“Anh nhọc lòng rồi.” Mạnh Kiều cười nói: “Chỉ vì dẫn chúng tôi đến vườn hoa nhỏ mà giày vò đến cỡ này.”

"Mày biết từ khi nào?"

Sắc mặt của người đàn ông rất xấu, dưới ánh trăng lộ ra một màu xanh dị thường.

Giống như người "thực vật".

Mạnh Kiều khinh thường liếc gã một cái: "Những học sinh kia đều bị anh lừa vào bẫy rồi giết chết đúng không? Vì sao? Vì điểm tích lũy à?"

"Điểm tích lũy của bọn chúng ít đến đáng thương, nhưng thực vật của tao cần chất dinh dưỡng. Bọn mày có cần chất dinh dưỡng không? Thả tao ra, tao sẽ chia cho bọn mày một chút."

Nụ cười u ám khiến Mạnh Kiều cảm thấy khó chịu khắp người, cô đặt hộp diêm vào tay Hạ Tinh Thần, sau đó đưa mắt liếc qua ra hiệu.

Cô gái bước từng bước xuống thềm, dây leo dưới chân không dám lại gần vì sức nóng từ cơ thể cô.

Cô đứng trước mặt người đàn ông, giơ bức ảnh lên trước mặt gã: "Anh đã giết cô bé bên trái này?"

Người đàn ông khinh thường cười: "Đúng vậy, con nhóc ngu ngốc đột nhiên xuất hiện, lập tức rơi vào trong bao tử cạm bẫy của tao, trở thành người thực vật cho tao."

Con ngươi đen láy của Mạnh Kiều nhìn chòng chọc gã: "Người bên phải, anh đã từng gặp cô bé này chưa?"

“Chưa.”

“Nhìn cho kỹ!” Mạnh Kiều gầm lên như một con báo, vươn tay bóp cái cổ yếu ớt của người đàn ông: “Anh có giết cô bé này không?”

Người đàn ông chỉ cười khùng khục: "Không không, con bé vẫn còn sống."

"Ở đâu?"

“Chỗ làm phân bón cho tao.” Gã cười bệnh hoạn: “Mày thả tao ra, tao dẫn mày đến đó.”

Mạnh Kiều hỏi là người bên phải, không phải ở giữa, ở giữa chính là Lâm San San, bên phải là bạn nhỏ đã chết trong nhà con bé. Nếu người đàn ông đã giết Lâm San San, nhìn thấy người trên tấm ảnh của cô chắc chắn sẽ biểu lộ ra. Nhưng rõ ràng, gã đang gạt người, tranh thủ thời gian chạy trốn cho mình.

Một tia lửa xuyên qua bầu trời đêm, dọc theo thảm cỏ xanh dưới chân Mạnh Kiều, ngọn lửa bắt đầu lan rộng trong nháy mắt.

Trong phút chốc, ngọn lửa sáng rực cả bầu trời.

Giống như cỏ dại đang cháy, cơ thể của người đàn ông cũng tự bốc cháy, gần như chỉ trong tích tắc, gã đã biến thành một miếng thịt thối cháy khét.

Người chơi Hạ Tinh Thần thân mến, xin chào, chúc mừng bạn đã thừa kế 22 điểm tích lũy từ người chơi Trương Soái!

Bởi vì đạo cụ "Hôm nay cũng là ngày xanh" là đạo cụ ràng buộc cá nhân nên không thể tiến hành chuyển nhượng, xin cảm ơn.

Mạnh Kiều quay sang nhìn Hạ Tinh Thần, cau mày hít sâu một hơi: "Cậu phản ứng nhanh thật."

"Vừa rồi thiếu chút nữa chị đã đi vào trong bụi cỏ rồi, rõ ràng chị biết San San không có ở đó mà!" Hạ Tinh Thần đi tới, cẩn thận kiểm tra cô gái có bị thương hay không.

"Cậu cầm diêm sau lưng tôi rồi đấy thôi. Thực ra tôi muốn xem thử là cạm bẫy gì." Mạnh Kiều giả vờ nhẹ nhõm thở dài.

Hạ Tinh Thần lại không cảm kích: "Chị thường tỏ ra thản nhiên quá nhỉ."

“‘Thường xuyên’ là thế nào?” Mạnh Kiều liếc nhìn cậu, con ngươi phản chiếu ánh lửa bay vút lên trời.

