Ánh mắt của Ninh Thần phát sáng lên. Hoắc Khải nói

càng chỉ tiết thì cô càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn

có thể thành công.

Chưa tính đến chuyện khác, chỉ nhắc đến một triệu tệ

kia đã khiến cô phấn khích rồi.

“Nhưng, nếu người đăng ký quá nhiều thì việc thống

kê sẽ vô cùng phức tạp, đồng thời, chúng ta còn phải tìm

người có chuyên môn để giám sát, tránh việc tạo cân…

nặng giả.. “ Ninh Thần đưa ra những khúc mắc của cô.

Hoắc Khải bật cười, nói: “Chúng ta không cần tìm

người có chuyên môn, vì chính những người đến đăng ký

này là người giám sát tốt nhất rồi”.

Ninh Thần ngẩn người, sau đó cũng lập tức hiểu ra,

vui vẻ nói: “Ý của anh là, để họ giám sát lẫn nhau à? Vì

mỗi người đầu muốn giành giải nhất nên tuyệt đối sẽ

không cho phép người khác làm giả!”

Hoắc Khải cười lớn, nói: “Bây giờ em càng ngày càng

hiểu làm kinh doanh như thế nào rồi đấy, rất tốt. Trước

tiên, em lên một bản kế hoạch cụ thể về hoạt động lần

này, anh sẽ chịu trách nhiệm về phần quảng bá. Nhưng

hoạt động chính thức thì ít nhất cũng phải đợi đến cuối

tuần sau. Thứ hai anh phải đi cùng Cơ Hương Ngưng đến

nhà họ Cơ, có thể mất mấy ngày mới quay lại”.

Ninh Thần gật đầu, phấn khích không ngừng, nói:

“Anh cứ làm việc của anh đi, mấy ngày nay em sẽ chăm

chỉ viết một bản kế hoạch, đến lúc đó anh xem cho em

nhé!”

Dáng vẻ hăng hái của cô khiến cho Hoắc Khải cũng

cảm thấy vui lây, đến cả Đường Đường cũng chạy lại hỏi:

“Mẹ ơi, bạn học của con cũng có thể tham gia sao?”

“Đương nhiên có thể”, Hoắc Khải cười tít mắt nói:

“Không chỉ bạn của con có thể tham gia, mà bố mẹ, ông

bà của bạn học đều có thể tham gia”.

“Tốt quá rồi! Vậy ngày mai lúc con lên lớp sẽ nói với

các bạn!”

“Tốt lắm, nhưng bây giờ chúng ta đi làm cháo hoa quả

trước nhé, có muốn cho thêm dứa không?”

“Không ạ, ăn nhiều dứa chua lắm”.

“Vậy khoai tây thì sao?”

“Khoai tây không phải hoa quả!”

“Ha ha ha…”

Nghe tiếng cười trêu đùa của hai bố con, trong tim

Ninh Thần cũng tràn đầy vui vẻ. Cuộc sống bây giờ thật

sự khiến cô rất hạnh phúc.

Khả năng kinh doanh của chồng khiến cô rất nể phục

và cảm thấy tự hào vì điều đó.

Quyết định ban đầu quả là không sai. Cô không đánh

mất tư cách có được hạnh phúc vì phải lấy người mà cô

không hiểu rõ, mà lại hạnh phúc hơn bất kỳ người phụ nữ

nào.

Khi Hoắc Khải đem cháo hoa quả và cháo trắng từ bếp

ra thì Ninh Thần đang ngồi trước máy tính lách ta lách

tách gõ bàn phím.

Giờ đây, trên người cô tràn đầy năng lượng, ý tưởng

hoạt động mà Hoắc Khải đề ra khiến cả người cô đều

trong trạng thái phấn khích tột độ.

Nhìn thấy dáng vẻ hết sức chăm chú của cô, Hoắc

Khải giữ lại Đường Đường đang muốn gọi cô ra ăn cơm,

nhỏ giọng nói: “Mẹ đang bận làm việc rồi, rất vất vả đó

con, đừng quấy rầy mẹ”.

Đường Đường rất nghe lời gật gật đầu, sau đó múc

một bát cháo hoa quả đưa cho Hoắc Khải, bắt chước nhỏ

giọng nói: “Bố cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút đi ạ”.

Con gái ngoan như thế khiến trong lòng Hoắc Khải

cảm thấy rất vui vẻ và yên tâm. Sự nỗ lực của anh, cuối

cùng cũng không vô ích.

Bây giờ bên nhà ngoại, từ già đến trẻ đều rất hài lòng

với anh.

Ninh Thần đánh chữ lách tách cả một đêm.

