Đống chí An Hòa là người giàu tình thương yêu, hơn nữa còn là một cô gái lấy việc giúp người khác làm vui, mình có một gia đình mỹ mãn, hôn nhân hạnh phúc cho nên cũng cảm thấy những người xung quanh mình cũng nên được như thế. Xét thấy David và Alice cũng đã kết hôn, Thiệu Tử Bác và Đổng Hâm Ngôn đã sinh đứa thứ hai, vậy mà trong nhà vẫn còn thừa lại một nhân tài đẹp trai văn võ song toàn nhưng còn độc thân.

Khi An cô nương tính để bạn học J chủ động đi quyễn rũ hoặc yêu đương cô gái nào đó, khả năng này có thể được, sau khi có kết luận cô trở nên rất nóng lòng.

Đây chính là việc đại sự cả đời đó!

Vì thế, trải qua xem xét và nghiên cứu, An cô nương quyết định để cho kẻ lưu manh nhất trong nhà đi….hẹn hò.

Sau đó không lâu, An Hòa liền chính thức thông báo cho anh chàng Hạ Viêm, vì bạn học J mà cô đã xem xét đến đối tượng.

Hạ Viêm vuốt cằm suy tư: “Đi nói với J, thì bầu không khí sẽ đông lại thành băng hết cho coi!?”

Nhưng nếu là bà xã đại nhân đã nhấn mạnh là thông báo mà không phải thương lượng, vậy nói chung anh cũng không nói về lợi ích của thủ hạ thân thiết của mình.

Trong hai tuần An Hòa đã sắp xếp cho J bốn cuộc hẹn hò.

Hạ Viêm đã từng có lần được mở mang kiến thức, thực ra cảm giác của nhà gái với anh cũng không tệ lắm. Mặt mày thanh tú, dịu dàng động lòng người, không khí trên bàn cơm rất tốt, cũng không giống như cảnh diễn trên tivi: một bác mối bốn năm mươi tuổi, ngồi bên trái là gia đình nhà trai, bên phải là gia đình nhà gái, hai diễn viên chính không nói chuyện, chỉ có bà mối cùng cha mẹ hai bên nước miếng tung bay giới thiệu con trai nhà mình như thế nào, ưu tú như thế nào, con gái nhà mình hiền thục như thế nào.

Bởi vì đều là người trẻ tuổi cho nên sẽ có ít lời tán gẫu trong lời nói. Trong thời gian buổi tiệc, An Hòa và cô gái kia luôn đầy tiếng cười, tuy giao tiếp với người xa lạ Hạ Viêm không có hứng thú nhưng ngẫu hứng cũng ủng hộ vài lời.

Chỉ có đồng chí J ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên.

Lúc mời bắt đầu, con gái nhà người ta cũng chủ động nói vài ba câu với anh chàng J, nhưng chỉ được đồng chí J hai lần “ừ”, “à” nên cô gái nhỏ cũng không nói chuyện nữa.

Buổi tối về nhà, An Hòa tức giận đến phát cuồng, tóm tay áo của anh hỏi: “Ba anh nuôi lớn anh ta bằng cách nào thế? Sao có thể nuôi được một người có đức hạnh như vậy hả?”

Cho dù như thế nhưng bà Hạ chết cũng không từ bỏ, tiếp tục vượt qua khó khăn, khăng khăng phải giải quyết được vấn đề nan giải này.

Thời gian không phụ lòng người, sự cần cù cố gắng của bà Hạ rất nhanh sau đó đã tìm lại được cơ hội khác.

Thực ra tên thật của đồng chí J Bạch Dã, đây là do lúc An Hòa viết báo cáo kê khai danh tính mới biết được.

Mấy năm trước tiết mục hẹn hò trên truyền hình ngày càng sôi động, có một buổi tối lúc An Hòa nằm xem tivi trên giường, trong lúc vô tình cũng phát hiện đài truyền hình thành phố A của bọn họ cũng chuẩn bị có tiết mục này.

Tiết mục này gọi là “Trai tài gái sắc”, 18 cô gái hoặc xinh đẹp, thanh thuần hoặc diễm lệ đứng thành một dãy, sau khi quý ông trải qua vài lần sàng lọc thì có thể dẫn cô gái vẫn để đèn sáng cho anh đi.