Hạ Tinh Thần bĩu môi như một đứa trẻ, đổi đề tài: "Chị phát hiện có vấn đề từ lúc nào?"

“Từ khi vào trường.” Mạnh Kiều đáp: “Sau đó mọi chuyện càng ngày càng không thích hợp, cho nên tôi hoàn toàn không ngủ.”

Hạ Tinh Thần lại hỏi: "Vậy sao lúc trước chị không rời đi?"

"Bởi vì đây là nơi gần San San nhất, có người giở trò quỷ, cho nên tôi đành phải mạo hiểm. Cũng may, trước mắt thì San San vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại quá nhiều biến số, để San San ở bên ngoài thêm một ngày, con bé sẽ ngày càng nguy hiểm." Mạnh Kiều nhìn bức ảnh trong tay, rồi lại nhìn ngọn lửa đang cháy trong hành lang: "Chúng ta dọn dẹp chút đi, đều là bọn nhỏ. Không có chỗ đi nên mới chạy đến trường học, ai ngờ lại bị lừa.”

"Ừm."

Hai người bận rộn đến nửa đêm, cuối cùng Mạnh Kiều cũng đến giữa vườn hoa xem xét, trong bãi cỏ cháy sém có một cái cây to như cây bắt ruồi, bên trong là các xác chết gần như thối rữa của giáo viên, bị răng cưa của phiến lá đâm vào.

Người này nói dựa vào thủ đoạn như vậy, ôm cây đợi thỏ, giết chết hai mươi ba mươi thầy trò.

Tất cả thi thể được đặt trong vườn, đợi thu dọn xong hết mọi thứ thì trời đã sáng.

Đón ánh nắng mờ ảo, một bóng người cao gầy từ xa đi tới.

Anh nhướng mày liếc nhìn Mạnh Kiều đang ngủ say cùng với Hạ Tinh Thần đang ở bên cạnh trông chừng cho cô, giọng điệu lạnh lùng mang theo mấy phần đùa giỡn: "Trò Mạnh, yêu sớm không phải là một hành động đáng ủng hộ đâu, ở trường sẽ bị kỷ luật đấy. Có anh trai nhỏ là ngủ ngon thế à?"

Mạnh Kiều không mở mắt, uể oải nói: "Tôi biết anh đã đến. Hơn nữa, thầy Nghiêm, tôi là sinh viên đại học, không phải học sinh tiểu học. Quốc gia còn ủng hộ chính sách ba con cơ mà, chắc là sẽ vô cùng ủng hộ yêu sớm đấy."

Hạ Tinh Thần ở bên cạnh sửng sốt, cậu không ngờ Mạnh Kiều lại rất quen thuộc với người đàn ông đầy nghiêm nghị này.

“Hôm qua tôi đã gọi cho em, em còn khăng khăng cố chấp.” Giọng điệu của Nghiêm Mục nghe có chút trách móc: “Tôi thật sự không biết em biến người thực vật kia thành bộ dạng gì, chắc là diêm trong túi em tự bốc cháy nhỉ."

"Dẹp, cái đấy không làm khó được tôi, chỉ là quá ghê tởm mà thôi. Nhưng mà anh đoán không sai, đám cây cỏ kia quả thật có vấn đề." Mạnh Kiều kể lại một lượt đầu đuôi chuyện đã xảy ra hôm qua: "Biến thành người thực vật còn chẳng bằng biến thành nón xanh, cho anh đội đầu."

Nghiêm Mục cũng không để khúc nhạc đệm tối qua trong lòng, như biết Mạnh Kiều sẽ xử lý ổn thỏa mọi thứ. Anh như một người thầy nhận xét Mạnh Kiều: "Làm tốt lắm, nhưng thầy không đội mũ."

Mạnh Kiều chớp chớp mắt: "Đương nhiên tôi biết mình làm tốt rồi."

Nghiêm Mục nhìn Hạ Tinh Thần đi ra đi vào, hỏi Mạnh Kiều: “Sao em lại dẫn theo đồ vướng víu này vậy?”

Mạnh Kiều: "Cậu ấy tên là Hạ Tinh Thần, không phải đồ vướng víu, mà là bạn tôi."

Nghiêm Mục: "Bạn em?"

Mạnh Kiều: "Bảo mẫu của tôi."

Hạ Tinh Thần: "Bảo mẫu?"

Trên mặt Nghiêm Mục cũng lộ ra vẻ khó hiểu: "Bảo mẫu?"

