Thời gian mười ngày không đủ để vết thương của Khương Mạc tốt lên, nhưng đủ để bọn họ tiêu hao hết thức ăn và nước uống. Vì hiểu rõ chuyện này nên Khương Mạc mới bức thiết muốn rời đi. Chung quy lại thì lần trúng độc này cũng làm tổn hao đến cơ thể nàng.

Rõ ràng trọng lượng của xe đã giảm bớt vì thức ăn và nước uống được tiêu hao nhưng Khương Mạc vẫn đi đường rất khó khăn như cũ. Vết thương ở bả vai đau đến giật mình, nàng có thể cảm giác được vết thương rách ra khi đi đường. Nhưng nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì. Bởi vì chỉ có thế này mới có thể cướp lại được thời gian mà bọn họ đã làm chậm trễ trước đó.

Nếu là trước kia, Khương Mạc tuyệt đối sẽ không lựa chọn đi đường ban đêm. Tầm mắt vào ban đêm không được rõ ràng, không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ban đêm còn có quá nhiều nguy hiểm không biết trước. Nhưng bây giờ nàng không còn cách nào khác cả, chỉ có thể cắn răng đi.

Khương Mạc giống như một người máy sản xuất dây chuyền không biết mệt mỏi, mỗi ngày đi từ lúc trời còn tờ mờ sáng đến lúc mặt trăng đã treo đầu cành. Dưới cảnh tượng yên lặng như tờ, hai người giẫm lên cái bóng của bản thân, đi về phía trước một cách khó khăn.

Cố gắng đi đường không chỉ mang đến cho cơ thể Khương Mạc gánh nặng cực lớn, ngay cả trên tinh thần cũng không thể thừa nhận nổi áp lực. Sắc mặt Khương Mạc khó coi theo từng ngày một, thần kinh cũng càng ngày càng căng thẳng theo.

Hi Phù Ẩn thấy sắc mặt nàng như thế biểu cảm cũng rất khó nhìn, nhưng điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng bất động, giảm bớt sức nặng cho nàng.

Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, dù sao con người cũng không phải máy móc. Máy móc vượt quá sức chịu đựng cũng còn bị hỏng, huống chi con người. Khương Mạc hiểu rõ điểm này hơn bất cứ ai khác, nhưng nàng càng biết rõ hơn rằng, nàng không thể dừng lại được, một khi dừng lại, tinh thần nàng sẽ lười biếng, thật sự nàng không đi được nữa. Dục vọng sống sót mãnh liệt ép nàng tiến lên phía trước.

Nàng nhất định phải gắng gượng đến nơi có thể tiếp viện tiếp theo.

Hai người cứ như thế, vừa mỏi mệt vừa mạnh mẽ xuyên qua rừng rậm.

Quá độ mệt nhọc cộng thêm thương tổn do độc nhện mang đến nên lên đường không được mấy ngày, Khương Mạc đã gầy đến mức hai má lõm vào, thoát tướng. Miệng vết thương trên vai vẫn luôn không tốt lên, thỉnh thoảng còn sẽ thấm máu.

Có một chuyện mà Khương Mạc không dám nói với Hi Phù Ẩn, rằng chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra. Miệng vết thương bị nhiễm trùng, bây giờ đã bắt đầu thối rữa, thuốc hạ sốt và thuốc kháng sinh mất đi tác dụng. Cánh tay của nàng xuất hiện cảm giác tê mỏi.

Sau khi nhận thấy điều này, nàng không dám để Hi Phù Ẩn thay thuốc cho nàng nữa, cũng không dám nói chuyện với hắn, sợ vừa mở miệng đã không chịu nổi. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn phát sốt, vì không để hắn phát hiện, nàng bôi đất bôi lên mặt cho thật bẩn.

Khương Mạc đã nhận ra, nếu như nàng vẫn không thể tìm thấy thực vật còn sống, nàng sẽ chết. Đây cũng là nguyên nhân khiến sau này Khương Mạc càng ngày càng vội hơn, nàng bắt đầu kéo dài thời gian lên đường mỗi ngày. Con đường này đi mãi đến khi nàng bắt đầu tuyệt vọng, nhưng mỗi khi ánh mắt nàng vừa chạm phải Hi Phù Ẩn, nàng lại cắn răng kiên trì. Nàng giống như một cái xác không hồn, càng đi càng tuyệt vọng, cả người dần dần có hơi thở mục nát.

