Trong bóng đêm dường như có đôi mắt vô hình chặt chẽ nhìn chằm chằm theo hướng đi của Mạnh Kiều. Cô chạy vội trên cầu thang, thế mà ngọn nến vẫn cháy rực rỡ trong lúc cô chạy. Đi tới thư viện vừa rồi cô mới chết, xuyên qua kệ sách hỗn loạn, đứng trước bục mượn sách.

Thi thể đã biến mất.

Không có thi thể của cô, cũng không có thi thể Tống Hiểu Nguyệt.

Thư viện vẫn sắp xếp giống như trò chơi một lần nữa bắt đầu. Mạnh Kiều nhìn đồng hồ, còn 3 phút nữa mới đến 12 giờ. Tới kịp!

Cô chui vào dưới hộc bục mượn sách mà cô vừa trốn, tìm kiếm thứ đồ cứng rắn mà lúc nãy cô mới đụng vào. Quả nhiên, bìa sách cứng thiếu chút nữa làm tay cô bị thương. Vừa rồi cô đã cảm thấy có thứ gì đó cấn ở mông.

Mạnh Kiều từ dưới hộc tìm thấy ba quyển sách.

“Chuyện lạ trong thành phố”

“Ý nghĩa của được và mất”

“Tử vong và bệnh tật”

Ba quyển sách khoa học xã hội thoạt nhìn không có ý nghĩa tra cứu. Mạnh Kiều vuốt phần dính nhớp nơi gáy sách, soi đèn pin vào nhìn - chữ đầu tiên của ba quyển sách bị máu nhuộm đỏ.

Đều phải chết(*).

(*) Chữ đầu quyển 1 là 都 (đều), chữ đầu quyển 2 là 得 (phải), chữ đầu quyển 3 là 死 (chết).

Đều phải chết?

Lời này sao nghe giống giọng điệu của mình thế nhỉ?

Ai để lại tin tức cho cô? Đều phải chết là sao? Là nói bọn họ trốn không thoát nổi à? Hay là Dương Ninh, Trương Thiến và Tống Hiểu Nguyệt bị tìm thấy thì sẽ biến thành quỷ. Trò chơi này ngoài cô ra, đều là người chết? Mạnh Kiều dùng đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Cô không sợ chết, cô không chết ở trong nhiệm vụ này.

Tờ giấy này không hề có tác dụng dọa dẫm.

Mạnh Kiều trả sách lại vị trí ban đầu.

Cô gái vận động gân cốt trong thư viện, ngay lúc đến 12 giờ thì thổi tắt ngọn nến, đặt ở trong túi. Ba con quỷ, chạy tới chạy lui không bằng ôm cây đợi thỏ. Dù sao cô sẽ không chết, thể lực cũng sẽ không giảm xuống bởi vì bị chết. Vậy không bằng thí nghiệm thêm vài lần, nhìn xem có thể giế.t chết đám quỷ này không.

Còn không phải là đua thể lực và tốc độ à?

Cô làm được.

Không thể uổng công huấn luyện lâu như vậy của Nghiêm Mục được!

Mạnh Kiều cảm thấy hiện tại không chỉ là trò chơi mà còn là một sân huấn luyện với lệ quỷ. Chết rồi còn có thể làm lại lần nữa, dẫu sao chỉ cần có thể giết được lệ quỷ chân chính kia là được.

***

Ngay trong lúc đó, hai người Trương Thiến và Tống Hiểu Nguyệt nấp trong văn phòng ở tầng năm.

Suy nghĩ rất đơn giản, văn phòng này có kết cấu khác với những chỗ khác trong tầng. Trước kia nơi này là phòng hiệu trưởng, cho nên thật ra chia làm hai phòng. Mà sau khi cải tạo thành văn phòng, thì phòng ngủ của hiệu trưởng ban đầu biến thành kho hàng. Kho hàng thông với ban công, mà ban công lại thông với một phòng học khác. Đường chạy trốn ở nơi này rất nhiều, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không khiến bản thân không còn đường trốn.

