Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Chương 112: Một điều nhịn, chín điều lành Một người đàn ông vạm vỡ cầm chai bia đi tới.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gã đàn ông vạm vỡ này mặc chiếc áo ba lỗ, trên cánh tay có xăm trổ hình đầu hổ, khoảng ba mươi tuổi, cơ thể vô cùng to lớn. Gã ta đi đứng siêu vẹo, trông như kiểu người say vậy.

“Ha ha, Tiểu Thạch đi tới bắt chuyện rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Phải thế chứ biết làm sao, hai người đẹp này xinh quá, còn có chút giống chị em sinh đôi nữa, đến tôi còn thấy ngứa ngáy trong lòng!”

“Để Tiểu Thạch đi trước xem sao”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy người đàn ông ngồi ăn ở một chiếc bàn khác thì đang bàn tán xôn xao.

“Tôi không quen anh nên xin phép từ chối trả lời câu hỏi”, Dương Khiết nhìn gã đàn ông đô con một cái, lạnh lùng đáp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không quen thì giờ làm quen chút đi!”

Gã đàn ông vạm vỡ kéo một chiếc ghế qua rồi ngồi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chà, món ăn này trong có vẻ ngon đấy. Tôi còn đang đói nên ăn thêm chút!”

Gã đàn ông vạm vỡ nhìn lên bàn ăn, hắn ta chẳng thèm cầm đũa lên gắp mà cứ thế thò tay bốc một miếng nem rán bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Cái người này đúng là ăn ở mất vệ sinh!”

Dương Khiết chau mày, đột nhiên chẳng còn buồn ăn uống gì nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gã đàn ông vạm vỡ cười nhe răng: “Anh chỉ là một thằng đàn ông nhà quê, xưa này chưa bao giờ dùng đũa ăn cơm”.

Hắn ta nhìn Dương Lệ và Dương Khiết một lượt bằng ánh mắt thèm thuồng, sau đó liếm liếm môi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chà chà chà, đúng là người đẹp, từ xa nhìn lại thì giống chị em sinh đôi nhưng nhìn gần mới thấy vẫn có chút khác biệt, chắc là hai chị em rồi. Hai chị em cũng ngon chứ!”

“Hai người đẹp dùng bữa xong thì có rảnh không, anh đưa hai người đẹp đi quán bar uống rượu. Uống xong rồi chúng ta thuê một phòng, ngủ với nhau một đêm, hai em thấy sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe thấy lời nói này, Dương Lệ và Dương Khiết đanh mặt lại.

“Cậu trai này, chúng tôi chỉ là người dân bình thường thôi, cậu có thể đừng làm khó hai đứa con gái nhà tôi không?”, Dương Cảnh Đào thấy bên gã đàn ông vạm vỡ người nhiều thế mạnh, ánh mắt ông ta lập tức tỏ vẻ sợ hãi, cười ngượng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hai em gái này đều là con gái của ông?”

Người đàn ông vạm vỡ liếc nhìn Dương Cảnh Đào, cảm thấy rất bất ngờ: “Trông ông xấu như vậy mà cũng sinh ra được hai cô con gái đẹp đến mức này, có phải con ruột của ông không thế?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Aiyaz,...cậu trai này, sao cậu có thể ăn nói vậy chứ, phải biết kính già yêu trẻ!”, Dương Cảnh Đào tối sầm mặt mũi, chỉ âm thầm tức trong lòng nhưng không dám nói ra.

Nhìn chung, Dương Cảnh Đào là kiểu người mềm nắn rắn buông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Kính già yêu trẻ? Ông đây không thích kính già yêu trẻ đấy, mày làm gì được ông?”

Gã đàn ông cười lạnh một tiếng, lắc lắc chai bia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Rào!

Nửa chai bia đổ hết lên người Dương Cảnh Đào!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bố!”

“Ông Dương!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ và Dương Khiết đồng thanh hét lớn.

Dương Lệ lấy khắn giấy lau bia ở trên người Dương Cảnh Đào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không sao, không sao”, Dương Cảnh Đào cố gắng rặn một nụ cười với gã đàn ông vạm vỡ.

“Cậu trai này, cậu hất bia xong rồi, xin cậu đừng gây rắc rối cho chúng tôi nữa!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ông già, ông cũng nhát gan thật đấy!”, gã đàn ông vạm vỡ cười nhạo một tiếng.

“Xem ra tối nay, Tiểu Thạch có trò vui rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hai chị em nhà họ đẹp thật!”

“Ông bố của bọn họ yếu đuối đến thế, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể xử gọn rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy người đàn ông ở bên bàn ăn khác đang nhìn sang bên cạnh hóng chuyện.

“Ông già, chúng ta đi thôi, mặc kệ đám người cặn bã này đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Khiết đứng dậy, muốn rời đi.

“Chà, người đẹp đừng đi! Anh còn chưa cho em đi đâu!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông vạm vỡ nhe răng cười, vươn tay tóm lấy cổ tay Dương Khiết.

“Nếu em muốn đi thì lát nữa chúng ta cùng đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa dứt lời, hắn ta lại vươn cánh tay khác ra tóm lấy cổ tay Dương Lệ, nhưng Dương Lệ tránh được.

“Cậu trai này, cậu tha cho con gái nhà tôi đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Cảnh Đào vội quỳ xuống: “Chúng tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi, không chọc giận gì đến cậu, sao cậu lại làm khó chúng tôi thế!?”

