Edit: melbournje

Beta: Bom Bom

***

( Sau một hồi thương lượng bọn mình sẽ đổi từ Hách chủ nhiệm -> Thầy Hách, thầy Trương -> Chủ nhiệm Trương nhé)

Tần Hành nghĩ sâu tính kĩ, vẫn là từ bỏ ra nước ngoài. Lãnh đạo trường học, các giáo viên khi nghe được tin tức thì khiếp sợ không biết nên nói cái gì. Ngày đó Dư hiệu trưởng, chủ nhiệm Trương thay phiên tìm hắn nói chuyện, ý là từ bỏ việc ra nước ngoài thật là đáng tiếc. Thi đại học không phải con đường duy nhất để hắn suy nghĩ lại một chút.

Sắc mặt Tần Hành bình tĩnh, đại khái đã sớm nghĩ xong tất cả, gằn từng chữ nói: "Em biết từ bỏ ra nước ngoài là rất đáng tiếc, điều đó quan trọng bao nhiêu, em biết rõ. Nếu không em sẽ không cân nhắc lâu như vậy. Ngay từ năm nhất em đã cân nhắc vấn đề này, tương lai phía trước, em cũng chưa rõ phải đi như thế nào."

Thầy Hách bó tay rồi, ông nghiêm mặt: "Tần Hành, đây không phải trò đùa, cơ hội mất đi rồi sẽ không trở lại."

Tần Hành mím mím khóe miệng: "Em đã nghĩ thông suốt, sẽ không thay đổi. Cám ơn thầy!" Cậu đứng dậy, hướng về phía hiệu trưởng Dư cùng thầy Hách cúi một cái thật sâu.

Thầy Hách không khỏi lắc đầu.

Hiệu trưởng Dư cảm thán: "Quả nhiên là học sinh của Trương Cần, tính nết đều có mấy phần giống nhau."

Thầy Hách: "Hiệu trưởng, việc này cùng thầy Trương không liên quan."

Hiệu trưởng Dư khoát khoát tay ra sau lưng nói:"Thầy không biết đâu. Trương Cần năm đó cũng là từ bỏ đi du học."

Thầy Hách: "Còn có việc này sao?"

Hiệu trưởng Dư êm tai nói: "Cha của Trương Cần là ai chắc hẳn anh cũng biết, là hiệu trưởng của trường Tam Trung. Trương Cần lúc đi học cũng là một học bá, năm ba được cử đi du học nhưng cậu ta từ bỏ. Vì thế, hiệu trưởng Trương cùng cậu ta tuyên bố đoạn tuyệt. Về sau cậu ta lại lựa chọn đến Nhất Trung làm giáo viên."

Hách chủ nhiệm: "Hiệu trưởng, việc này tôi thực sự không biết, thầy Trương lại có bí mật này. Vậy đã xảy ra chuyện gì?"

Truyện được edit tại wattpad melbournje

Hiệu trưởng Dư thở ra một hơi: "Nghe nói là hồi năm hai Trương Cần cùng một bạn nữ cùng lớp yêu đương, hiệu trưởng Trương mới mời gia đình cô bé đó đến trường học nói chuyện."

Thầy Hách có thể tưởng tượng đến cảnh đó "Yêu sớm rất ảnh hưởng đến việc học tập, hiệu trưởng Trương làm vậy là rất đúng."

Hiệu trương Dư lắc đầu: "Về sau cô gái kia không chịu nổi áp lực nên chuyển trường, việc này còn chưa tính là kết thúc. Sự việc này đối với hai người họ chắc có ảnh hưởng rất lớn. Tôi nghĩ Trương Cần từ bỏ đi du học, lại lựa chọn làm thầy giáo, đại khái là để đối nghịch với bố của mình."

Thầy Hách ngạc nhiên.

Hiệu trưởng cười nói:"Thầy Hách, bọn trẻ hiện tại cùng với chúng ta lúc trước không giống nhau, bọn chúng có ý tưởng, có kiến thức, có can đảm khiêu chiến quyền uy. Tấm lòng của anh thì tốt, nhưng phương pháp thì có chút...lỗi thời."

Thầy Hách: "Thế nhưng những đứa trẻ này, nêu không nghiêm khắc một chút, bọn chúng liền đổ đốn."