Trương Thiến và Tống Hiểu Nguyệt rúc vào góc, bởi vì có người làm bạn nên hai người đều không quá sợ hãi. Dẫu sao nếu nhát gan thì đã không chủ động chạy đến chỗ này bày trò chơi.

“Ôi, cậu nói xem thật sự có quỷ à?” Tống Hiểu Nguyệt hỏi.

Trương Thiến đùa nghịch đồ múa cũ nát trong kho hàng, nhỏ giọng nói: “Ai biết được? Nếu không đúng sự thật, chúng ta về ký túc xá. Dù sao cũng chơi đủ rồi.”

Tống Hiểu Nguyệt canh ở cửa kho hàng, nhìn ra ngoài từ khe hở: “Ngoài cửa không có động tĩnh gì. Chúng ta chờ bao lâu nữa? Nếu mười phút mà còn chưa có ai thì chúng ta thắp sáng ngọn nến sau đó rời khỏi nơi này chứ?”

“Được! Dù sao cần phải thắp sáng nến. Quy định này không thể phá. Nếu không sẽ bị theo cả đời.” Trương Thiến ướm thử đồ múa lên người mình: “Hì, còn khá xinh đẹp.”

“Cậu đừng dây dưa, lát nữa người ta đến tìm cậu đó.” Tống Hiểu Nguyệt nói giỡn.

“Tìm tớ? Tìm cậu thì có ha ha ha ha.” Trương Thiến cười nói: “Được rồi, sắp đến 12 giờ. Không thể nói chuyện, không thể viết chữ. Nhưng cậu đi theo tớ chắc vẫn được nhỉ? Như vậy không coi là phạm quy.”

Vừa đến 12 giờ, ngọn nến trong tay hai người cùng lúc tắt ngấm.

Phòng yên tĩnh.

Thời gian trôi qua chưa đến một phút, từ khe cửa kho hàng, Tống Hiểu Nguyệt đột nhiên thấy một lệ quỷ thối rữa đẩy cửa văn phòng ra chậm rãi đi vào. Lệ quỷ mặc một chiếc váy dài màu trắng, thịt thối màu đen nổi bần bật dưới ánh trăng. Tống Hiểu Nguyệt mở to hai mắt ngừng thở, túm chặt góc áo Trương Thiến, ra hiệu có “người” đến.

Trương Thiến chưa từng thấy quỷ, cô ta cũng quỳ rạp trên mặt đất nhìn qua kẹt cửa. Mắt cá chân thối rữa thong thả đến gần. Vừa rồi cách khá xa, hiện tại hai người mới thấy rõ trên tay con quỷ này còn kéo theo một người. Người kia mặc đồng phục, tóc ngắn. Tống Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này hơi quen.

Trên sàn nhà là máu chảy ra từ cơ thể người nọ từng chút từng chút, đầu tóc thi thể quét tới quét lui trên sàn nhà như giẻ lau.

“Bốp.”

Đầu đụng phải chiếc ghế, đột nhiên xoay một vòng.

Tròng mắt trừng lớn lập tức đối diện với Tống Hiểu Nguyệt đang ghé nhìn qua khe cửa!

Cô ta còn chưa kịp thét chói tai, đã bị Trương Thiến bịt chặt miệng.

Đó là… mặt cô ta!

Lệ quỷ kia đang kéo thi thể của cô ta!

Ảo giác! Nhất định là ảo giác!

Trương Thiến rõ ràng bị dọa sợ. Cô ta không nói gì, móc ra bật lửa trong túi điên cuồng châm ngọn nến. Nhưng ngọn lửa vừa chạm vào nến thì tắt ngấm, không giống Mạnh Kiều vừa thí nghiệm. Cơ thể Trương Thiến không thể kìm nén run lẩy bẩy vì sợ hãi. Cô ta chỉ tìm kiếm một ít kíc.h thích, cho rằng nhiều nhất thấy ma nữ áo trắng, nhưng giờ phút này cô ta lại trơ mắt nhìn một lệ quỷ kéo thi thể bạn của cô ta!

