằng đi.”

Lâm Ngọc An vô cùng khó xử, cùng bàn bạc với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên rất yêu vợ, anh không muốn quan tâm đến chuyện tồi tệ này, nhưng nhìn thấy vợ khó xử như vậy, anh vẫn cảm thấy mềm lòng.

“Anh Huy, tha cho cô ta đi và cũng đừng hủy khuôn mặt cô ta.”

Hoàng Thiên nói với anh Huy, người đang đứng khoanh tay.

Câu này còn hiệu quả hơn cả thánh chỉ.

“Được rồi anh Hoàng, anh đã mở lời, đương nhiên tôi sẽ làm theo.”

Anh Huy vội mỉm cười gật đầu đồng ý rồi tiến đến kéo chị gái đi.

“Em đừng kéo chị, chị nhất định phải giết chết con nhỏ không biết xấu hổ này!”

Người phụ nữ giàu có giận dữ nói.

“Bỏ đi, chị gái, anh Hoàng đã nói rồi, chị mau dừng lại đi!”

anh Huy khẩn trương nói với người phụ nữ giàu có.

Người phụ nữ giàu có rất không phục, không khỏi trợn mắt nhìn Hoàng Thiên.

“Cái gì mà anh Hoàng, anh Lý,, đây là việc riêng của nhà bà đây lại đến lượt anh ta quản?”

“Chị câm miệng vào, chị không muốn sống nữa à?”

anh Huy lo lắng đến nỗi không biết phải làm sao, anh ta bịt miệng người phụ nữ giàu có và kéo người phụ nữ giàu có ra khỏi nhà hàng.

Cảnh tượng cuối cùng cũng đã được kiểm soát, Lục Kim Hằng vừa hoảng sợ vừa xấu hổ, mặc quần áo vào nhanh chóng, từ trêи mặt đất đứng dậy.

“Cảm ơn Anh Hoàng, cảm ơn Ngọc An, tôi biết sai rồi, hu hu hu.”

Lục Kim Hằng che mặt bắt đầu khóc lên, cô ta thật sự hối hận đến tận cùng.

Nếu biết được chồng của Lâm Ngọc An có năng lực như vậy, vừa nấy cô ta cũng không đi tìm đường chết đâu!

Nếu không chế nhạo Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, có lẽ Hoàng Thiên đã giúp đỡ cô ấy từ lâu rồi, cũng không đánh thành như thế này, quần áo còn bị lột sạch, thật xấu hổ.

“Ngọc An, hôm nay thật sự là nhờ có cậu, nếu không tôi và Kim Hằng chết chắc rồi! Mà này, anh Hoàng đã làm gì vậy? Thực sự là quá lợi hại.”

Trương Hà gió chiều nào theo chiều ấy, lúc này không ngừng nịnh hót Lâm Ngọc An cùng Hoàng Thiên.

Một số bạn học khác của Lâm Ngọc An cũng vây quanh cô, làm mọi cách để lấy lòng, và tán tụng Lâm Ngọc An lên trời.

Kim Đình Phong muốn đi tới an ủi Lục Kim Hằng, nhưng ông ta sợ bà vợ mình quay trở lại, nên ông ta muốn nhân lúc không có ai để ý mà chuồn đi.

Không ngờ Kim Đình Phong vừa đi được vài bước thì bị Hoàng Thiên gọi lại.

“Kim Đình Phong, ông đi ra ngoài thế này à?”

Kim Đình Phong sợ hãi co rụt cổ lại, bây giờ dũng khí của ông ta có được thêm mười lần thì cung không dám khiêu chiến với Hoàng Thiên nữa.

“Ông chủ Hoàng, hì hì, tôi nghĩ là ở đây tôi không có việc gì nữa, tôi về trước.”

Kim Đình Phong đứng đó quay đầu lại nhìn lại Hoàng Thiên và mỉm cười.

“Ông sao vậy? Trí nhớ của ông đúng là không tốt.”

Chu Thiên thờ ơ nói.



Kim Đình Phong nghĩ thầm, và ngay lập tức hiểu ý của Hoàng Thiên.

Tất cả những gì ông ta đã nói trước đấy, nếu Hoàng Thiên thực sự là chủ của nhà hàng này, ông ta sẽ quỳ lạy ba lần trước khi lăn ra.

“Ông chủ Hoàng, anh xem tôi lớn tuổi như vậy rồi, anh có thể cho tôi một chút mặt mũi được không?”

