-Thôi được rồi. Vào nhà thôi, chắc cha con về sẽ rất vui khi nhìn thấy con..

Phù phu nhân cười dịu dàng rồi nắm lấy tay Phù Hiểu Đông vào giang nhà chính.

Người ở lại, Phù Thiên Băng miệng khẽ cười gian trá giảo quyệt. Mối nguy đã đi, nàng đã được giải thoát. ...

-Tiểu thư, người định làm gì. ..

Nha đầu A Bích bước lên hỏi. Phù Thiên Băng nàng rất thích cô bé này, đáng yêu mà rất ngoan. Cô bé chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi nhưng cách đối phó tình hình thì nàng ấy lại hơn hẳn nàng. Điều này rất có ích cho Phù Thiên Băng nàng nha...

-Đi thay đồ, chúng ta đi dạo phố. .

-Hả?? Nữa sao??

A Bích buồn rầu hỏi lại. Nàng biết ngay mà. Nếu có lỡ trông thấy nụ cười gian manh đó của tiểu thư thì nhất định biết trong tương lai gần sẽ xảy ra đại hoạ. ..

Ví như một tuần trước. Khi thương tích đỡ đi một chút, tiểu thư vừa nhìn nàng lại vừa cười. Lúc đó nàng quả thật ngây thơ nên bị tiểu thư dụ dỗ trốn ra khỏi nhà đi khắp nơi, lục tung các cửa hiệu thuốc để mua cái thứ gọi là lưu huỳnh kia.

Kết quả tiểu thư đã đụng phải mấy tên cướp, còn cái gì lừa gạt chúng cả một vố đau. Rồi lại bị chúng "truy nã" từ đó. Không biết đã yên chưa mà nay tiểu thư lại định ra ngoài.

Cũng giả như sáng sớm hôm nay, tiểu thư cười cũng y chang hôm đó. Nàng lại không bỏ nổi tật tin người. Kết quả. ..Phòng thí nghiệm của tiểu thư đã tan tành...

Chưa hết nửa ngày, tiểu thư lại phóng ra "nụ cười nguy hiểm" đó sao..... Chỉ trách nàng là a hoàn thôi, không thể quản được tiểu thư mà.

-A Bích, em nhanh lên. Ta cam đoan hôm nay chỉ ra ngoài chơi không quậy phá. ..

Phù Thiên Băng lên tiếng thúc dục.  Nguyên bản có nói cô bé này rất thương yêu nguyên chủ nên dù nguyên chủ có gặp khó khăn gì nàng đều giúp nàng ấy. Thậm chí ở cuối truyện nàng ấy còn  vì nguyên chủ mà chết thay... Tình cảm này rất đáng trân trọng nha...

-Người hứa không gây sự nhé. .. Không được nuốt lời.

A Bích đính chính. Theo cách nghĩ của nàng thì phải chắc chắn lại tiểu thư mới không "lật lọng" đi gây phiền toái bên ngoài. ..

Phù Thiên Băng cười cười nghĩ bụng. Cô bé ngây thơ quả rất ngây thơ.  Nàng nói không gây sự nhưng nếu có kẻ gây nàng trước thì nàng tất nhiên phải trả đũa rồi. ...

_____...____

Khu phố ở thời cổ đại cũng có rất nhiều thú vui. Quang cảnh nhộn nhịp, người qua tiếng lại trông có vẻ rất hoà hợp, yên bình.

Người Trung Hoa thời này thật sự tốt hơn rất nhiều so với hiện đại. Họ luôn vui vẻ bình dị như vậy. Sống lại rất tình cảm, không tranh chấp cũng không đấu đá lẫn nhau... Sống như vậy mới gọi là sống chứ.

Ai lại như hiện đại, vô tâm vô tình. Thấy nguy trước mắt mà vẫn dửng dưng đi qua như không hay không biết. Trong một tập thể mà đối với nhau như vậy thì bảo phải làm sao.... Chi bằng học cách sống của người xưa này. .. Đơn giản mà sao nhiều tiếng cười đi. ...