Đang lúc hết sức tuyệt vọng, nàng lại đón nhận thay đổi.

Ngày hôm đó, bọn họ đi đến một mảnh rừng rậm hoàn toàn khác với lúc trước. Cây cối nơi này vững chãi to lớn, tán cây che trời, nhìn từ xa xa, dường như trên ngọn cây còn có thể được chút màu xanh lục.

Lúc đầu chẳng ai chú ý tới điểm này, mấy ngày nay lên đường ngày ngày đêm đêm như thế đã khiến tinh thần của bọn họ uể oải, thần sắc hoảng hốt. Mãi đến khi Khương Mạc không cẩn thận giẫm nát một trái cây hình thù kỳ lạ, tiếng răng rắc phát ra khiến nàng bừng tỉnh. Khương Mạc dừng lại dời chân sang, nhìn về thứ bị nàng dẫm nát. Trái cây kia đã nát thành từng mảnh, quả hạch bên trong rơi rụng trên mặt đất, có một phần đã vùi vào đất.

Khương Mạc ngẩn ngơ nhìn một hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được. Sau đó, như là đã nghĩ tới thứ gì, nàng bỗng dưng ngẩng đầu lên.

Cây cối cao lớn sum xuê đang xòe ô xuyên qua mi mắt nàng, nhánh cây của chúng duỗi ra bên ngoài, hình dáng kỳ lạ.

Khương Mạc nhìn một hồi, đôi mắt càng mở to hơn, trong đôi mắt lại dần dần phát ra ánh sáng mãnh liệt.

“Khương cô nương?”

Hi Phù Ẩn mấp máy bờ môi khô khốc, hơi thắc mắc.

Khương Mạc không trả lời hắn, chỉ không ngừng nhìn mọi thứ xung quanh. Đột nhiên, nàng cười to ra tiếng. Nàng cười đến phấn chấn, cười đến vui sướng, cười đến mức lệ nóng doanh tròng. Nàng quỳ rạp xuống đất, hai tay bắt lấy chiếc lá khô nhòn nhọn trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, vả mặt lập tức thả lỏng.

Được cứu rồi, được cứu rồi.

Nàng biết ngay ông trời sẽ không dễ dàng lấy mạng mình như thế. Tất có đường ra trong tuyệt cảnh.

“Khương cô nương?”

Nhìn bộ dáng gần như điên cuồng của Khương Mạc, Hi Phù Ẩn hoảng sợ, vội vàng cất cao giọng lên hô nàng thêm một tiếng.

Khương Mạc lấy tay áo lau nước mắt đi, nàng thuận tay nhặt lên trái cây hình thù kỳ lạ dưới đất, gần như là té ngã đến bên người Hi Phù Ẩn. Nàng cầm nó, ngồi xổm ở bên cạnh xe, nói với giọng nghẹn ngào nói: “Chúng ta… được cứu rồi.”

“Đây là cái gì?”

“Quả thông, nó tên là quả thông.”

Dứt lời, Khương Mạc nhìn trái nhìn phải, nhặt một cành cây khô từ trên mặt đất lên, sau đó đặt quả thông lên trên xe ván gỗ, tiếp theo, nàng bắt đầu đập mạnh xuống. Theo từng cái đập mạnh mẽ, hạt thông bên trong quả thông rớt ra ngoài.

Hi Phù Ẩn ngơ ngẩn nhìn nó.

“Đây là hạt thông, trong quả thông chính là hạt thông, nó có thể ăn được.”

Quả thông đầy cây, quả thông đầy đất, hạt thông lấy ra được cũng đủ để bọn họ đi từ Bắc đến Nam, đây là hạt thông, cũng là lương thực cứu mạng.