“Tha? À thì tha cho mấy người cũng được, cứ để hai cô gái này ngủ với tôi đêm nay đi”, gã đàn ông vạm vỡ cười he he.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đương nhiên, không những chỉ ngủ với tôi mà còn ngủ với anh em của tôi nữa!”

Gã đàn ông vạm vỡ nhìn qua chiếc bàn hắn ta vừa mới ngồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Trời đất, Tiểu Thạch đúng là anh em tốt, chúng ta cũng có phần kìa!”

“Tuy là ăn ké miếng thôi nhưng cũng chẳng thiệt!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt của đám đàn ông ngồi quanh bàn bỗng sáng rực lên, cả đám hưng phấn hẳn.

“Cậu trai này, sao tôi có thể đồng ý chuyện như vậy được... Cậu có thể đổi đề nghị khác không?”, Dương Cảnh Đào nhăn nhó mặt mày.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không được, tôi chỉ có yêu cầu này thôi. Con gái ông đẹp như thế, chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu đại gia rồi, tôi chỉ ngủ có một đêm thôi thì đã sao chứ?”, gã đàn ông trợn mắt, nghiêm túc nói.

Binh!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hắn ta còn chưa dứt lời, một âm thanh mạnh bạo vang lên.

Choang, mảnh chai bia bị vỡ vụn, rơi xuống dưới đất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Xít!”

Gã đàn ông vạm vỡ suýt xoa, cảm thấy đầu mình vừa đau vừa choáng váng, Hắn ta đưa tay lên sờ, phát hiện bản tay dính đầy máu tươi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Gã đàn ông nhìn Lâm Hàn, trông thấy anh đang cầm nửa chai bia đã vỡ, bỗng hắn ta tức giận đùng đùng.

“Ranh con, mày dám đánh tao à!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, thằng vô dụng này, cậu làm cái gì vậy?”

Dương Cảnh Đào cũng nổi trận lôi đình, nhìn Lâm Hàn đầy căm hận: “Sao cậu lại đánh người, cậu có muốn chết thì cũng đừng kéo bọn tôi theo được không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Con không có lòng nhẫn nại nhiều như bố, giương to mắt nhìn hai cô con gái nhà mình bị người ta ức hiếp”, Lâm Hàn bình thản liếc Dương Cảnh Đào một cái.

Nghe vậy, bỗng Dương Cảnh Đào cảm thấy chột dạ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Quả thật vừa rồi ông ta tỏ ra bản thân mình rất yếu đuối.

“Hừ, cậu thì hiểu cái gì!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng: “Tên vô dụng nhà cậu bị đui hả? Không thấy bạn người ta ngồi đầy một bàn à. Cậu đánh người ta rồi, bạn người ta sẽ bỏ qua cho cậu sao? Còn không biết một điều nhịn chín điều lành là gì à?”

Quả nhiên, đúng như Dương Cảnh Đào nói, trông thấy Tiểu Thạch bị đánh, bảy tám người đàn ông ngồi ở một chiếc bàn khác đều nhao nhao đập bàn rồi đứng dậy, hung dữ nhìn Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nhóc con, mày muốn chết hả?”

“Chán sống đúng không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mày dám đánh anh em của tao!”, tên nào tên nấy trông rất dữ tợn.

“Một điều nhịn chín điều lành? Ha ha, ngại quá, chuyện này đã động đến giới hạn của con rồi, không nhịn được nữa”, Lâm Hàn nói với Dương Cảnh Đào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, tên vô dụng này! Cậu còn dám cãi lại bố vợ mình hả!”

Dương Cảnh Đào tức đến mức trợn mắt thờ phì phò, chỉ về phía Lâm Hàn: “Tên không biết phân biệt lớn nhỏ kia, cậu muốn làm loạn hả?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn đặt chiếc chìa khóa xe vào tay Dương Lệ.

“Bà xã, đưa mọi người ra ngoài đi, chuyện ở đây cứ để anh lo”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được!”, Dương Lệ gật đầu, cô từng chứng kiến thân thủ của Lâm Hàn, biết anh rất đỉnh, nhưng cô vẫn lo lắng nhắc nhở một câu:

“Ông xã, anh cẩn thận đấy!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Không sao”, Lâm Hàn cười mỉn, đám người này không đáng để vào mắt.

“Bố, em gái, chúng ta đi thôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ dẫn hai người rời khỏi nhà hàng.

“Chặn bọn họ lại!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chặn cái con khỉ! Xử tên ôn con này trước đã, nó dám đập vỡ đầu ông, ông cũng phải đập nát đầu nó!”, gã đàn ông vạm vỡ nhìn Lâm Hàn đầy oán hận.

Sau khi ra khỏi nhà hàng và lên xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tên Lâm Hàn này đúng là đồ cứng đầu, không biết sợ là gì!”

Dương Cảnh Đào đóng cửa xe lại, tức đến mức trợn mắt thở phì phò: “Bên họ đông người thế mạnh, chúng ta có thể lấy trứng chọi đá sao? Chỉ đành tỏ ra yếu thế chút, chưa biết chừng người ta sẽ bỏ qua cho”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thằng Lâm Hàn vô tích sự này thì hay rồi, cầm ngay chai bia đập đầu người ta, đấy chẳng phải là chán sống rồi sao? Mấy đứa cứ chờ mà xem, lát nữa chắc chắn lại đầy người thương tích chạy ra. Bố nói trước, tiền thuốc chữa thương này bố không bỏ ra đâu, có thì nó tự đi mà trả tiền!”


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88