Thật lòng mà nói, khoảng thời gian hội khảo(*) là lúc Giang Niên cảm thấy vui vẻ nhất.

(*) cái ni là thi cái gì đó để tốt nghiệp thì phải

Bản thân là một học sinh chuyên tự nhiên, mặc dù vật lý kém một chút, nhưng với trình độ của Giang Niên thì vẫn vượt qua được, không quá khó khăn.

Những môn như văn toán anh lý hóa sinh, Giang Niên gần như cảm thấy không có trở ngại gì.

Bình thường thì học sinh chuyên tự nhiên chỉ e sợ mỗi chính sử địa, Giang Niên vẫn như cũ cảm thấy cũng không có gì quá khó khăn hay muộn phiền.

Cô vốn dĩ học xã hội khá tốt, trí nhớ vẫn luôn là ưu thế, vậy nên dù cả năm lớp mười một không học nhiều về chính sử địa, nhưng chỉ cần ôn tập tốt một chút, lại thêm trí nhớ cường hạng, cơ hồ cũng không có vấn đề gì với Giang Niên.

Hơn nữa, từ ngày Lục Trạch nói chuyện với Chúc Minh Nghi ở cửa cầu thang, Chúc Minh Nghi rõ ràng đã hiểu chuyện hơn nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể vì Lục Trạch cự tuyệt quá mức rõ ràng, một chút tình cảm cũng không có, cắt đứt hoàn toàn mọi hi vọng của Chúc Minh Nghi.

Chúc Minh Nghi bỏ cuộc cũng là lẽ thường tình.

Vậy nên trong khoảng thời gian này, Chúc Minh Nghi cũng không như trước kia, ngày nào cũng chạy đến hỏi bài Lục Trạch, Lục Trạch cũng không phải chạy đến chỗ của Giang Niên tị nạn.

Nói như thế nào nhỉ …..

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giang Niên cảm thấy bản thân có chút vui vẻ, nhưng đâu đó cũng cảm thấy có chút mất mát

—–

Nửa câu đầu khiến cô vui vẻ, nửa câu sau khiến mô mất mát.

Cảm xúc rối rắm cứ vậy, mãi đến hội khảo cuối tháng năm.

Giang Niên cảm thấy mình đã chuẩn bị rất tốt, đề thi cũng không quá khó, thi cũng rất nhẹ nhàng.

Hầu hết các bài thi có thời lượng 90 phút, chuông reng lần một cách 15 phút trước khi bắt đầu làm bài và reng lần hai khi còn 15 phút làm bài, không cho chép nộp bài sớm.

Nội dung thi quả thực rất đơn giản, gần như là theo bố cục đề gốc do sở giáo dục tỉnh ban hành.

Lý hóa sinh đương nhiên cũng không cần phải nói, ngay cả chính sử địa, Giang Niên cũng có thể xác định chính xác câu đó ở phần nào trang nào của đề gốc, những đáp án cô nhớ cứ vậy mà hiện lên trong đầu lần lượt như chạy số liệu vậy.

Vậy nên, hầu như Giang Niên đều hoàn thành bài thi khi chuông reng lần một, tức là cô hoàn thành trong khoảng thời gian 15 phút giao đề, nhận đề, kiểm tra đề.

Sau đó cô sẽ ghé mặt xuống bàn ngủ bù.

Sau đó, cô lại thức dậy khi chuông reng lần hai, cách 15 phút trước khi nộp bài, kiểm tra tên, mã đề, đáp án của từng câu hỏi, thu dọn một chút rồi thong thả chờ hết thời gian.

Giang Niên thậm chí còn có chút luyến tiếc kì thi lần này …..

“Đây thật sự là kì thi vui vẻ nhất của tôi trong mấy năm gần đây luôn đó”, Giang Niên không khỏi cảm khái với Thi Vũ, “Thậm chí còn không cần để ý đến điểm số, dù sao đến cuối cùng cũng chỉ biết xếp loại nào thôi mà.”

Thi Vũ gật đầu phụ họa: “Rõ ràng, mỗi lần làm bài thi xong tôi lại thấy chán, tôi còn nhìn xung quanh phòng thi xem thử có nữ sinh nào đẹp không.”

Đoạn Kế Hâm lập tức hứng thú: “Có không, ai ai ai???”

“Ai da”, Thi Vũ vô cùng thất vọng mà lắc đầu, “Tôi vốn cảm thấy có mấy nữ sinh khá xinh đẹp, cũng ưa nhìn, kết quả thì sao, nhìn nhìn một chút lại thấy Trạch ca cùng phòng thi với tôi, sau đó so sánh một chút, tôi lại cảm thấy Trạch ca so với mấy nữ sinh kia còn đẹp hơn.”

Giang Niên đập bàn cười lớn.

Đoạn Kế Hâm sỡ hãi né xa ba thước: “Ôi trời ạ, anh hai, ngài không phải là … gay đó chứ?”

“Yên tâm đi, nếu có gay thật thì tôi cũng chướng mắt cậu.”