Hi Phù Ẩn từng ăn hạt thông, nhưng hạt thông được đưa đến trước mặt hắn là đã được gia công sàng chọn kỹ càng. Hắn chưa bao biết được, vốn dĩ hạt thông là như thế này.

Đôi mắt Khương Mạc sáng rỡ nhìn vào hạt thông, lại nhìn vào mảnh rừng thông ở nơi này.

Cây thông vững chãi, tuổi đời rất lâu, lực thích ứng của nó cũng mạnh, có tính chống hạn cực cao. Nhưng khô hạn dài lâu cũng không phải là không ảnh hưởng gì đến nó, ít nhất đống lá thông xếp thành chồng rơi trên mặt đất đã chứng minh rằng, nó đang chết đi.

Nhưng nó còn sống, hơn nữa sau khi khô hạn qua đi, chỉ cần mưa rơi xuống lần nữa, nó sẽ sống lại. Quan trọng nhất là, đống cây thông này đã đủ để chữa trị nàng.

Đôi mắt Khương Mạc lập lòe sự vui sướng, nàng không muốn chết, nàng còn muốn đến nhìn xem Bình Giang giàu có trong miệng Hi Phù Ẩn. Cảm giác vồn vã trên người Khương Mạc biến mất không ít.

“Cứ ở đây nghỉ ngơi đi.”

Hi Phù Ẩn cúi đầu nhìn mấy quả thông và hạt nằm trong tay mình, nhẹ giọng nói.

“Được.” Khương Mạc dứt khoát đồng ý.

Nàng muốn trị thương!

Khương Mạc vô thức sờ sờ vết thương ở bả vai, mím chặt môi. Nàng tìm một cây thông lớn nhất để dựa vào, rửa sạch cành khô lá úa ở xung quanh một chút là đã thành nơi nghỉ ngơi của tối hôm nay.

Sau khi sắp xếp bên này xong hết rồi, thừa dịp trời còn sáng, Khương Mạc lại nhặt toàn bộ quả thông trên mặt đất lên, sau đó giao nó cho Hi Phù Ẩn đập ra.

Nhặt nhặt một hồi, Khương Mạc đã không thấy tăm hơi.

Mới đầu Hi Phù Ẩn cũng không chú ý tới, chờ đến khi hắn hoàn hồn lại, trong tầm mắt đã không thấy bóng người. Quả thông trong tay cũng rơi xuống dưới, hắn ngơ ngác nhìn rừng thông yên tĩnh nơi đây.

Khương Mạc nhìn ra sau một chút, xác định xung quanh không có người, trong lòng bèn thả lỏng lại, chân mềm nhũn, không nhịn được ngồi liệt xuống dưới mặt đất, đầu váng mắt hoa. Nàng nháy mắt mấy cái, trước mắt khi rõ ràng, khi thì mơ hồ.

Khương Mạc lắc lắc đầu, vứt bỏ đi chút mờ mịt ấy. Sau đó nàng cởi quần áo ra, cẩn thận mở băng gạc ra, lộ miệng vết thương ra ngoài.

Quay đầu nhìn sang thì không đành lòng xem thêm lần thứ hai.

Miệng vết thương đã nhiễm trùng xuất hiện thối rữa, xung quanh dường như đã biến thành màu đen, cánh tay sưng lên. Lúc trước vì giữ lại cánh tay, nàng đã nhẫn tâm cắt đi phần thịt nhiễm độc, nhưng miệng vết thương nhiễm trùng trước mắt còn nguy cấp hơn tình huống lúc trước.

Nàng thở dài. Một cảm giác choáng váng đánh úp lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Khương Mặc lại chớp chớp mắt.

Nàng chống tay lên mặt đất, dịch người từng chút đến gần cây để tựa người vào. Nàng thở hổn hển, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dán tay lên trên thân cây. Trong nháy mắt, khi dán tay vào thân cây, một hơi thở ấm áp ùa vào trong cơ thể theo thân cây, liên tiếp không ngừng.

Hơi thở vừa tiến vào cơ thể nàng đã bắt đầu chữa trị cơ thể mục nát của nàng, nó dịu dàng vuốt ve miệng vết thương.