Hiệu trưởng Dư: "Thầy trở về xem qua thành tích của lớp 2 đi."

Thầy Hách trầm tư nói:"Tôi biết rồi."

Hiệu trưởng Dư pha hai chén trà:"Uống chén trà đi."

Thầy Hách nào có tâm trạng thưởng thức trà, liền bưng li trà lên nốc ừng ực.

Hiệu trưởng Dư một mặt đau lòng nói: "Trà này tôi tốn không ít tâm tư mới lấy được, anh.. Thôi được rồi được rồi, anh đi mau đi."

Vào giờ nghỉ, trong phòng học lớp 2 bàn luận ầm ĩ, tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện Tần Hành từ bỏ đi du học.

Thẩm Nghi Đình sáng sớm đến lớp học liền nghe được mọi người đang bàn luận chuyện này, cô bị sốc không hề nhẹ. Cô nhẫn nại mãi mới không đến hỏi han điên cuồng. "Tần Hành, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"

Tần Hành khép vở lại nói:"Được."

Thẩm Nghi Đình nhìn lướt qua vở kia, cô nhịn không được cầm lên: "Đây là vở của Lâm Vu?" Chữ viết này khiến cô nhận ra.

Tần Hành gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. "Thế nào?"

Thẩm Nghi Đình yên lặng đi phía sau hắn, ba năm này, bọn họ cùng lớp, nhưng thật giống như cách rất xa. Cô không theo kịp bước đi của cậu nên chỉ có thể đi ở sau lưng.

Dù sao cũng không trở về như thời ấu thơ nữa rồi.

"Tần Hành, vì sao cậu không đi du học?"

Tần Hành quệt khóe môi: "Tớ đối với nghiên cứu toán học có chút không hứng thú."

Thẩm Nghi Đình nhìn qua cậu, tựa hồ muốn tìm ra sơ hở. "Vậy cậu muốn học cái gì?"

Tần Hành nhún vai: "Không biết. Chờ có thành tích thi tốt nghiệp trung học rồi tính sau."

Thẩm Nghi Đình vô ý thức hỏi: "Cậu sẽ cùng Lâm Vu chọn chung ngành sao?"

Tần Hành cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt bất động. Lần trước cùng cha mẹ nói qua chuyện học y chỉ là thuận miệng mà thôi, thật ra cậu không có suy nghĩ vậy. Lâm Vu học Y là vì người nhà, vậy cậu học Y là vì cái gì?

Thẩm Nghi Đình cắn góc môi: "Chủ nhật tuần trước, cậu cùng Lâm Vu đi vườn tình yêu?"

"Gần đây cậu ấy gặp áp lực rất lớn, tớ dẫn cậu ấy đi chơi một chút." Tần Hành giải thích.

Thẩm Nghi Đình không hề chớp mắt nhìn qua hắn: "Vậy tuần này cậu có thể đi cùng tớ hay không?"

Tần Hành vặn mi:"Tuần này tớ có việc rồi, sắp thi tốt nghiệp, chúng tớ muốn lập nhóm cùng nhau học tập."

Sắc mặt Thẩm Nghi Đình trầm xuống: "Cùng ai?" Lấy thành tích của Tần Hành mà còn cần học nhóm sao?

"Tôn Dương, Khương Hiểu, còn có Lâm Vu."

Thẩm Nghi Đình khóe miệng nhẹ cười: "Được đấy."

Tần Hành nhéo nhéo mi: "Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, cậu nên ôn tập đi."

Lâm Vu không hỏi Tần Hành chuyện cậu từ đi ra nước ngoài, cô cảm thấy Tần Hành có quyết định riêng của mình.

Tất cả mọi người bởi vì trận chiến thi đại học mà cố gắng, mỗi ngày bận rộn, cho dù bạn là ai cũng không muốn nhưng tháng năm này, đột nhiên xảy ra một sự việc. Lâm Vu đặt tất cả sách và vở ở phòng học nhưng tất cả đều không thấy đâu.

Truyện được edit tại wattpad melbournje

Buổi sáng hôm đó, cô đến phòng học đầu tiên, phát hiện trên bàn học của mình trống trơn không có gì. Cô tìm từng ngõ ngách ở phòng học, cái gì cũng đều không có.