Cho tới hơn năm giờ sáng hôm sau, Ninh Thần mới

làm xong bản kế hoạch đầu tiên của cô.

Hoắc Khải còn chưa kịp đánh răng đã bị cô kéo lại,

mừng rỡ nói: “Anh mau xem đi! Xem có chỗ nào còn thiếu

không”.

“Được, anh xem cho. Nhưng em không cần đợi ở đây

nữa, đi ngủ đi” Hoắc Khải nói.

“Nhưng em cũng muốn…

“Không nhưng nhị gì cả. Nếu em không đi, anh sẽ

không xem nữa”, Hoắc Khải nói.

Ninh Thần biết anh nói được làm được, cũng hiểu rằng

anh đang quan tâm đến cô. Cô bĩu môi rồi bỗng nhiên

cười tít mắt thơm một cái lên má Hoắc Khải: “Cảm ơn ông

xã, anh vất vả rồi”.

Sau đó, cô ngâm nga một giai điệu nào đó rồi đi về

phía phòng ngủ.

Giơ tay sờ lên gò má vẫn còn hơi ướt, Hoắc Khải

không biết nên vui mừng hay nên đau đầu.

Người phụ nữ này… càng ngày càng giống vợ của anh

rồi.

Đương nhiên rồi, trên phương diện pháp luật, cô ấy

vốn dĩ chính là vợ của anh.

Lắc đầu, không nghĩ thêm nhiều nữa, Hoắc Khải bắt

đầu xem bản kế hoạch của Ninh Thần viết.

Không cần xem về cách hành văn, dù sao đây cũng

không phải là tiểu thuyết, Ninh Thần là một tay mơ trong

kinh doanh, chưa đủ kinh nghiệm và cũng chưa hiểu rõ

những quy tắc bán hàng.

Cho nên ở phương diện này, cô ấy vẫn còn nhiều thiếu

sót.

Nhưng điều khiến Hoắc Khải kinh ngạc là việc giới

thiệu những quy tắc chung và việc triển khai trong bản kế

hoạch đều làm rất chỉ tiết, rất phù hợp với ý tưởng của

Hoắc Khải.

Từ điểm này có thể nói, Ninh Thần thuộc kiểu phụ nữ

có suy nghĩ logic rất tỉ mỉ. Người như vậy, rất thích hợp để

làm kinh doanh.

Trước đây chưa thể hiện ra, hoặc là vì không có cơ

hội.

Lấy phải ông chồng nói như rồng leo, làm như mèo

mửa thì còn đâu thời gian mà nghĩ đến việc khác.

Nói chung, ưu điểm của cô nổi trội hơn những khuyết

điểm, cũng đã đạt được tiêu chuẩn thấp nhất của Hoắc

Khải.

Chưa đến một tiếng đồng hồ, anh đã sửa xong những

chỗ còn thiếu sót, nhầm lẫn trong bản kế hoạch.

Khi trở lại phòng ngủ, Ninh Thần đã ngủ rất sâu.

Không biết có phải cô đang mơ một giắc mơ đẹp

không mà khóe miệng hơi cong lên như đang cười.

Hoắc Khải không làm phiền cô, làm một bản kế hoạch

thâu đêm suốt sáng cũng khiến cô mệt rồi.

Nhẹ nhàng bế Đường Đường từ trên giường ra bên

ngoài để mặc quần áo, đưa cô bé đi vệ sinh cá nhân, ăn

cơm, sau đó hai bố con cẩn thận đóng cửa lại.

Vừa quay người thì Hoắc Khải nhìn thấy Đổng Thiên

Thanh đứng khoanh tay bên cạnh xe.

Lúc nhìn thấy gã, Hoắc Khải cười nhẹ rồi nói: “Chào”.

Đổng Thiên Thanh không đáp lại lời chào của anh mà

hỏi: “Có cần đưa hai người đi không?”

“Không cần, cô ấy đang nghỉ ngơi. Mấy hôm nay tôi

không ở đây, phiền anh trông nom một chút”, Hoắc Khải

nói.

Đổng Thiên Thanh gật đầu, sau đó quay lại chui vào

xe rồi đóng cửa sổ lại.

Đường Đường khẽ kéo Hoắc Khải, hỏi: “Bố, chú này là

bạn bố ạ?”

“Con cứ xem như là thế”, Hoắc Khải trả lời.

“Chú ấy lạnh lùng quá… Đường Đường có chút không

vui nói. Cô bé rất thích những người đối xử nhiệt tình với

người khác, ví dụ như Phương Xương Thịnh.

Còn kiểu người cả ngày mang vẻ mặt lạnh lùng, miệng

ngậm hạt thị như Đổng Thiên Thanh thì khiến cô bé

không thích cho lắm.

