Hoắc Khải thì lại bình tĩnh nhìn Mã Thiên Phi, nói: “Có

đạo đức hay không thì cũng khó nói, trái lại, tôi rất muốn biết, anh định giải quyết chuyện này thế nào”.

Vốn dĩ, đây chỉ là chuyện nhỏ, theo ý của Mã Thiên

Phi, chỉ cần bảo hai người Liêu Gia Tường tuỳ tiện xử lý

một chút là xong. Ai ngờ lại gặp phải một kẻ liều nh, hại

anh ta phải đích thân chạy đến đây một chuyến.

Hơn nữa, dáng vẻ không coi anh ta ra gì của Hoắc

Khải càng khiến trong lòng Mã Thiên Phi không vui.

“Xử lý thế nào còn cần phải nói với anh sao? Trước

tiên, để xe sang một bên đi!”, Mã Thiên Phi nghiêm mặt

nói.

“Thời gian của tôi rất quý báu. Tôi không muốn tốn

thời gian với chuyện này, cho nên vẫn cần anh nhanh

chóng đưa ra một cách xử lý công bằng, chính trực”

Hoắc Khải nói.

Lão già ăn vạ họ Chương ở bên cạnh được Mã Thiên

Phi giúp đỡ nên càng lớn lối, nói: “Cậu thấy chưa, hung

hăng càn quấy như thế cơ mà, còn không nể mặt cậu,

phải trị đến nơi đến chốn, đúng không?”

Nghe lão ta xúi giục, cộng thêm việc muốn lấy lòng

người bên cạnh Triệu Vĩnh An, Mã Thiên Phi ngay lập tức

nói với Liêu Gia Tường: “Kiểm tra xem xe của anh ta có

hợp chuẩn không, nếu không thì giữ xe trước! Còn hai

người, theo tôi về đồn làm việc”.

“Đây chính là sự công bằng, chính trực của anh?”,

Hoắc Khải lạnh lùng nhìn Mã Thiên Phi, nói: “Ông ta vi

phạm luật giao thông. Anh không nghe không hỏi mà cứ

thế kiểm tra xe của vợ tôi có hợp chuẩn hay không. Anh

thấy làm như vậy có đủ thuyết phục không?”

“Phục hay không phục, không phải anh nói là được.

Bây giờ, mời anh hợp tác giải quyết!“ Mã Thiên Phi trầm

giọng nói.

“Nếu không hợp tác thì sao?“

“Nhìn đi, cái điệu bộ hung hăng càn quấy của tên

nhóc này, thật sự cho rằng dưới trời đất này không có ai

trị được cậu sao? Cậu dám không hợp tác thử xem nào!”

lão già họ Chương lớn tiếng kêu gào.

Đúng lúc đó, ông gác cổng được Đường Thế Minh đưa

tới hiện trường.

Sau khi đến thì la lên trước: “Gia Cường, không sao

chứ? Có bị thương không?”

Chương Gia Cường quay đầu nhìn thấy ông ta đến thì

càng mừng rỡ, đắc ý hừ với Hoắc Khải một tiếng rồi nói:

“Nhìn thấy chưa, chú hai của tôi đến rồi, cậu nhìn cho kỹ

vào!”

Mã Thiên Phi cũng vội vàng đi đến trước mặt ông gác

cổng chào hỏi: “Chú Chương, sao chú phải đích thân đến

đây rồi, chút chuyện nhỏ này…”

Ông gác cổng phớt lờ lời chào hỏi của Mã Thiên Phi,

ông ta chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Khải, không ngờ

lại có thể gặp anh ở đây.

Lại nhìn thấy cháu trai của ông ta ngồi dưới đất, đang

giữ bánh xe của cô gái. Mà Hoắc Khải lại đứng bên cạnh

cô gái, ông gác cổng như chợt hiểu ra mọi chuyện.

Người hung hăng, ngang ngược trong miệng cháu trai

của ông ta chính là Lý Phong?

Lần đầu Hoắc Khải đi vào nhà họ Triệu đã tạo được ấn

tượng rất tốt với ông lão gác cổng, vì người trẻ tuổi này,

sau khi đến thì việc làm đầu tiên là hỏi thăm một người

không đáng để ý như ông ta.