Lâm Vu chán nản trở lại chỗ ngồi, đầu óc trống rỗng, hai tay chăm chú nắm chặt lại. Cô cố nén mãi mới đè xuống được cảm xúc.

Khương Hiểu gặm bánh bao tiến đến hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Lâm Vu giương mắt, sắc mặt tái nhợt nói: "Sách tớ tất cả đều không thấy đâu hết."

Bánh bao Khương Hiểu trong nháy mắt rớt xuống đất.

"Tớ đã tìm rồi, đều không có." Mắt cô đỏ ửng, giọng nói đang run. Gương mặt kiên cường thường ngày trong nháy mắt đều bị đánh bại.

"Cậu đừng vội." Khương Hiểu suy nghĩ nói: "Trường học có camera, tí nữa chúng ta đi xem xem."

Tay của Lâm Vu đang run run.

Khương Hiểu nắm chặt tay của cô: "Không có chuyện gì đâu, tớ còn có sách, cậu xem chung với tớ." Lòng bàn tay của cô hoàn toàn lạnh lẽo: "Cậu đừng sợ!"

Lâm Vu nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ."

Chỉ chốc lát sau, Tần Hành cùng Tôn Dương đã tới, nghe nói Lâm Vu không thấy sách đâu, Tôn Dương một mặt kinh ngạc, khó mà tin được.

Tần Hành lại là lo lắng, cậu đem sách của chính mình để trên bàn Lâm Vu:"Xem của tớ trước đi."

Lâm Vu lắc đầu, lúc này cô căn bản không có tâm trạng để đọc sách.

Tần Hành nhíu mày: "Đừng lo lắng, một lát nữa chúng ta đến phòng giám sát nhìn xem."

Lâm Vu mím khóe miệng, cổ bị cái gì chặn lại, không còn gì để nói.

Tần Hành đưa tay, vừa định đi vỗ vỗ vai của cô, nhưng vẫn là nhịn."Tìm khắp nơi ở lớp rồi sao?"

Lâm Vu gật gật đầu.

"Thùng rác thì sao? Người kia nếu như muốn phá hư, cũng có thể là khả năng này. Chúng ta tới đó thử xem."

Bốn người đồng thời đứng dậy.

Tần Hành trầm giọng nói: "Khương Hiểu, Tôn Dương các cậu ở lại lớp, có chuyện gì cùng giáo viên nói một chút."

Hai người gật gật đầu."Vậy các cậu nhanh đi đi."

Tần Hành cùng Lâm Vu đi đến chỗ thùng rác tìm một lần, không phát hiện chút gì.

Hai người lại đi tìm lao công để hỏi.

Lao công: "Tối hôm qua đến buổi sáng nay tất cả rác rưởi đều ở nơi đó, đợi một hồi thì xe rác chở đi rồi. Cô không thấy được quyển sách giáo khoa nào cả."

Tần Hành: "Cám ơn ạ." Cậu quay đầu nhìn về phía Lâm Vu, "Cậu đừng lo lắng, nhiều sách như vậy, người trộm khẳng định không dám vứt đi một cách trắng trợn. Tớ nghĩ người đó vẫn còn giữ."

Lâm Vu nghiêng đầu, mi tâm lo lắng: "Còn giữ sao?"

"Ừ. Chúng ta về lớp trước đi, lúc đó bàn bạc một chút."

Tại lớp học, mọi người riêng phần mình mà học, không có giáo viên tại đây, hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Hành một mực nhìn qua bóng lưng của cô, lần trước kiểm tra sức khoẻ, cô đã gầy đi năm cân, cao tầm 1m6, hiện tại gầy chỉ có hơn bốn mươi cân.

Chuyện này mất sách này mang lại cho cô một đả kích rất lớn. Cô so với bạn bè cùng lứa kiên cường hơn rất nhiều, nhưng năng lực chịu đựng cũng là có hạn.

Lâm Vu kinh ngạc nhìn sách trước mặt, trang bìa viết tên Tần Hành, nhưng cô nhấy định không có lật ra xem.

Tiết học kết thúc, Tần Hành cùng cô đi tìm Trương Cần, Trương Cần nghe xong cũng bị kinh ngạc: "Trộm sách sao?"

Lâm Vu gật gật đầu.