Thi thể này từ đâu ra?

Ngọn nến không thể châm lửa và thi thể ngoài cửa làm sự sợ hãi bắt đầu lan tràn trong kho hàng. Trương Thiến không có lựa chọn nào khác kéo Tống Hiểu Nguyệt muốn mở cửa ban công, theo kế hoạch ban đầu chạy trốn.

Hai người lấy tốc độ chạy nước rút 200 mét lao đi trong bóng đêm, căn bản không để ý tiếng bước chân của mình vang dội đến nhường nào.

Nhưng lúc hai người chạy trốn đến trước cửa sổ phòng học đang rộng mở kia.

Tống Hiểu Nguyệt không kiềm được nỗi sợ trong lòng, kinh hãi thét chói tai: “Á…!!”

Trong phòng học vốn trống không, lại có vô vàn bóng đen đang ngồi trên ghế. Sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Tống Hiểu Nguyệt, đầu những bóng đen đồng loạt vặn lại. Không khí quái đản lan nhanh, Tống Hiểu Nguyệt muốn chạy về kho hàng vừa rồi, nhưng con lệ quỷ vừa kéo thi thể Tống Hiểu Nguyệt dần đi ra từ hướng đó.

“Tìm được rồi.”

“Hai đứa.”

Tống Hiểu Nguyệt và Trương Thiến trăm miệng một lời phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng. Bọn họ nhìn đầu của đối phương bị lệ quỷ bẻ gãy, cuối cùng ngã trên mặt đất trở thành một thi thể mới.

Mạnh Kiều nhíu mày.

Cô nghe thấy rõ ràng tiếng thét chói tai truyền đến trên đỉnh đầu, là tiếng thét của Trương Thiến và Tống Hiểu Nguyệt.

Nhanh như vậy?

Hiện tại mới qua ba phút?

Chẳng lẽ phải đánh nhanh thắng nhanh à?

Mạnh Kiều chuẩn bị tra xét thêm một chút, nhưng cửa trước và sau của thư viện bị đẩy ra cùng với hai con quỷ đồng thời xuất hiện. Một con mặc váy màu trắng, một con tóc ngắn. Tuy rằng máu thịt trên thân thể đã thối rữa không ra hình người, nhưng Mạnh Kiều đã nhìn ra - đây là Tống Hiểu Nguyệt và Trương Thiến.

Người đã chết sẽ biến thành quỷ.

Cho nên quỷ sẽ càng ngày càng nhiều?

Vậy sẽ có ba con quỷ.

Mạnh Kiều cảm thấy to cả đầu rồi. Cuối cùng cô đã biết độ khó của nhiệm vụ này ở chỗ nào!

Thật sự là oan gia ngõ hẹp kẻ mạnh thì thắng!

Hai con lệ quỷ lắc lư trong thư viện, nhìn từng ngóc ngách một lượt, lại không tìm được bóng dáng của Mạnh Kiều. Cô gái nhìn hai con quỷ lúc thì quỳ rạp trên mặt đất, lúc thì chậm rãi cọ xát bàn, lúc thì lại cười ré lên “ha ha ha” muốn khiến người trốn trong phòng sợ hãi. Nhưng ở trong mắt Mạnh Kiều, cảnh này không có gì kinh dị mà chỉ như hai vai hề vui vẻ khôi hài.

Dưới góc nhìn của kẻ bề trên, lệ quỷ ngượng ngùng xoắn xít tìm kiếm vật còn sống trong phòng. Hơn nữa, nó còn giận dỗi đạp cửa bởi vì không tìm thấy!

Mạnh Kiều nín cười, trong tay nắm một con dao nhỏ.

Ánh trăng dừng trên dao nhỏ, ánh sáng màu bạc phản xạ lên cửa sổ.