Vì mấy đợt hẹn hò trước, đồng chí J từ đầu tới cuối không chịu nói lời nào khiến cho con gái nhà người ta ngượng ngùng cũng không dám nói nhiều, không khí buổi gặp mặt cũng đông cứng cho đến khi chấm dứt và thất bại hoàn toàn, chuyện này khiến cho An Hòa rất buồn rầu, ngay lúc dường như cô đã tuyệt vọng thì đài truyền hình thành phố A lại nhóm lửa cho cô.

Khách nữ ở nơi đó phải gọi là hào phóng, mạnh dạn nhiệt tình như lửa. Ngắm đàn ông từ đầu tới chân tay, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cuối cùng cũng chỉ có một mục đích, là đem người đàn ông này bỏ vào trong túi.

An Hòa cảm thất cực kỳ tốt!

Tâm động không bằng hành động, cô nhanh chóng nhớ số điện thoại trên màn hình, sau đó cướp di động của Hạ Viêm gọi. Nào biết tiết mục này rất hot, người đăng ký rất nhiều, bây giờ phải chờ sắp xếp đến một năm sau mới có thể tham gia.

Nhưng không cần phải lo lắng, cô có một ông chồng thần thông quảng đại không gì là không làm được.

Khi An Hòa nằm bò trên bàn trong phòng sách viết cái này thì J đang đưa một tập tài liệu đi vào “Hạ tiên sinh, đây là tài liệu đấu thầu đã chuẩn bị xong, mời anh xem qua một lần.”

Hạ Viêm đứng ở bên cạnh bàn tùy ý gật đầu, ý bảo anh để lên trên bàn, còn ánh mắt vẫn chăm chú nhìn An Hòa ngồi trên ghế của anh, tời giấy trong tay đang bị cô viết viết, vẽ vẽ gì đó.

An Hòa hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên: “Mấy tuổi?”

Hạ Viêm trả lời: “Nhỏ hơn anh 2 tuổi.”

“Cao bao nhiêu?”

“Thấp hơn anh một chút, 1m82, 1m83 gì đó.”

“Tình trạng tài chính?”

“Ừ….không biết, khoảng chứng 8 triệu thì chắc là có!” ( 8 triệu tiền trung quốc rất rất là nhiều…)

“Tiểu chuẩn chọn vợ?”

“Phụ nữ”

“Nói nhảm!”

“Ừ…. con gái thì đương nhiên là không tệ, cái này không cần viết….”

Cuộc đối thoại của vợ chồng son có hơi kỳ quái, J đứng một bên nhăn mặt nhíu mày nhìn, tỏ vẻ không hiểu. Nhưng anh ta vẫn rất cảnh giác nhìn một An Hòa một cái, gần đây chị dâu gây sức ép thực sự là sắp điên lên rồi.

An Hòa ngẩng đầu sau khi điền xong, lúc này mới phát hiện người kia đang đứng trước bàn, “A…J, đúng rồi, tên thật của anh là gì?”

“…Bạch Dã” Tuy cảm thấy có điều không thích hợp, nhưng dù sao vẫn là đứa nhỏ thành thực nên vẫn khai báo thật thà.

An Hòa viết viết lên hai chữ thanh tú “Bạch Dã”, sau đói cười sáng lạn với chồng “Đại công cáo thành!”

Hạ Viêm có chút thông cảm với trợ thủ đắc lực của mình.

J đứng ở khu vực chờ, …gân xanh trên trán đồng chí Bạch Dã đã nhảy lên hảy xuống.

Khi cảm thấy vấn đề không thích hợp trong phòng khách nên tiến tới nhìn, đúng là đại ca không lương tâm, thấy sắc quên nghĩa, có vợ quên anh em, vậy mà để cho anh lên truyền hình, còn hẹn hò trên ti vi nữa.

Nhìn màn hình phản quang của di động trong tay, Bạch Dã cắn rất hung hăng.