Đoạn Kế Hâm trợn trắng mắt: “ Vấn đề là cậu có để ý Trạch ca cũng không được đâu á, người mà Trạch ca thích chính là Giang Niên á nha.”

“Uy!”

Bạn học Giang Niên vốn dĩ ở một bên xem hai người họ nói chuyện đến vui vẻ bỗng dưng bị lôi vào, đôi mắt hạnh vốn xinh đẹp nay tràn ngập bất mãn với Đoạn Kế Hâm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bạn học Đoạn Kế Hâm vẻ mặt vô tội: “Sao vậy? Tôi nói sai chỗ nào rồi sao?”

Thi Vũ phụ họa: “Ai da, không có, cậu nói đúng lắm.”

Giang Niên: “…..”

Bọn họ không trêu cô một ngày là chịu không được mà!

Giang Niên mím môi.

Đoạn Kế Hâm cùng Thi Vũ lại tiếp tục đấu võ mồm, suy nghĩ của Giang Niên càng lúc càng xa, lại nhớ đến lời của Lục Trạch ngày đó nói với Chúc Minh Nghi —–

“Trong mắt tôi chỉ có Giang Niên mà thôi.”

Rõ ràng là đã rất lâu rồi, nhưng mỗi khi Giang Niên nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, trong lòng không khỏi cảm thấy tê dại.

Đang suy nghĩ lung tung, Giang Niên lại nghe thấy Thi Vũ cảm khái một câu.

“Nhưng mà, thời gian trôi nhanh quá đi, còn không đến mười ngày nữa là kì thi đại học của lớp mười hai rồi. Không hiểu sao, trước kia tôi luôn cảm thấy thi đại học là một chuyện gì đó xa vời lắm, nhưng nghĩ đến mai mốt đây thôi sẽ lên mười hai, sau đó là thi đại học, trong lòng liền cảm thấy khẩn trương không nói nên lời.”

Giang Niên cũng không khỏi gật đầu đồng tình.

Nói đúng mà.

Cô đã sắp thành học sinh lớp mười hai rồi.

Đang cảm khái trong lòng sao thời gian trôi quá nhanh, điện thoại Giang Niên trong ngăn bàn rung lên.

Cô mở điện thoại nhìn thoáng qua, là của Khương Thi Lam.

[ Thi Lam: Sau bữa tối tụi mình đến bức tường tỏ tình hong? Lâu rồi không đến đó, giờ qua xem một chút ha. ]

Bức tường tỏ tình luôn là một điểm đặc sắc của Minh Lễ, nghe nói, đây thậm chí là cách học sinh Minh Lễ dùng để nhận diện bạn cùng trường.

Đại loại là như thế này —–

“Cậu là học sinh ở Viễn Thành sao? Vậy cậu đã đến tầng cao nhất của tòa nhà thực nghiệm chưa?”

Đúng vậy, “Tầng cao nhất của toàn nhà thực nghiệm” chính là vị trí của ‘bức tường tỏ tình’.

‘Bức tường tỏ tình’ thực sự là một bức tường theo nghĩa đen.

Nghe nói, trước kia bức tường cũng không phải dùng làm ‘bức tường tỏ tình’, không hiểu tại sao Minh Lễ chỉ sơn mỗi một bức tường đó màu hồng nhạt, sau đó học sinh các khóa trước bắt đầu dùng phấn viết loạn trên trường, viết mấy chữ kì kì quái quái mỗi mình hiểu, đại loại như “yss thích jtl”, chính là kiểu viết tắt kì quái như vậy.

Minh Lễ ban đầu đã nghiêm khắc phê bình, thậm chí hiệu trường còn họp hội đồng giáo viên trong trường để nhấn mạnh về vấn đề này.

Kết quả, Minh Lễ vừa sơn lại bức tường kia không lâu, lại bắt đầu có học sinh lén cầm phấn viết lên lại.

….. Sau đó, lâu dần, nó đã trở nên như thế này, chữ viết lớp chồng lớp, chỉ có người viết mới hiểu rõ được mình viết cái gì trên đó.

Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều người viết lên tường vài thứ, một chút cũng không lo lắng về việc liệu tâm ý của mình có được truyền đi hay không.

—- Kỳ thật, đối với nhiều người bọn họ mà nói, bức tường tỏ tình chỉ là một thứ có thể giúp họ bày tỏ lòng mình mà thôi, cũng không quan tâm đ ến đối phương liệu có biết hay không.

Giang Niên cùng Khương Thi Lam lúc trước hay đi dạo, học kì này vẫn chưa đi qua.

Giang Niên lại nhớ đến trước kia.

[ sao trời: được nha, để trước khi đi ăn tối mình mang theo một ít phấn.]

Sau khi vui vẻ quyết định, Giang Niên lấy một cái túi ra từ trong ngăn bàn, lén đi lên bục giảng bỏ vào vài viên phấn màu.

Giang Niên và Khương Thi Lam nhanh chóng giải quyết bữa tối, vậy nên lúc hai người đến tầng cao nhất của tòa nhà thực nghiệm cũng không có quá nhiều người.