Kim Đình Phong nói chuyện với Hoàng Thiên với vẻ mặt cay đắng.

Hoàng Thiên không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống.

Nhìn thấy như vậy khiến cho Kim Đình Phong sợ hãi vô cùng.

Em rể của mình, anh Huy là người tàn nhãn như thế nào, Kim Đình Phong biết rõ hơn ai hết. Ngay cả anh Huy cũng phải kính sợ Hoàng Thiên, làm thế nào Kim Đình Phong có thể làm Hoàng Thiên bực mình được?

Bịch bịch.

Kim Đình Phong hai chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên.

Bốp bốp bốp!

Sau ba cú dập đầu với Hoàng Thiên, Kim Đình Phong lăn về phía lối vào của nhà hàng như một quả bóng lớn.

Những vị khách theo dõi sự việc trong nhà hàng cũng như một số bạn học của Lâm Ngọc An, đều nín cười.

Nghĩ rằng Kim Đình Phong này thực sự là do khoác lác mới bị như vậy, tội gì mà phải như vậy “Quay lại đây, ông vẫn chưa thanh toán hóa đơn, muốn ăn cơm miễn phí sao?”

Hoàng Thiên hét lên với Kim Đình Phong, người đã lăn ra cửa.

“A, được rồi, tôi trở lại ngay.”

Kim Đình Phong không còn cách nào khác là lăn trở về một lần nữa vô cùng khó khăn, trong lòng thầm rủa, anh không nói thanh toán hóa đơn sớm hơn, có phải lăn đã dễ dàng hơn không?

Sau khi thanh toán hóa đơn, Kim Đình Phong lăn trêи mặt đất ra khỏi nhà hàng.

“Anh Hoàng, thật may hôm nay có anh ở đây, em biết anh là người tốt nhất.”

Lục Kim Hằng ôm lấy cánh tay của Hoàng Thiên nịnh hót nói.

Hoàng Thiên thật sự không chịu nổi cô ta, nhất là vừa rồi anh nhìn rõ thân thể của cô ta thì lại càng không thể chịu nổi.

“Được rồi, đừng có nịnh nọt nữa, muốn cảm ơn thì cảm ơn Ngọc An đấy.”

Hoàng Thiên đẩy Lục Kim Hằng đang đeo bám ra.

Lục Kim Hằng bị bẽ mặt, nhưng cũng không tức giận, cùng với Trương Hà rất cảm kϊƈɦ Lâm Ngọc An.

Nhưng họ sợ người phụ nữ giàu có quay trở lại nên không dám ở lâu, cùng những người khác bỏ về.

“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Ngọc An, chúng ta ăn thôi.”

Hoàng Thiên cười nhẹ với Lâm Ngọc An, nắm lấy tay cô rồi ngồi xuống.

Lâm Ngọc An vẫn chưa hồi phục sau cú sốc, hơn nữa việc Hoàng Thiên là chủ nhà hàng này, điều này khiến trong lòng cô cực kỳ rung động.

“Hoàng Thiên, sao anh lại là chủ nhà hàng này?”

Lâm Ngọc An hỏi Hoàng Thiên với vẻ nghỉ ngờ.

Hoàng Thiên nhẹ nhàng nắm bàn tay ngọc của nàng nói: “Lúc trước anh đã nói với em rồi, chồng của em không nghèo, em không cần vì chuyện này mà bận tâm đâu.”

Lâm Ngọc An ngây người nhìn Hoàng Thiên, sau đó lại nhớ đến mẹ của Hoàng Thiên đã để lại cho anh một biệt thự đắt tiền trị giá sáu bảy trăm tỷ, Lâm Ngọc An cảm thấy Hoàng Thiên thực sự xa lạ với cô.

Cô hoàn toàn không biết rằng người đàn ông này còn bao nhiêu bí mật mà chưa nói cho mình?

“Hoàng Thiên, anh giàu có như vậy, tại sao lại nguyện ý làm con rể của nhà em? Vì sao mấy năm qua, anh phải chịu đựng nhục nhã? Căn biệt thự giá trêи trời mà mẹ để lại cho anh thì người khác mơ cũng không được! Anh giàu có như vậy, tại sao anh lại nguyện ý duy trì cuộc hôn nhân trêи danh nghĩa này với em?”

Lâm Ngọc An nghi ngờ nhìn Hoàng Thiên, mong đợi Hoàng Thiên trả lời câu hỏi của cô.