An Hòa! Sao cô có thể nói chuyện này cho mọi người biết, hai tên gia hỏa Thiệu Tử Bác và David vùa gửi tin nhắn “Chúc phúc!” đến, anh có thể tìm được tình yêu thực sự, nhưng sao anh nghe đến thì chẳng khác gì đang cười nhạo, tức giận đến mức suýt chút nữa thì đá cửa chạy ra ngoài.

Con mẹ nó, vì sao anh phải ngoan ngoãn đứng ở đây? Đưa mặt ra cho thiên hạ xem?

“J, ngoan nha…” giọng nói Hạ Viêm không giận không nóng vang lên từ phía sau anh, đồng chí J vừa mới bước được 2 bước thì phải thu chân về! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

An Hòa chui ra từ trong ngực Hạ Viêm, dò xét anh chàng đang phát hoảng ở trước mặt, “J, nhớ kỹ hỏi anh cái gì thì nhất định phải trả lời, không thể nói mấy thứ linh tinh như giết người, phòng hỏa, chơi súng, còn nữa, dù không cười cũng đừng trưng ra bộ mặt giết người …”

“Hừ!” bạn học J rất khí khách nghiêng đầu sang một bên.

Chân dài của Hạ Viêm duỗi ra, đá anh một đá “Nghe rõ chưa?”

Đúng lúc này phòng quay truyền đến tiếng nói vang dội của người dẫn chương trình, “Tiếp đến, chúng ta xin chào đón nam khách quý tiếp theo, hoa kiều Malaysia, Bạch Dã!”

J lạnh lùng bỏ lại một chữ “Hừ!” rồi đi theo cô gái hướng dẫn ra ngoài.

Trên sân khấu.

Người dẫn chương trình: “Anh Bạch, xin tự giới thiệu về mình một chút!”

“Bạch Dã!”

“…”

Người dẫn chương trình: “… à….Anh Bạch có vẻ ít nói…. vậy, bây giờ 18 cô gái xinh đẹp của chúng ta đều sáng đèn vì anh, mời anh nhìn trong này một cái, có thấy cô gái nào khiến anh động lòng không?”

Đồng chí J ngay cả mắt cũng không thèm liếc, trả lời rất nhanh và rõ ràng: “Không có!”

“ùn…ùn…!” tiếng di động trong túi quần vang lên, bộ mặt không kiên nhẫn nhíu mày, liếc mắt thì thấy hai người kia không biết đã ngồi vào ghế người thân từ lúc nào, ánh mắt nhắc nhở của Hạ Viêm đang phóng tới.

“haha…” trên trán người dẫn chương trình toàn mồ hôi lạnh, miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Vậy bây giờ, chúng ta xem một đoạn phim ngắn về anh Bạch nhé, mời nhìn vào màn hình lớn!”

Màn hình sáng lên, xuất hiện khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của một cô gái: “Xin chào mọi người, tôi là An Hòa, là chị dâu của Bạch Dã, tôi đến đây là vì Bạch Dã của nhà chúng tôi…”

“Bạch Dã đó, tuy không nói nhiều nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt, đẹp trai, lại kiếm được tiền, quan trọng là không lăng nhăng, cho mọi người biết nhé, cậu ấy lớn như vậy rồi nhưng chưa từng yêu lần nào, cho nên các cô gái xinh đẹp, hãy nắm chắc cơ hội nhé, chạy nhanh giữ chắc nhé!..hihihihih….”

Màn hình lại chuyển, xuất hiện một gương mặt khác, là một cô bé có khuôn mặt rất giống với cô gái lúc nãy: “Chào các dì, chú J… chú Bạch của cháu rất thích trẻ con đó, mỗi ngày chú ấy ngủ dậy nói chuyện với mọi người, đều chưa nói nhiều như với con…ừm…ừm…” cặp mắt của cô bé nhỏ rất sáng, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, khiến cho mọi người hận không thể nhào qua cắn cho một miếng.

Nhưng mà hình như cô bé quên lời kịch: “Mẹ, còn gì nữa?”