Khương Mạc cảm thấy cả người như được lười biếng đặt mình trong suối nước nóng, nước ấm vây quanh toàn thân nàng. Mỏi mệt, đau đớn, khó chịu đều rời xa trong nháy mắt. Thật giống như cơ thể vốn dĩ đã gần chết được rót sức sống vào lại một lần nữa.

Loại cảm giác khiến người ta thoải mái và an tâm này khiến Khương Mạc vô thức trở nên tham lam. Nàng tham lam hấp thu sức sống của gốc cây này.

Mãi đến khi một quả thông đập vào đầu Khương Mạc, nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Nàng bỗng tỉnh táo lại, mở mắt ra đã thấy lá thông rào rạt rơi xuống đất như trời đang đổ mưa, trong chớp mắt đã chồng chất thành một lớp dày. Quả thông vốn dĩ còn treo trên cây cũng trở nên khô quắt, từ trên cành cây, từng quả từng quả một rơi xuống đất.

Sức sống của cây thông này đã bị Khương Mạc rút sạch, đã hoàn toàn chết héo. Mà tương ứng, cơ thể của nàng cũng đã được chữa trị xong. Miệng vết thương vừa mới còn dữ tợn đã khôi phục thành một làn da trơn bóng nhẵn mịn. Vết chai trên tay cũng từ từ bóc ra, khôi phục như lúc ban đầu. Thậm chí, làn da thô ráp, vàng như nến trên người cũng trở nên trắng nõn tinh tế. Cả người rực rỡ hẳn lên.

Khương Mạc sợ hãi cả kinh vội dời tay ra. Nàng nhìn đôi tay mình, lại nhìn cây đại thụ lụp xụp đã hoàn toàn chết héo, thở hổn hển, trong lúc nhất thời có hơi luống cuống. Quá trình chữa thương vừa nãy quá mức dễ chịu, nàng đã quên thu tay, lúc này biến hóa to lớn như thế không thể gạt được đôi mắt của Hi Phù Ẩn. Nhưng thứ này lại không thể quay ngược dòng trở về, kén cũng không thể nào dán lại được.

Nhìn đôi tay trắng nõn mềm mại này, Khương Mạc bứt tóc rầu rĩ trong chốc lát, dứt khoát bỏ cuộc.

Nàng cắn răng chôn tay dưới đống lá thông quệt vài cái, lại lấy chút bùn trét lên trên mặt, bịt tai lại chấp nhận che lấp một chút. Cuối cùng, nàng lại đựng quả thông trong vạt áo rồi quay về.

Lúc này, nàng đã không giống bộ dáng lúc trước nữa. Sóng lưng thẳng tắp, tứ chi có lực, hai má đẫy đà, đôi mắt lóe sáng, cả người trông thần thái sáng láng hẳn.

Khi Khương Mạc ôm quả thông trở về, Hi Phù Ẩn liếc mắt một cái đã nhìn ra sự thay đổi của nàng. Tuy rằng trông nàng mặt xám mày tro, nhưng cả người như tản ra sức sống từ trong ra ngoài, không giống con người lung lay sắp đổ, ngay cả đi đường cũng cực kỳ gắng gượng của lúc trước. Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua một cái, hắn đã cúi thấp đầu xuống, không còn nhìn thêm nữa, cũng chẳng nói gì cả.

Khương Mạc đặt quả thông bên người Hi Phù Ẩn, nhìn nửa túi hạt thông căng đầy kia, tức khắc mặt mày hớn hở. Ít nhất có thứ này rồi, dọc theo đường đi, bọn họ cũng có thể ăn uống sảng khoái, không cần lo chuyện đói bụng nữa.

“Ta đi nhặt thêm một chút lấp đầy cái túi này là chúng ta có thể ăn no trên đường.”

Giá trị dinh dưỡng của hạt thông rất cao, con đường này xa xôi khúc khuỷu, đồ ăn được cũng không tốt, có hạt thông này, ít nhất nàng có thể đảm bảo cơ thể không phải thiếu chất nhiều như thế.

“Được.”

Hi Phù Ẩn cười gật đầu, chút mù mịt giữa mặt mày tan đi từng chút một.