Truyền đôi mắt của lệ quỷ đến tầm mắt cô. Từ trong tầm mắt màu đỏ tươi, Mạnh Kiều cảm nhận được giá trị giận dữ của lệ quỷ đang tăng vọt. Hai con lệ quỷ cách càng ngày càng gần, Mạnh Kiều đứng bật dậy khỏi bục mượn sách. Cô nhếch môi cười khanh khách, dùng chân gõ gõ kệ sách.

Nếu có thể nói, cô nhất định sẽ nói: “Ở chỗ này nè, hai đứa nhóc ngu ngốc.”

Lệ quỷ đồng thời ngửa đầu, Mạnh Kiều đá chân trái, kệ sách nhanh chóng đổ như quân bài domino. Tốc độ nhanh nhất của lệ quỷ chỉ ngang với con người. Lúc nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bất chợt bị kệ sách đè xuống. Mạnh Kiều nhanh chóng nhảy xuống, cô thấy rõ gương mặt dữ tợn của hai con lệ quỷ kia.

Đúng là Trương Thiến và Tống Hiểu Nguyệt.

Mạnh Kiều chứng thực phỏng đoán của mình. Người bị bắt thì sẽ biến thành quỷ, quỷ sẽ tiếp tục bắt người. Trò chơi này chỉ có một quỷ con mẹ nó ấy! Nhưng còn may số lượng người chơi không nhiều lắm, chỉ có ba người nữa tham gia trò chơi. Nếu đã chết hết thì là ba con quỷ, hiện tại đã chết hai. Nếu cộng số người của bọn họ ban đầu và quỷ thì hiện tại cô chỉ còn cần giải quyết hai con quỷ.

Còn tạm.

Có thể tiếp nhận.

Mạnh Kiều nới lỏng bả vai, chuẩn bị bắt đầu hành động săn quỷ của mình.

Rất đơn giản.

Ôm cây đợi thỏ.

Mạnh Kiều không tiếp tục ở lại thư viện, mà đi đến hội trường dưới tầng một. Cô tìm được máy chiếu truyền “Khải hoàn ca” lúc Trương Thiến giả quỷ. Cô dứt khoát vặn tiếng to nhất, còn mình thì nấp ở tầng hai hội trường. Âm nhạc có thể hấp dẫn con quỷ cuối cùng đến, sau đó thành công rực rỡ!

Âm nhạc du dương quanh quẩn ở hội trường yên tĩnh, không bao lâu dưới tầng một hội trường có thêm mấy bóng người.

Mạnh Kiều liếc xem từ khe hở.

Thứ... quỷ... gì…

Vừa rồi dưới lầu rõ ràng không có người, nhưng lúc này lại có vô số bóng đen ngồi chỉnh tề. Bọn họ ngẩng đầu mỉm cười nhìn khe hở chỉ lộ ra đôi mắt của Mạnh Kiều, làm ra khẩu hình: Tìm được mày rồi.

Mạnh Kiều choáng váng.

Đâu ra lắm “người” vậy?

Điều này không phù hợp quy tắc trò chơi!

Trò này còn chơi thế nào nữa!

Sự đắc ý nho nhỏ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, Mạnh Kiều căn bản không có đường để chạy trốn. Cô vốn muốn chờ đợi hai con lệ quỷ còn lại đi vào, sau đó đột ngột tập kích sau lưng. Ai biết dưới lầu đen nghìn nghịt, đây là mình đi vào chỗ đám người chết thì có! Cô mím môi, mắt nhắm ngay cửa sổ hội trường.

Mạnh Kiều chạy như điên theo lan can, nhằm về phía cửa kính, phi thân nhảy lên.

“Rầm…”

Kính đâu?

Trước mắt Mạnh Kiều là bức tường xi măng rất dày.

Cả người cô đụng vào tường đồng vách sắt giống như một con thiêu thân lao vào lửa, thân thể “bịch…” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Cái quỷ gì thế?

Hình như cô trật lưng, cổ đau, tay đau, mắt cá chân đau, trên đầu nhất định đã sưng một cục.

Bóng đêm đen tối, lệ quỷ đen ngòm, hòa thành một thể.