Đã lâu không đến nơi này, lại đứng trước bức tường nổi danh ở Minh Lễ, Giang Niên tấm tắc: “Quả nhiên, chữ viết tay trên bức tường tỏ tình chỉ có loạn hơn chứ không bớt loạn được phân nào.”

Nét chữ nét vẽ chồng chéo lên nhau, tầng tầng lớp lớp, ai cũng không rõ lắm rốt cuộc là viết cái gì, dù có đọc được đi nữa cũng không thể nào giải ra đống mật mã lộn xộn kia.

Giang Niên nhớ lại một chút, sau khi tìm trong góc tường một lúc lâu, mới tìm được dòng chữ mình đã viết trước đó.

Nếu nhớ không lầm, là cô viết hồi năm lớp mười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“jn(*) rất muốn đạt điểm cao nha, sao mà cái người vạn năm đều hạng nhất kia làm được hay vậy? Lớn lên lại còn siêu đẹp trai nữa, mảng nào cũng toàn diện như vậy quả thực không cho đám dân thường như bọn tôi con đường sống nào hết!!!”

(*)Giang Niên pinyin là Jiang Nian

Phía sau còn vẽ icon thè lưỡi.

Giang Niên nhìn nhìn không khỏi bật cười thành tiếng.

Nhìn lại những gì mình đã viết một năm trước, thật sự rất ngây thơ(*).

(*) ý câu này là trẻ trâu đó, mà vô lời văn kì quá nên tui để ngây thơ =)).

Hơn nữa…..

Cô thế mà lại chú ý đến Lục Trạch sớm như vậy.

Giang Niên đưa cho Khương Thi Lam một viên phấn, sau đó tự mình lấy ra một viên khác, nghĩ nghĩ, bắt đầu viết lên bức tường tỏ tình —-

“Nếu có thể đậu vào trường đại học cùng thành phố với cậu ấy, tôi sẽ chủ động theo đuổi. jn cố lên.”

Viết xong câu này, Giang Niên bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.

Tựa như cô cho chính mình một lý do, cũng cho chính mình một cơ hội.

Khương Thi Lam vừa viết xong, cô quay sang nhìn Giang Niên: “Niên Niên, cậu viết gì á?”

Tìm nửa ngày cũng không thấy dòng chữ Giang Niên viết, Khương Thi Lam quay lại, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Giang Niên nhún vai, không trả lời.

Khương Thi Lam bĩu môi: “Được thôi, cậu cho rằng nếu cậu không nói thì mình không biết hả?”

“Ờm…..” Khương Thi Lam giả làm bộ dáng Conan, “Theo tính cách của cậu thì có phải nếu sau này cậu với ‘người đó đó’ học đại học chung thành phố thì cậu và hắn ở bên nhau, đúng không?”

Giang Niên: “…..”

Cô không biết nên vui vì Khương Thi Lam quá hiểu mình hay nên buồn vì chính mình quá dễ bị nhìn thấu nữa.

Vừa thấy biểu cảm của Giang Niên, Khương Thi Lam đã biết mình đoán đúng rồi.

Cô vỗ tay, vui vẻ nói: “Mình nói đúng rồi phải không!”

Giang Niên bĩu môi, không lên tiếng.

Khương Thi Lam vỗ võ vai Giang Niên: “Niên Niên, không sao đâu mà, cậu nhất định có thể.”

Hai người ở lại nhìn bức tường tỏ tình một lát, sau đó mới cùng nhau trở về lớp học.

Hội khảo qua đi, liền phải bắt đầu chuẩn bị cho kì thi cuối kì năm mười một.

Bởi vì chính mình đã viết những lời đó trên bức tường tỏ tình, lần này Giang Niên phá lệ cực kì nghiêm túc, cũng phá lệ mà vô cùng nỗ lực.

Bất quá, điều kì lạ hơn nữa là…..

Rõ ràng dạo này Lục Trạch không còn bị Chúc Minh Nghi quấn lấy nữa, nhưng tần suất hắn đến chỗ Giang Niên thậm chí còn cao hơn trước.

Hơn nữa, mỗi lần đều là cái dạng này —–

“Ôn vật lý sao rồi? Có câu nào không hiểu không? Có cần anh giúp em phân loại kiến thức rồi chốt lại trọng tâm không?”

“Toán thì sao?”

“Phần writing tiếng anh ổn chưa?”

….

Giang Niên: “????”

Trạch ca dạo này dường như quá quan tâm đ ến thành tích của cô thì phải?

Đối mắt với ánh mắt ái muội của mọi người trong lớp, Lục Trạch không hề áp lực mà xoa đầu Giang Niên: “Đừng phân tâm, chỉ cần nghe anh giảng đề thật tốt là được.”

Ngài vẫn là Trạch ca ở trên cao kia xem mọi chuyện đều không liên quan đến mình đây sao?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Trạch dường như đã nhìn ra nghi hoặc của Giang Niên.

Hắn gật đầu: “Em yên tâm, hai chúng ta nhất định sẽ học đại học chung thành phố.”