Trương Cần sắc mặt cứng đờ, thi đại học sắp đến mà còn xảy ra chuyện như vậy. "Em đừng vội, đợi một lát tôi đến lớp học hỏi một chút."

Tần Hành: "Thầy Trương, nếu như tìm thấy người ăn trộm, thầy sẽ xử lý như thế nào?"

Trương Cần hỏi lại: "Em muốn thế nào?"

Tần Hành: "Không biết những sách kia hiện tại ở đâu? Hơn mười quyển sách, người kia cũng không thể toàn đem đi đi."

Trương Cần: "Sáng sớm hôm nay các em phát hiện sách không thấy đâu, cũng chính là hôm qua tại lớp tự học buổi tối xảy ra chuyện rồi."

Tần Hành: "Camera trong phòng học hôm qua không có mở thật sao ạ?"

Trương Cần bất đắc dĩ nói ra: "Không có mở."

Tần Hành: "Thầy Trương, không thì như vậy đi —— "

Trương Cần nghe xong phương pháp của Tần Hành, không khỏi gật gật đầu."Các em không truy cứu người kia sao?"

Tần Hành nghiêng đầu nhìn qua cô, Lâm Vu nhếch khóe môi: "Chỉ cần sách có thể trở về là được rồi."

Trương Cần gật gật đầu, "Tốt, tôi đã biết. Lâm Vu, không cần bởi vì việc này mà hoang mang, hiện tại nếu không có sách, tôi cảm thấy em đi thi cũng không có vấn đề gì cả."

Lâm Vu cười, nụ cười cho có lệ: "Em biết rồi."

"Các em về lớp trước đi, cứ làm theo cách của Tần Hành mà xử lý. Tí nữa tôi lại xử lý một chút." Trương Cần suy nghĩ sâu xa, việc này đã phát sinh, suy nghĩ một chút xem có thể đem sách của Lâm Vu tìm trở về hay không.

Nhân tính của con người có đôi khi thật khó mà đánh giá. Thiện ác chỉ ở một cái nháy mắt. Làm ra chuyện như vậy, người này đến cùng có bao nhiêu đen tối. Thời gian giúp Lâm Vu nuôi hi vọng cũng có thể cứu rỗi người kia.

Tần Hành nhìn hai đầu lông mày của nhíu lại của cô mà chả biết nói làm sao để an ủi. Bạn cùng lớp chỉ cần hỏi cô vài vấn đề, cô kiểu gì cũng sẽ kiên nhẫn giúp người ta giảng giải, vở của cô cho tới bây giờ đều là mọi người truyền nhau mà đọc.

Cái người đi trộm sách kia, có hay không nghĩ tới tình trạng của Lâm Vu?

Tần Hành hận không thể lập tức đem người kia bắt lại.

Hai người trở lại phòng học, mọi người đều biết Lâm Vu bị mất sách, trong mắt có chút đồng tình, nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào.

Tiết hai, Trương Cần tiến vào phòng học."Các bạn học, tiết này chúng ta không ôn tập, tâm sự chút đi." Hắn chỉ chỉ về cái bảng phía sau ghi ngày đếm ngược thi đại học, "Khoảng cách cho tới thi đại học còn có 28 ngày, thật nhanh! Thật nhanh nha!"

Mọi người phía dưới sắc mặt khác nhau.

Trương Cần tựa tại bàn học trên bục giảng, tư thái thanh thản."Sáng nay lớp chúng ta xảy ra một chuyện. Sách của Lâm Vu bị người khác —— lấy đi rồi." Hắn không nói từ "trộm", cũng là hi vọng có thể lưu chút ân tình. "Ba năm chung lớp, trận chiến cuối cùng, không nghĩ tới không phải cùng nhau sát cánh mà ngược lại là tự giết lẫn nhau."

Lâm Vu nhìn qua phía trước, ánh mắt trầm tĩnh.

"Tình huống cụ thể tôi đã hiểu rõ. Một hồi sau khi tan học, tôi liền tới phòng giám sát xem camera. Mặt khác, việc này nếu là báo cảnh sát mà nói, ảnh hưởng tới việc thi đại học, không biết đây là tội gì nhỉ?"

"Thầy Trương, thầy báo cảnh sát đi! Quá là ác! Cái này rõ ràng là muốn gây chuyện!"