Làm người gác cổng cho Triệu Vĩnh An nhiều năm như

vậy, các nhân vật lớn nhỏ trong thành phố này ít nhiều

đều phải nể mặt ông ta.

Nhưng ông gác cổng hiểu rất rõ, những người này

không phải nể mặt ông, mà là nể mặt Triệu Vĩnh An.

Nếu giáo sư không còn nữa, hoặc rời khỏi thành phố

này không quay lại, thì còn có người đến nịnh bợ một ông

già bình thường như ông ta sao?

Bây giờ, Triệu Vĩnh An vẫn còn sống, cũng không có

mấy người khách đến nhà tỏ ra tôn trọng ông ta.

Ai cũng biết, xuất thân của ông ta rất bình thường. Chỉ

là một công nhân nghỉ hưu, tình cờ được làm gác cổng ở

trường đại học.

Tuy rằng ông ta không phải là người học nhiều, nhưng

ở cùng Triệu Vĩnh An nhiều năm cũng học được một chút

kinh nghiệm nhìn người.

Sự tôn trọng của Hoắc Khải là thật lòng chứ không

phải là giả tạo. Sự lễ độ và đúng mực của cậu ấy như đã

được khắc sâu vào tận xương tủy.

Cho nên, cả Triệu Vĩnh An và ông ta đều có ấn tượng

rất tốt đối với Hoắc Khải.

Vốn dĩ, nghe thấy cháu trai nói bị người ta bắt nạt, ông

gác cổng đã rất tức giận.

Ban ngày ban mặt lại có người dám ngang nhiên bắt

nạt người khác. Thật quá đáng!

Kết quả, đến đây nhìn thấy Hoắc Khải, ông gác cổng

sao còn không hiểu, ông đã bị thằng cháu mình lừa rồi.

Ông ta hiểu tính cách của cháu trai mình, lòng dạ đã

hẹp hòi thì thôi đi, lại còn thường xuyên nói dối. Chuyện

cháu trai của ông ta gây rắc rối cho người khác không

xong liền chạy đến ăn vạ cũng không phải mới xảy ra một

hai lần.

Nếu là người khác, khóc lóc om sòm giở trò thì cũng

thôi đi. Nhưng mà người này lại là Hoắc Khải, người trẻ

tuổi mà gần đây Triệu Vĩnh An xem trọng nhất.

Tuy ông gác cổng lớn tuổi rồi nhưng trong lòng vẫn

sáng như gương.

Ống ta có được địa vị ngày hôm nay đều dựa vào Triệu

Vĩnh An. Không phải nói quan hệ cá nhân tốt thì có thể

tuỳ tiện coi thường người được giáo sư xem trọng.

Nghĩ đến trước đây, Triệu Vĩnh An còn đặc biệt khen

ngợi Hoắc Khải vài câu. Ông gác cổng không khỏi hừ một

tiếng rồi đi về phía bên kia.

Mã Thiên Phi còn cho rằng ông gác cổng tức giận anh

ta làm việc không tốt, vội vàng vừa đi theo bên cạnh vừa

hét lớn với hai người Liêu Gia Tường: “Hai người các anh

còn không nhanh chóng đỡ ông Chương lên. Còn hai

người kia, còn không mau xin lỗi ông Chương đi!”

Ninh Thần có chút căng thẳng. Cô không biết ông gác

cổng là ai, nhưng từ biểu hiện của những người này có

thể nhìn ra, có lẽ đây là một người có địa vị.

Hơn nữa, người này còn đến đây để giúp đỡ kẻ vô lại

đang ngồi trên đất kia.

Lão già đang nằm ăn vạ tỏ vẻ đắc ý, nhìn Hoắc Khải và

Ninh Thần, trên mặt hiện lên mấy chữ: Hai đứa bây chết

chắc rồi.

Lúc này, ông gác cổng đã đến bên cạnh lão ta, lão già

ăn vạ liền quay đầu nói: “Chú hai, hai đứa nhóc này thật

không phải là người, hại cháu ngã như vậy còn…”

Còn chưa nói xong thì ông gác cổng đã đạp cho lão ta

một cước.

Lão ta bất ngờ không kịp để phòng, bị đạp nhoài

người ngã trên đất khiến cho hai người Liêu Gia Tường

đang muốn đến đỡ lão ta đều sững người lại.