“a…a..biết rồi! Các dì xinh đẹp cố lên, Mạch Mạch chờ để kêu thím đó…”

Từ đầu tới cuối màn hình không xuất hiện bóng dáng của đồng chí J, nhưng toàn trường quay cùng khách quý đề bị lời nói của cô bé nhỏ đáng yêu kia gây cười. Phóng mắt nhìn lại, ánh mắt của nhóm khách nữ bắt đầu lóe lên phóng điện.

Người dẫn chương trình cũng thoải mái không ít, khôi phục lại sự ung dung bình tĩnh lúc trước: “Bởi vì công việc của anh Bạch quá bận, chúng tôi chưa kịp quay phỏng vấn với anh ấy, cho nên chỉ có đoạn phim ngắn này. Nhưng mà, tin rẳng các vị giai nhân đây cũng đã có rất nhiều hiểu biết với anh Bạch, được rồi, bây giờ là phần đưa ra câu hỏi tự do…”

Nhóm khách nữ đã sớm bị vẻ mặt khí chất lạnh lùng, cương nghị, dáng người cao nhất thần hồn điên đảo của đồng chí J mê hoặc, đã rất vội muốn giơ tay lên đặt câu hỏi.

“Xin hỏi tiêu chuẩn chọn vợ của anh là gì?

“Phụ nữa” Anh không thích đàn ông.

Nhóm cô gái: tiểu chuẩn rất thấp, xem ra mình có hi vọng.

“Xin hỏi, trước kia anh chưa từng yêu thật sao?”

“Không có!” Cái loại chuyện nhàm chán này, anh mới không có hứng thú.

Nhóm khách nữ: thật là tinh khiết…

“Xin hỏi điều kiện kinh tế của anh? Thuộc loại có xe, có nhà, có tiền gửi tiết kiệm hay là loại nhân viên “ba vô”?”

“Vế trước!” hỏi câu hỏi có não tí được không?

Nhóm khách nữ: woa, đúng là cực phẩm!

“Xin hỏi ba mẹ anh làm việc gì? Nhất định bọn họ rất vĩ đại mới có thể có đứa con vĩ đại như thế?”

“Tôi là cô nhi!”

Ms khách nữ: có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng, không cha không mẹ không anh em, woa…. phát tài, phát tài rồi…

“Vậy anh thích kiểu phụ nữ như em không? Em là cô giáo dạy múa, em cảm thấy chiều cao cơ thể và tính cách của chúng ta đều rất hợp…”

“Không…” lời nói chưa dứt thì di động trong túi lại vang lên “… vẫn có thể…”

Nhóm khách nữ: bộ dạng của cô khó coi như thế, người ta làm sao có thể để ý, nhưng mà rất quan tâm…

“Bạch Dã, anh có sở thích thú vị và sở trường gì không? Đọc sách? Chơi bóng? Chơi máy tính?”

“Đánh nhau” sở trường là giết người.

Nhóm khách nữ: woa, thì ra là người lạnh lùng nha, đẹp trai lại giỏi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi bị anh ấy mê hoặc rồi…

“Vậy…sau khi kết hôn anh có thể đưa chúng ta đến thành phố B được không? Bởi vì ba mẹ tôi ở nơi đó, sau này có thể trông con giúp chúng ta.”

“Không thể!”

“A…vậy cũng không sao, em có thể đưa ba mẹ em sang bên này cũng được, em cũng rất thích thành phố A!”

Biểu tình trên khuôn mặt đồng chí J ngày càng hung giữ, chỉ tiếc ngoại trừ người dẫn chương trình sợ đến lạnh rung thì nhóm khách nữ kia không hề phát hiện ra.

“Anh Bạch, em hát cho anh nghe, em hát rất hay, sau này chúng ta có thể hát song ca nữa…”

“Không cần…”

Nhưng cô gái kia đã hét: “Em yêu anh, yêu anh, như chuột yêu gạo,….” (bài “chuột yêu gạo” nổi tiếng đó cả nhà)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

J: Này, họ Hạ vô dụng kia, trước đó muốn đem tôi tặng cho ai thì gọi điện bảo họ tới đây

Hạ vô dụng: à, thiếu chút nữa là quên, lúc trước tặng cậu ta cho ai nhỉ, giờ đến dắt cậu ấy đi đi…