“Ừm, không có vấn đề gì lớn, nhưng không thể trở về ngay được, cần phải ở lại đây tĩnh dưỡng mấy ngày.” Bác sĩ Holl vừa lật xem bệnh án trong tay vừa nói.

Tâm tư của Hạ Viêm cũng không có ở đây, tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Hòa như có điều suy nghĩ hỏi: “Bên phía Trình Liệt thế nào rồi?”

Holl nhìn anh cười một cái, có chút đắc ý, “Hứ, mấy tên công tử vô dụng kia làm sao đấu được với lớn nhỏ tôi tự tay nuôi lớn chứ!”

“Ơ…người nuôi lớn A Liệt ngoại trừ bác Trình không phải là dì của anh ấy sao?” An Hòa yếu ớt giơ tay phát biểu ý kiến.

Gió lạnh thổi qua...

Bác sĩ Holl há miệng trừng mắt nhìn cô nhóc không biết tốt xấu kia, hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Hạ Viêm cười cười, ai nói An Hòa nhà chúng ta ngốc chứ, rõ ràng thông minh hơn ông ấy mà.

Hai ngày sau, sức khỏe của Hạ Viêm đã có chuyển biến tốt đẹp, Thiệu Tử Bác cùng J và David cũng đến Italy. David đến văn phòng của Holl, nhưng người khác vây quanh giường của Hạ Viêm nói những chuyện mà An Hòa không hiểu, nhưng mà cô biết một chút về Trình Liệt.

Hạ Viêm tựa vào đầu giường, nhàn nhã tự tại, “Không cần lo lắng, cậu ấy còn biết mình muốn gì hơn cả anh…Cậu ấy thông minh như vậy, sẽ không để cho mình giống như ba mình đâu!”

Thở dài, tóm lấy mái tóc ngắn của người đàn ông, nhét nho vào trong miệng anh, “Hy vọng là thế!”

Hạ Viêm ở Italy một tuần, trong lúc đó Trình Liệt chỉ ghé qua một lần, nói vài câu với An Hòa rồi vội vàng rời đi. An Hòa cũng có chút bận lòng, hơi thở tăm tối trên người Trình Liệt ngày càng đậm, không còn chút hăng hái bồng bột của cậu thiếu niên ngày nào.

Nghĩ đến việc mấy ngày nữa phải đi, lúc này đây, thật sự phải biến mất trong sinh mệnh của Trình Liệt, cô cảm thấy rất có lỗi với anh, khi còn nhỏ đã từng toàn tâm toàn ý yêu thích người con trai này, hứa hẹn cùng nhau sống trọn đời, cuối cùng chính mình lại nuốt lời.

***

Hai ngày sau, bác sĩ Holl sau khi kiểm tra cho Hạ Viêm tỏ vẻ không có vấn đề gì, đoàn người bắt đầu cuốn gói về nhà ngay. Nhóm ba người của Thiệu Tử Bác không để ý đến ánh mắt giết người của Hạ Viêm, cột anh vào cán đóng gói đưa lên máy bay. Loại chuyện mất mặt hao tổn thân phận này đương nhiên Hạ Viêm không muốn làm, nhưng lời uy hiếp rống giận của anh lại hoàn toàn không có tác dụng, bởi vì bọn họ đã có người thiếu nữ đang đứng một bên chỉ huy làm chỗ dữa, “Cột chặt vào, khiêng đi!”

Trình Liệt vẫn không đến, không phải không muốn gặp cô mà là anh thật sự quá bận, lúc này, anh chân chính tiếp nhận vị trí này, nếu không đủ mạnh, làm không tốt thì cũng chỉ có thể chờ người khác đàn áp, anh nắm giữ sự sống chết của quá nhiều người, từng quyết định, mỗi một bước chân của anh đều liên quan đến tương lai của tổ chức Mafia.

Tuy Trình Liệt đã quyết định từ bỏ nhưng tình cảm dành cho An Hòa vẫn trước sau như một, “Hòa Hòa, ở bên cạnh anh ta có rất nhiều nguy hiểm, cố gắng theo sát bên cạnh anh ta còn tương đối an toàn…Gặp phải vấn đề gì không giải quyết được nhớ rõ phải gọi điện thoại cho anh.”