Hoắc Khải mỉm cười rồi nói: “Vậy thì sau này con dạy

chú ấy nhé”

“Vâng!”, Đường Đường nghiêm túc gật đầu, trong lòng

cô bé quyết định đặt ra một mục tiêu nhỏ.

Sau khi đưa cô bé đến trường, Hoắc Khải gọi taxi đi

đến sân bay.

Cơ Hương Ngưng đã đợi ở sân bay. Hai người ngồi

chuyến bay sớm nhất đi về nhà họ Cơ.

Lần này quay về nhà họ Cơ có ý nghĩa đặc biệt đối với

Cơ Hương Ngưng, là thời điểm quan trọng để cô ấy được

tăng lên hạng ba.

Nếu có thể thành công, thì những ngày tháng sau này

của cô ấy sẽ tốt hơn rất nhiều. Bất kỳ con cháu thuộc

nhánh phụ mà tăng lên hạng ba thì đều có thể đạt được

sự ủng hộ rất lớn của nhánh phụ.

Trước đây đều là cô đơn độc chiến đấu, nhưng sau

này thì sẽ không cần phải như vậy nữa.

Có nhánh phụ chống lưng lại có người bày mưu tính

kế như Hoắc Khải, vậy thì tương lai có hi vọng rồi.

Cho nên, tuy rằng Cơ Hương Ngưng có hơi căng

thẳng một chút nhưng lại phấn khích và mong chờ nhiều

hơn.

Sau khi xuống máy bay, Cơ Hương Ngưng và Hoắc

Khải gặp Cơ Xuyên Hải ở sân bay.

Nhân vật nắm thực quyền của dòng chính đích thân

đến đón cũng được coi như là rất nể mặt rồi.

Nhưng, ông ta lại mang đến một tin vô cùng xấu, quét

đi sạch sẽ tâm trạng tốt của Cơ Hương Ngưng.

“Ngày thăng cấp của nhà họ Cơ lần này được đẩy lên

sớm hơn, nên cũng không dành cho tất cả mọi người, mà

là dành cho cô ấy. Cô ấy sẽ trở thành đối tượng liên hôn

với tập đoàn Lưu Thị, kết hôn với con trai út của chủ tịch

tập đoàn Lưu Thị là Lưu Quân Bồi. Đồng thời, nhà họ Cơ

sẽ cùng tập đoàn Lưu Thị triển khai hợp tác đa phương

theo chiều sâu, cùng tương trợ nhau trong những sự kiện

trọng đại”.

Lúc Cơ Xuyên Hải nói câu này, sắc mặt có chút trầm

xuống, bởi vì đối với ông ta, đây cũng là một tin xấu.

Cơ Hương Ngưng càng nghe thì sắc mặt lại càng đỏ

bừng lên, chứng tỏ cô ấy đang rất tức giận.

“Tôi đồng ý lấy Lưu Quân Bồi lúc nào! Tôi không quen

anh ta!” Cơ Hương Ngưng nói.

Cơ Xuyên Hải liếc nhìn Hoắc Khải, sau đó thấp giọng

nói: “Có lẽ chuyện này liên quan đến việc tôi tiến cử cô

thăng cấp. Trước khi tin tức được thông báo, không ít

người đã tìm tôi, bảo tôi từ bỏ việc tiến cử cô. Dòng chính

và nhánh phụ không thể cùng tồn tại, tại sao tôi có thể

làm kẻ phản bội chứ. Nhưng tôi không đồng ý, vẫn cố

chấp đưa thư tiến cử của cô chuyển lên trên. Kết quả là

chưa tới ba ngày thì việc này đã ầm ï lên. Tôi cũng vừa

nghe nói, lập tức đến đây đợi cô”.

Cơ Hương Ngưng nghe thấy vậy thì sắc mặt lại càng

trở nên xám xịt. Cô từng nghĩ, nếu cô có quan hệ với nhân

vật có thực quyền trong dòng chính như Cơ Xuyên Hải thì

rất có khả năng sẽ xuất hiện những khó khăn ngoài sức

tưởng tượng.

Nhưng không ngờ, rắc rối lại ập đến nhanh chóng và

triệt để như vậy.

Những người của dòng chính đã tính toán kỹ lưỡng.

Nếu đã không ngăn được Cơ Xuyên Hải thì họ cũng tuyệt

đối không ngồi nhìn dòng chính và nhánh phụ kết thành

đồng minh.

Cơ Xuyên Hải không đồng ý từ bỏ. Vậy họ liền gả Cơ

Hương Ngưng đi.