"Thầy ơi, có phải hay không bắt được là sẽ giam lại?"

"Làm người bình thường chả muốn mà cứ thích có tiền án tiền sử sao?"

"Vậy có thể hay không tham gia thi tốt nghiệp trung học?"

...

"Tốt, mọi người an tâm chớ vội. Tôi nghĩ tất cả mọi người không muốn xảy ra chuyện như vậy. Lâm Vu có bao nhiêu cố gắng, lớp chúng ta mọi người đều nhìn thấy. Nói thật, tôi rất khiếp sợ, cũng không nguyện ý tin đây là chuyện của người trong lớp gây ra." Đáy mắt Trương Cần tràn đầy đau thương, thất vọng rõ ràng, "Thi đại học, đối thủ lớn nhất của các em không phải người khác, mà là chính các em. Em muốn đánh đến ai? Để Lâm Vu thi trượt đại học, vậy thì sẽ tốt cho bản thân em sao? Để người khác không dễ chịu thì em cảm thấy thích thú lắm sao? Trừ phi em không tim không phổi, chứ không phải về sau mỗi năm đến kì thi đại học, em không sợ lương tâm cắn rứt sao? Chẳng lẽ em muốn giấu trong lòng cả đời?"

Lớp học lặng im im ắng ắng.

"Buổi sáng ngày mai, xin đem sách của Lâm Vu mang trở về. Chúng ta vẫn là bạn học. Chuyện này Lâm Vu cũng sẽ không truy cứu nữa."

Lâm Vu cúi đầu xuống, để cho người ta thấy không rõ biểu lộ của cô.

Vào lúc ban đêm, Lâm Vu không đến lớp tự học buổi tối, cô một mình tại ký túc xá, gọi điện thoại cho mẹ.

Lâm Sam: "Con làm sao không có tới lớp tự học buổi tối mà còn gọi điện thoại cho mẹ chứ?"

Lâm Vu ngửa đầu."Là đột nhiên nhớ mẹ."

Lâm Sam cười: "Lúc này đừng nghĩ tới mẹ, nhớ nhiều kiến thức một chút đi."

Lâm Vu hít mũi một cái.

Tỏng lòng Lâm Sam xiết chặt, "A Vu, có phải hay không xảy ra chuyện gì rồi?"

Lâm Vu cắn môi góc, "Không có. Chỉ là con có chút khẩn trương."

Lâm Sam mặc một chút, "Ba con năm được hạng nhất trong thành phố, về sau ông ấy nói cho mẹ, trước khi thi cũng khẩn trương đến nỗi ngủ không được. Bất quá chờ đến ngày thi thì lại bình thường. A Vu, không cần phải sợ. Mẹ ở nhà chờ con." Nói xong bà ho kịch liệt mấy lần.

Lâm Vu: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Lâm Sam: "Không có việc gì, gần đây hay bị ho."

Lâm Vu: "Mẹ, chờ con trở lại."

Cúp điện thoại, cô chậm rãi bình tĩnh trở lại. Những sự lo lắng, sự sợ hãi ấy, giống như biến mất đi.

Sách bị mất thì sao?

Những kiến thức kia không có bị mất.

Cô không thể bị đánh bại, không thì mẹ và bà phải làm sao bây giờ?

Nghĩ thông suốt, cô đeo balo lên, chuẩn bị đến phòng học, lúc này điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Tần Hành: Lâm Vu, đến trên sân tập đi.

Cô nhắn lại: Được.

Năm phút sau, cô đi vào sân.

Tần Hành đứng tại cửa sắt bên cạnh, hướng về phía cô phất phất tay.

Lâm Vu đi qua: "Cậu không tới lớp tự học buổi tối?"

Tần Hành hỏi: "Dù sao hiện tại cũng không xem được sách, nên đã sớm học. Kỳ thật thi đại học như kiểu thử thách tâm lý vậy."

Lâm Vu tỏ vẻ đồng ý.

Tần Hành: "Chạy bộ không?"

Lâm Vu: "Được." Dù sao cũng không có việc gì.

Hai người cùng nhau chạy 800 mét, càng gần đến cuối, Lâm Vu cùng cậu chênh lệch liền càng ngày càng rõ ràng.