An Hòa ngoan ngoãn gật đầu, người nào đó nằm một bên lại không phục hừ lạnh, “Có gì tôi đều có thể giải quyết, cho nên vĩnh viễn cô ấy sẽ không gọi điện thoại cho cậu đâu.”

An Hòa: ngây thơ!

Trình Liệt: nhàm chán!

Thiệu Tử Bác, J, David ngớ người: thật dọa người!

Trình Liệt nhìn cái đầu nhỏ cúi mặt, ánh mắt nhu hòa, cố nhịn, cuối cùng không nhịn được tới gần An Hòa một chút, ôm lấy cô vào lồng ngực, thấp giọng nói: “Hòa Hòa, không cần cảm thấy có lỗi, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, nếu như em thích thì xem như anh là anh trai của em được không?”

Hốc mắt An Hòa ươn ướt, ôm chặt eo anh thấp giọng đồng ý: “Vâng, anh trai.”

J mở cánh cửa của chiếc trực thăng hắc ưng ra, thuận tiện đưa Hạ Viêm nằm vào trong. An Hòa leo vào phía trước cửa sổ không ngừng vẫy tay với Trình Liệt, Trình Liệt khẽ mỉm cười, mở miệng nhẹ nhàng nói mấy chữ, giống như muốn cho cô thấy nhưng lại cũng không muốn cho cô thấy, chỉ đơn giản dùng khẩu hình, An Hòa vẫn có thể nhận ra, anh nói “Anh yêu em”, nước mắt An Hòa tràn mi.

***

Tuy Hạ Viêm đã nhờ Alice điểm danh cho An Hòa nhưng An Hòa vẫn quyết định trở lại Mĩ. Trốn học mãi cũng không tốt, hơn nữa anh hai không thể tìm thấy cô trong một thời gian dài nhất định sẽ hoài nghi, cho nên bọn họ không đến bệnh viện David đã sắp xếp trước mà trở về thẳng New York.

Tìm một bệnh viện cho Hạ Viêm tĩnh dưỡng ở New York cũng không phải là việc khó, không đến một ngày đã tìm được, David là bác sĩ có quan hệ rộng rãi nên đã tìm được một bệnh viện tư cũng không tệ ở gần trường của An Hòa, đưa Hạ Viêm tính tình khó chiều vào.

Ban ngày An Hòa đến trường học, buổi tối Thiệu Tử Bác và J sẽ tới đón cô vào bệnh viện. Gần đây công việc đưa đón cô đi học được giao cho mấy tên thân cận chạm tay vào có thể bỏng của Hạ Viêm, nguyên nhân là, người nào đó cứ khăng khăng là mình đã khỏe rồi không cần nằm bệnh viện, bàn ngày An Hòa không có ở đây cứ tìm mấy cái cớ cực kì nhàm chán làm phiền bọn họ.

Hạ Viêm lạnh lùng, Hạ Viêm âm trầm, Hạ Viêm đầy sát khí bọn họ đã quen nhìn rồi, duy chỉ như bây giờ, bọn họ thật sự không quen thế này. Anh là một thủ lĩnh sát thủ số một thế giới mà, mỗi ngày ăn cơm món ăn không hợp khẩu vị, quần áo có nếp nhăn, chăn bị đổ canh lên cũng lấy cớ giận dữ mắng chửi người khác, khiến cho bệnh viện gà bay chó chạy, thật sự là tổn hại hình tượng tinh anh vĩ đại của anh nha!

Cho nên mỗi ngày vào ba giờ chiều là thời gian bọn họ nhiệt tình nhất, mỗi người đều xung phong nhận việc đi đón chị dâu nhỏ nhà mình. Bởi vì chị dâu đến đồng nghĩa với việc đại ca trở nên bình thường một chút, cũng có nghĩa là một ngày tra tấn của bọn họ đã chấm dứt.