Đi tới khu bán mặt nạ. Phù Thiên Băng hí hửng lấy lên cái mặt nạ quỷ.  Nàng nhớ trong lịch sử Trung Hoa có ghi chép một vị tướng quân đại tài mỗi lần chiến đấu với địch thì ngài lại đeo lên mặt nạ quỷ, vì ngài nghĩ có như vậy thì địch mới sợ ngài. ...

Nếu thời nay mà có sự xuất hiện của vị chiến thần thì tốt quá rồi. Mà trên đời làm gì có từ "nếu"!!!

-Ông chủ, ta lấy cái này.

Mang theo mặt nạ, hai chủ tớ nàng lại tiếp tục đi. Dừng trước người bán kẹo hồ lô, Phù Thiên Băng lại rút tiền mua thêm hai cây kẹo hồ lô. Nàng một cây, A Bích một cây.

Cứ xem phim cổ trang là thấy kẹo hồ lô. Nàng cũng rất tò mò không biết hương vị của chúng ra sao. Biết đâu nó lại là một "đặc sản" của xứ cổ đại. ..

-Công tử. Người định khi nào quay về??

Đang vui vẻ nhắm nháp cây kẹo hồ lô thì thân hình Phù Thiên Băng bỗng đứng khựng lại.

Nàng không nghe lầm. Đó là tiếng Việt, là ngôn ngữ của người Việt. .. Nàng xuyên được hai tháng, nàng cũng xuýt quên mất mình là người Việt rồi. .. Nàng thật quá "bất hiếu" với nguồn gốc của bản thân. .

Nghĩ nghĩ rồi Phù Thiên Băng chạy nhanh tới phía hai người vừa nói chuyện rồi kinh ngạc hỏi bằng ngôn ngữ Việt:
-Hai người từ nơi nào tới đây thế?

Nghe vậy, hai vị công tử kia liếc mắt nhìn nhau sau đó mới nói:
-Chúng tôi là từ nước Đại Nam đến đây. Bởi vì thấy quang cảnh nơi này rất đẹp nên dừng chân thăm quan.

-Là nước Đại Nam sao.... Haha tại hạ thật quá vui, trời không phụ lòng người mà, là trời không phụ lòng người mà. ..

Phù Thiên Băng reo lên vui mừng, nàng xuyên qua tưởng đâu sẽ ở mãi nơi đất khách quê người, hoá ra là nàng không bị ông trời ruồng bỏ. ..vẫn cho nàng tìm lại được "đồng hương"...

Nhìn biểu hiện vui mừng không thể tả xiết kia của Phù Thiên Băng mà cả hai vị đều ngỡ ngàng. Vị công tử nhìn rất đẹp mắt. Đẹp như thiên tiên vậy... Trên người lại tỏa ra một loại khí chất vô cùng mãnh liệt khiến đối phương phải tự hổ thẹn về mình. ..

Nhưng tại sao công tử ấy lại biết ngôn ngữ của người Đại Nam...

- Nam quốc sơn hà Nam đế cư, 
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư. 
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, 
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư...

Không biết là vô tình hay hữu ý mà trong đầu Phù Thiên Băng bỗng chốc xuất hiện những dòng thơ của "Nam quốc sơn hà". Mà đáng kinh ngạc hơn là nàng lại đọc ra chúng. Giọng điệu hùng hồn, đôi mắt hiện lên nét tự hào, khâm phục chính quê hương mình được sinh ra.

Mà điều nàng không tưởng nhất chính là ánh nhìn kì lạ của hai vị "đồng hương" kia. Là ngạc nhiên, là cảm thụ thưởng thức hay đang hãnh diện về đất nước của họ!!!??

-Công tử. Bài thơ quả thật rất hay, một bài thơ hay nhất mà tại hạ từng nghe qua. Đa tạ công tử rất nhiều. Tại hạ không biết có thể biết được quý danh của công tử. ..

-A... Tại hạ là Phù. ...À không là Lạc Thiên Ca. Là người Sở, bởi vì khi trước có cơ duyên gặp được một vị bằng hữu nước Đại Nam nên khi gặp hai vị khiến tại hạ nhớ lại huynh ấy. ..thất lễ rồi. ..

Phù Thiên Băng cung kính chấp tay tạ lễ.  Chắc nàng đã quá khẩn trương rồi. .. Phải chú ý hình tượng nếu không sẽ dọa chết hai vị đồng hương này mất thôi. .