Tần Hành cười nói: "Tớ nhớ năm nhất vừa mới bắt đầu cậu chạy bộ rất mạnh, đạt giải nhất đại hội thể dục thể thao, thầy Chu Minh mong nữ sinh các cậu tham gia báo danh, cậu còn không muốn tham gia, cuối cùng cũng đi, còn cầm thưởng về."

Lâm Vu thở hồng hộc: "Ba năm này thời gian rèn luyện ít, thể lực thật kém rất nhiều."

Hai người chậm rãi đi đến bãi cỏ xanh, Tần Hành ngồi xuống.

Bóng đêm yên tĩnh, trên bãi tập đèn đường mờ mờ, côn trùng kêu vang, đêm hè giống như một khúc ca dịu nhẹ.

Lâm Vu ngồi ở một bên.

Đêm nay đặc biệt nhiều sao, cô ngửa đầu nhìn lên. Gió mát thổi qua gương mặt của cô, giống như mang đi bao lo toan bực bội.

Tần Hành đôi mắt trong trẻo nói: "Thật hi vọng nhanh được lớn lên."

Lâm Vu ôn nhu:  "Khi còn bé tớ  liền mong chính mình nhanh lên lớn lên, như thế, tớ liền có thể giúp mẹ cùng bà làm việc."

Tần Hành nghiêng đầu, ánh mắt dừng tại mặt của cô:"Lâm Vu, hi vọng chúng ta có thể làm bạn làm vĩnh viễn."

Lâm Vu nhếch miệng: "Được." Hai tay cô chống trên mặt đất, một mực nhìn lên bầu trời đêm.

Tần Hành thanh âm thanh nhuận: "Kia là sao Thiên Lang, ban đêm sáng nhất trong các hành tinh."

"Cái nào cơ?"

Tần Hành đưa tay chỉ chỉ.

Lâm Vu nhìn sang.

"Kia là Bắc Đẩu và Thất Tinh."

Lâm Vu đều từng nghe qua mấy cái tên này trong sách nhưng chưa từng có nghiên cứu qua."Làm sao cậu biết?"

"Ông của tớ thích nghiên cứu những này, tớ khi còn bé học được đấy"

Gió đêm từ từ thổi, Tần Hành cùng cô nói đến lĩnh vực thiên văn. Cô cảm thán nói: "Tần Hành, kiến thức của cậu thật phong phú."

"Từ nhỏ tớ đọc sách rất nhiều. Cậu không cần hâm mộ, nếu cậu đọc sách từ nhỏ có khi còn giỏi hơn tớ."

Lâm Vu ôn ôn nhu nhu cười: "Sao có thể chứ."

Tần Hành cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc giản dị nhất. "Đi thôi. Cần phải về rồi."

Lâm Vu nhìn đồng hồ: "Đã mười giờ hơn. Lớp tự học buổi tối đã kết thúc. Muộn như vậy trở về không có chuyện chứ?"

Tần Hành: "Chúng ta đi đến phòng học trước, không cần lên, đứng ngay dưới lầu chờ thôi."

Lâm Vu rất nhanh hiểu ý cậu.

Hai người chờ dưới lầu, tìm một chỗ tối mà nấp.

Lâm Vu: "Tần Hành, cậu có cảm thấy người kia sẽ đem sách trả lại không?"

Tần Hành: "Sẽ! Hôm nay Trương Cần đem tính nghiêm trọng của sự việc này nói ra, chúng ta ở cái tuổi này tâm lý ít hoặc nhiều đều sẽ sợ hãi. Quan trọng nhất chính là, làm chuyện xấu, tớ nghĩ tâm lý người kia khẳng định rất bất an."

Lâm Vu: "Làm sao cậu biết?"

Tần Hành nhíu mày: "Tớ xem mấy trăm tập « Thám tử lừng danh Conan » mà."

Truyện được edit tại wattpad melbournje

Lâm Vu bỗng nhiên cười một tiếng.

Tần Hành đột nhiên giật tay của cô: "Xuỵt —— "

Bọn họ thấy rõ ràng người kia.

Lâm Vu: "Là cậu ấy."

***

Nhớ vote ủng hộ để bọn mình ra chương nhanh hơn nhaa các chế 

Dấu bé 33333