Mạnh Kiều: "Phụ tá, là phụ tá của tôi, hai người tự làm quen với nhau đi. Nghiêm Mục, nghiên cứu viên tại Viện nghiên cứu giả làm NPC. Đây là Hạ Tinh Thần, không biết gì ngoài tên, mất trí nhớ, hết cách rồi. Tôi đành phải dẫn cậu ấy theo bên người, tạm thời làm bảo mẫu của tôi.”

Hạ Tinh Thần không phản bác lại lời của Mạnh Kiều, mỉm cười lịch sự đi tới: "Xin chào, tôi là Hạ Tinh Thần."

Nghiêm Mục đánh giá cậu, nắm bàn tay lạnh buốt của Hạ Tinh Thần: "Nghiêm Mục, rất vui được gặp cậu."

Mạnh Kiều đảo mắt, cô cảm thấy mình đang rơi vào cuộc chiến của mấy người đàn ông. Con mắt láo liên nhìn hai người, lắc lắc đầu, cô đột nhiên cảm giác được trên người Hạ Tinh Thần dâng lên một luồng địch ý, trong đầu chẳng hiểu sao lại nảy ra một cảnh: Hai con chó dữ nhe răng nhếch miệng bổ nhào về phía đối phương, cướp đoạt một miếng thịt.

Nghiêm Mục không buông tay, Hạ Tinh Thần cũng vậy.

Hai người đồng thời nhìn về phía Mạnh Kiều, trên mặt lộ vẻ “Em/ Chị quen tên lạ hoắc này ở đâu vậy?”

Mạnh Kiều nhún vai, trong lòng thầm nói: Anh hai à, tôi cũng đâu có quen hai người đâu!

Nhưng công bằng mà nói, Nghiêm Mục đã cứu cô một mạng.

Hạ Tinh Thần cũng giúp cô chữa thương.

Cô gái mỉm cười bỏ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người ra, nói với Nghiêm Mục: “Nói chuyện nghiêm túc nào, sao anh lại tới đây?”

"Các đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu phát tín hiệu cầu cứu, địa điểm liên lạc cuối cùng là Giang Kinh, vừa vặn hôm qua có tín hiệu nên tôi mới phát hiện em cũng ở Giang Kinh, bởi vậy đến tìm em trước. Vốn là muốn bảo em rời khỏi trường, chờ tôi đến lại vào sau, ai ngờ các người không chờ nổi. Đề đạo hàm không tính ra, mà lúc này lại tích cực quá nhỉ." Nghiêm Mục cười nói.

Mạnh Kiều nở nụ cười rạng rỡ: "Nhạc nền của anh dễ dùng đấy, tổng cộng ba lần. Ngày đó tôi ngủ gặp phải một xác sống bị bệnh là một lần, hôm qua vào trường học là một lần, tối hôm qua lại thêm một lần. May là anh nhắc tôi đừng suy nghĩ theo logic bình thường, nếu không tôi suýt đã bị người thực vật kia đuổi theo rồi."

Nhạc nền kinh dị là đạo cụ của Nghiêm Mục, cứ sau ba lần sử dụng sẽ làm lạnh một tiếng, có thể tự mình dùng hoặc dùng cho người khác. Đây cũng là đạo cụ hữu ích nhất mà Mạnh Kiều từng thấy.

[Tên đạo cụ: Nghe đi, quỷ tới.]

[Mô tả đạo cụ: Trong tâm trí của người nắm giữ hoặc người sử dụng do người nắm giữ chỉ định, có một bản nhạc nền của một bộ phim kinh dị. Bản nhạc nền được tiến hành điều chỉnh theo hoàn cảnh hiện tại. Đạo cụ có thể dự đoán mối nguy hiểm sắp tới, tỷ lệ dự đoán chính xác là 80%. Khi bạn nghe thấy nhạc nền, hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.]

Đây là lý do tại sao nhạc nền Mạnh Kiều nghe được không giống nhau.

Nhưng hiệu ứng đáng sợ là như nhau.

[Cách sử dụng: Đạo cụ là kỹ năng bị động, không cần chủ động sử dụng, khi phát hiện nguy hiểm sẽ tự động phát.]

Mạnh Kiều ngẩng đầu lên: “Sao anh lại cho tôi?”

Nghiêm Mục nhíu mày, thật lòng mà nói, anh cũng không biết tại sao mình lại đổi người sử dụng đạo cụ này thành Mạnh Kiều. Có lẽ là dáng vẻ đầy vết thương của cô gái ở trường Trung học Hạnh Nhạc rất đáng thương, hoặc là con ngươi sáng rỡ của cô khi ở trong văn phòng quá mê người. Anh không thể giải thích rõ được.