An Hòa nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của J, nhịn không được cười, “Anh ấy lại làm gì thế?” Ấn tượng với J chính là không có ấn tượng gì cả, bởi vì anh ta là vệ sĩ ngầm của Hạ Viêm, lúc Hạ Viêm không gặp chuyện gì nguy hiểm anh ta sẽ không xuất hiện, thỉnh thoảng xuất hiện thì mặt cũng không chút biểu cả, không nói một lời, làm xong việc là không thấy bóng dáng đâu, chưa từng thấy anh ta tỏ thái độ gì, cũng chưa từng nghe anh ta nói quá mấy câu.

Hiện giờ tuy J bị tra tấn tan tác nhưng dầu gì cũng chỉ có một thái độ. J thở dài nói: “Hôm nay anh ấy dọa y tá của anh ấy khóc ngất, bác sĩ đến khuyên nhủ, nói nếu anh ấy còn không chịu hợp tác thì không thích hợp ở trong bệnh viện của bọn họ nữa thì hai mắt anh ấy lại tỏa sáng, đến chiều càng làm quá hơn dọa hai y tá khóc ngất.”

An Hòa phì cười, đăm chiêu suy nghĩ trong lòng, được rồi, tuy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng bác sĩ đã nói không có trở ngại gì, chỉ cần thêm thời gian tĩnh dưỡng là được. Thôi, hôm nay để cho anh ấy xuất viện đi, bằng không anh lại phá tan bệnh viện tư của người ta ra cô không bồi thường nổi đâu.

Đến bệnh viện, nụ cười của Hạ Viêm cực kì vô tội, mà sắc mặt bác sĩ đứng một bên cũng rất khổ sở, An Hòa thở dài, nói: “Xuất viện đi!”

Hai mắt bác sĩ và y tá chăm sóc tỏa sáng, đồng loạt tỏ thái độ “Ước gì các người tranh thủ xuất viện”, An Hòa ngửa đầu lên nhìn trần nhà, còn tưởng rằng anh tình nguyện thay đổi mình vì tình yêu, xử xự với người khác cũng khiêm tốn một chút, thật ra ngoại trừ đối với cô, tính tình đại gia nhà anh vẫn trước sau như một, đúng là giang sơn dễ đổi còn cái nết thì đánh chết cũng không chừa nha.

Thu dọn xong mọi thứ, dẫn đại gia Hạ tính tình bạo ngược ra khỏi bệnh viện, vốn cô nghĩ sẽ tìm một căn hộ cho thuê ở gần nhà trọ của mình cho anh nhưng anh nước mắt lưng tròng dáng vẻ như cô đang bỏ rơi anh, làm cho cô vừa khinh bỉ vừa mềm lòng, vì vậy dẫn anh về nhà trọ nhỏ của mình.

Alice bay ra từ trong toilet, nhìn không chớp mắt ngôi nhà trọ nhỏ này đột nhiên lại xuất hiện rất nhiều đàn ông, lắc mông vào lại toilet.

David nhìn theo bóng lưng ma mị của Alice huýt sáo. Đống chí David có tiếng là trăng hoa, An Hòa cũng từng nghe thấy, vì vậy hung dữ cảnh cáo anh ta, “Alice có bạn trai rồi, không cho phép anh có ý nghĩ không an phận với cậu ấy!”

David cười hớn hở: “Nếu tôi thật sự có ý nghĩ không an phận với cô ấy thì sẽ không để cô biết đâu.”

“Bụp” Đầu David trùm một cái khăn mặt, ánh mắt đầy tính uy hiếp của Hạ Viêm bắn tới, nhẹ nhàng nói: “Không muốn sống nữa à?”

An Hòa che miệng cười trộm, cảm giác có bạn trai là đại ca cũng không tệ.

May mắn chiếc giường trong phòng An Hòa là giường đôi, không đến mức bắt mình phải nằm ngả ra đất mà ngủ, trước khi ngủ An Hòa phát huy toàn diện phẩm chất của một người hiền thê lương mẫu vĩ đại, thay quần áo lau người cho Hạ Viêm rồi đỡ anh nằm xuống, mặt mày Hạ Viêm hớn hở rất hưởng thụ.

Vào ổ chăn, An Hòa tựa vào lồng ngực của anh, hai người ngọt ngào như mật trò chuyện.

Hạ Viêm: “Khi nào thì chúng ta về nhà em vậy?”

An Hòa cầm ngón tay của anh lên, chơi từng ngón từng ngón một, không đếm xỉa tới hỏi: “Đến nhà em làm gì?”