Chuyện này là thế nào?

Đừng nói hai người họ, cả Mã Thiên Phi cũng sững cả

người, nhưng anh ta phản ứng cũng xem như khá nhanh,

vội vàng nói với ông gác cổng: “Chú Chương, thật ra

chuyện này…”

“Cậu không cần nói nữa. Chuyện này như thế nào,

trong lòng tôi đã rõ. Nói thẳng ra là do tên nhóc này gây

chuyện trước!” ông gác cổng nói.

Mã Thiên Phi bị nghẹn họng không nói nên lời, trong

lòng lại rất tức giận.

Chính là tôi giúp cháu ông xử lý, tại sao ông lại giúp đỡ

người ngoài chứ?

Lão già trên mặt đất bò dậy, tỏ vẻ ấm ức, nói: “Chú

hai, chú đá cháu làm gì. Chuyện này thật sự không phải

cháu…”

Ông gác cổng cũng không muốn nói nhảm với lão ta,

lại đạp cho một phát nữa. Sau đó mắng luôn: “Chính cháu

suốt ngày bát nháo, làm những chuyện đáng xấu hổ! Nếu

không phải thấy bố cháu chết sớm, thì hôm nay chú đã

đạp chết cháu rồi!”

Sau khi ông ta đạp đến cước thứ ba thì Hoắc Khải mở

miệng nói: “Ông à, coi như bỏ qua đi, dù sao cũng là họ

hàng thân thiết của ông”.

Thật sự thì ông gác cổng cũng không muốn đánh chết

cháu trai ruột của mình trên đường, nên nếu Hoắc Khải đã

cho ông ta đường lui thì ông ta cũng nên thuận tiện mà

bước xuống.

Ông gác cổng nở nụ cười đầy hiền hậu quay sang nói:

“Lý Phong à, cậu xem chuyện ồn ào thế này, tên hỗn xược

này không làm cậu bị thương chứ?”

“Không phải tôi mà là vợ tôi. Chân cô ấy bị lão ta làm

trầy một mảng da”, Hoắc Khải nói.

“Hả?”. ông gác cổng lại sa sầm mặt, quay lại đạp một

cước lên lão già ăn vạ đang lơ mơ không hiểu gì: “Tại sao

cháu lại làm người khác bị thương? Hôm nay, chú phải

đánh chết cháu!”

Ăn hai phát đạp liên tiếp, bị đau chỉ là thứ yếu, quan

trong là lão già ăn vạ kia không hiểu nổi, rốt cuộc là đã

xảy ra chuyện gì.

Chú hai không phải đến giúp lão ta sao? Tại sao lại

đến đập lão ta một trận thế?

Ninh Thần lúc đầu rất lo lắng, nhưng bây giờ thật sự

cảm thấy kinh ngạc. Cô nhìn ông gác cổng, lại nhìn sang

Hoắc Khải, hỏi: “Lý Phong, anh quen ông lão này sao?”

“Không phải đã nói với em rồi sao, hôm nay phải đến

nhà một ông lão uống trà. Ông lão đó chính là giáo sư

Triệu Vĩnh An”, Hoắc Khải trả lời.

Ninh Thần vô cùng kinh ngạc. Trước đây, Hoắc Khải

chỉ nói là nhận lời mời uống trà của một ông lão, còn mua

cho ông ta một quyển sách dạy nấu ăn, nhưng không nói

rõ thân phận của ông ấy.

Bây giờ cô mới biết đó chính là giáo sư Triệu Vĩnh An

nổi tiếng, trong lòng Ninh Thần cảm thấy vô cùng chấn

động.

Triệu Vĩnh An là người thế nào chứ?

Nếu ở thời cổ đại chính là nhân vật đại học sĩ bậc

nhất, toàn bộ văn võ trong triều gặp mặt đều phải tỏ ra

khách sáo.

Chồng cô quen biết người của cửa hàng trái cây Hồng

Viễn thì cũng thôi đi, thế mà cả nhân vật lớn như Triệu

Vĩnh An cũng mời anh đến uống trà?

Bây giờ, Ninh Thần rất muốn biết, rốt cuộc cô có hiểu

chồng mình hay không? Tại sao những biểu hiện bây giờ

của anh đều khó tin đến vậy?