Coi như là phần thưởng nhỏ của giáo viên với học sinh vậy.

Dù sao, anh cũng không cần đạo cụ này.

Kể từ khi anh bí mật đưa cho Mạnh Kiều sử dụng, mấy ngày nay trong đầu anh cũng xuất hiện giai điệu của nhạc nền. Anh cố gắng gọi điện cho Mạnh Kiều, cuối cùng hôm qua cũng gọi được cô như một kỳ tích, thế là anh đã giải thích chức năng của đạo cụ, để cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng cô gái vẫn không nghe lời anh nói mà cúp điện thoại, điều này khiến anh có chút sốt ruột vội vàng chạy đến Giang Kinh sớm hơn, may mắn là không có chuyện gì xảy ra.

“Anh thì sao?” Mạnh Kiều nghiêng đầu.

“Giáo viên gặp phải học sinh ngốc nghếch, đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn, mới có thể đề cao thành tích được.” Người đàn ông hừ một tiếng, khiến Mạnh Kiều buồn cười.

Trời hôm nay rất lạnh, ánh nắng ung dung chiếu xuống bóng cây loang lổ.

Ba người rời khỏi trường học, Mạnh Kiều vốn định đi gặp giáo viên chủ nhiệm của San San, hy vọng có được manh mối mới, nhưng bước chân lại bị ba cái xác chết trên đường chặn lại. Thi thể ẩn giấu bên cạnh xe rác, nếu không phải Mạnh Kiều nhìn thấy trên mặt đất có gì đó phản quang thì chắc sẽ không chú ý đến cái xác được giấu kín.

Nghiêm Mục và Mạnh Kiều đi tới, lúc đến giao lộ Hạ Tinh Thần lại do dự không muốn đi vào.

Mạnh Kiều không để ý tới cậu, nghiêm túc hỏi Nghiêm Mục: "Anh đã từng gặp kiểu thi thể này chưa?"

Nghiêm Mục: "Chưa."

Ba xác chết đều bị trói trong tư thế quỳ gối, ngực bị khoét một lỗ đen rất lớn, trên đầu bị khoan một lỗ, máu và não ở bên trong chảy ra từ đó.

Máu vẫn chưa đông lại, có vẻ là mới bị người ta giết. Đây không phải một vụ giết người bình thường, mà giống có người sa vào khoái cảm làm nhục bạo hành thi thể hơn.

Cái xác chết trong nhà San San cũng là kiểu này.

Mà ba xác chết này, một người là đàn ông trung niên bụng phệ, một người phụ nữ mặc bộ quần áo mặc ở nhà màu hồng, có lẽ là ra ngoài tìm thức ăn, người còn lại là một ông lão tóc bạc trắng. Thêm bạn của San San thì trông bốn người chẳng có điểm nào giống nhau.

"Không có ai biến thành nhân ma thật, chuyên đi móc não ăn tim người đấy chứ." Mạnh Kiều cau mày, mùi máu khiến cô hơi không thoải mái, nhưng phải thừa nhận cô đã dần thích ứng với cái mùi kinh tởm buồn nôn này.

Hạ Tinh Thần không dám tới gần, chỉ lo lắng đứng sau lưng Mạnh Kiều, lấy tay che mắt mình, sau đó mơ hồ nhìn qua kẽ tay, sau đó lắc đầu: "Không, không giống."

Nghiêm Mục ngồi xổm bên cạnh thi thể: "Quả thực không giống, có vẻ là dùng dụng cụ hoặc công cụ mổ đầu và lồng ngực ra, vết cắt hết sức rõ ràng, không phải vết thương do bị rách và chèn ép gây ra. Hơn nữa, hẳn sẽ không xuất hiện đạo cụ có công năng phức tạp như vậy, nếu không sẽ không công bằng đối với người nắm giữ đạo cụ có tính năngg hạn chế.”

Anh lấy bút ký tên trong túi ra chọc chọc thi thể, kiểm tra thêm.

Mạnh Kiều nhìn mà buồn nôn: “Này này này… Anh đừng làm vậy, quá…”

Đột nhiên.

Ba người họ đều không thể động đậy trong hẻm nhỏ, thậm chí Mạnh Kiều còn không thể nói hết nửa câu sau.