“Gặp ba mẹ vợ chứ còn làm gì!”

“Hiểu sâu văn hóa Trung Quốc nhỉ.”

Hạ Viêm nắm chặt lấy tay cô, đặt lên môi hôn thật mạnh một cái, “Đừng có mà nói sang chuyện khác! Em đã gặp ba mẹ anh rồi.”

Được rồi, cho dù chỉ thấy mộ phần của ba mẹ chồng thì dầu gì cũng là đã gặp nhưng An Hòa lại rất kiên quyết cự tuyệt, “Em mới bao nhiêu tuổi đâu? Không muốn kết hôn sớm vậy đâu!”

Hạ Viêm cười tủm tỉm càng nhích tới gần cô hơn, “Anh chỉ nói đi gặp thôi chứ có nói kết hôn đâu? Thì ra em muốn gả cho anh vậy sao?”

“Cút!” Cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận nằm trong ổ chăn tung chân đá anh một cái.

Hạ Viêm xấu xa nhích lại gần, một tay không thành thật đặt lên ngực cô, nụ cười tà ác, “Đã muốn gả cho anh đến vậy thì chúng ta nhắc đến chuyện động phòng trước đi!”

“A…a…a…cứu mạng…”

***

Đêm nay Hạ Viêm rất có kiên nhẫn, đầu tiên trên người anh có thương tích không thích hợp làm hổ đói; thứ hai tuy cô có kháng cự vài cái nhưng về sau động tác lại mềm nhũn nhu thuận.

“Ưm…Anh dừng lại…bẩn quá.” An Hòa khó chịu lắc lư, bàn tay nhỏ nắm chặt đầu người đang chôn dưới cô, nhẹ giọng rên rỉ.

Da đầu có hơi đau cũng không ảnh hưởng đến việc Hạ Viêm say sưa nhấm nháp hương vị, đầu lưỡi mập mờ vờn nghịch qua nơi non mềm của cơ, ngay cả môi cũng cảm thấy cô đang run rẩy.

Mãi cho đến khi cô động tình anh mới đứng lên, vừa mổ môi của cô vừa mò hai chân cô đặt quanh eo mình, chậm rãi chen vào, vừa chen chúc đi vào vừa ma sát, An Hòa rất khó chịu, cả người như bị thiêu đốt, mỗi chỗ đều nóng ran khó chịu, lúc chạm vào thân thể anh cảm giác khô nóng này mới giảm nhẹ một chút, trong lúc không hay biết, tay cánh tay mảnh khảnh của cô đã quấn lên cổ anh, đôi chân trơn bóng cũng chủ động kẹp chặt eo của anh.

Hạ Viêm cười không tốt lành chút nào, “Trông dáng vẻ của Hòa Hòa hình như rất đói bụng, vẫn còn chưa đủ phải không?”

“Ưm…” An Hòa mắc cỡ đỏ mặt, nghe vậy thì ngẩng đầu lên cắn mạnh vào môi dưới của anh, Hạ Viêm đau đến nỗi hít một hơi thật sâu.

“Được rồi được rồi, Hòa Hòa của chúng ta không thể nói chuyện được, anh đây chỉ có thể làm thôi nhỉ?” Lửa nóng tiếp tục đi về phía trước, đi đến chỗ sâu nhất mới dừng lại, Hạ Viêm cắn vành tai của cô, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, “Bên trong của cục cưng nóng quá…Thả lỏng một chút nào, để cho anh nhúc nhích.”

“A…Anh là cái đồ sói háo sắc, không phải đã nói không được nói sao?” Đôi chân đẹp lung linh, cho dù hào hứng đã được khơi mào, nhưng người nào đó vẫn ngượng ngùng không chịu hợp tác.

Thấy cô giận thật, Hạ Viêm cười tủm tỉm giữ chặt hai chân cô, cưỡng chế đẩy nó ra, không cho cô giãy giụa một chút nào, rút ra rồi lại đi vào sâu hơn.

Xa xách cô nhiều ngày, sau khi gặp lại thì bị thương, hai người đã lâu không thân mật cho nên lúc này anh hưng phấn lạ thường.