"Vậy, ta đến từ thế kỉ hai mươi mốt, ngươi tin không?"


Không khí đột nhiên trùng xuống đến đáng sợ. Ánh mắt Hàn Lạc Thần rất khó đoán. Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, là tin hay không tin.


"Ây da, ta nói đùa thôi, ngươi không cần căng thẳng như vậy. Ta đói bụng quá, chúng ta xuống quán kia ăn đi"


"Được"


Sau đó hắn cho Lưu Tề dừng xe lại, nàng nhanh chân chạy xuống trước. Hắn chậm rãi theo sau, nhìn theo nàng, nghĩ về câu nói của nàng. Câu nói đó...đã từng có người cũng nói với hắn như vậy


"Chào khách quan, mời vào mời vào" - chủ quán nhìn thấy xe ngựa sang trọng, liền nghĩ là người thượng lưu, rất nồng nhiệt ra chào đón


Dương Chi thích thú không khí nơi đây, rất vui vẻ đáp lại


"Xin chào, ta đi bốn người, ngươi mau mang thực đơn lại đây"


Lưu Tề đi phía sau ái ngại. Nương nương a, đường đường là phi tần hoàng đế mà lại có cái bộ dạng lạ lùng này


"Thiếu phu nhân, người không nên thân thiết quá với bọn họ"


Nàng nhìn nhìn Lưu Tề, thiếu phu nhân? Là đang gọi nàng sao? Aha tên gọi mới


"Ngươi lắm chuyện, ngồi xuống, chuẩn bị ăn thôi"


Đương nhiên không dám ngồi, hoàng thượng còn chưa ngồi, Lưu Tề hắn không có gan lớn như nàng a


Hàn Lạc Thần cuối cùng cũng chậm rãi đi vào, hắn đã khôi phục vẻ mặt thường ngày, tiến về chỗ gần nàng ngồi xuống


"Từ giờ ở bên ngoài không cần đa lễ, cứ ngồi xuống dùng bữa chung hết đi"


Từ khi bốn người họ bước vào, quán ăn đột nhiên nháo hẳn lên. Không phải chứ, cô nương kia quả thật xinh đẹp, hơn nữa khí chất còn vui tươi như vậy, có một sức hút thật mãnh liệt a. Các nữ tử xuất hiện trong quán ăn ít hơn nam nhân, nhưng đều là đang len lén ngước nhìn Hàn Lạc Thần. Bất quá, nữ nhân cổ xưa không mạnh bạo mà nhìn chằm chằm như nam nhân, làm cho Dương Chi không biết con mồi đang bị nhòm ngó. Nhưng hoàng đế nào đó lại rất rõ nữ nhân của mình đang bị người ta để ý.
Sau khi tiểu nhị mang thức ăn sắp lên bàn, hắn động đũa trước, gắp cái đùi gà


"Nương tử, ăn đùi gà đi" - một câu nói, làm mọi người trong quán ăn đều không hẹn mà cùng nhau cúi xuống tập trung ăn!


"Khụ.." - nương tử?


Phí Oanh nhanh chóng với lấy khăn đưa đến tay nàng, có vậy cũng sặc a


"Ngươi gọi ta là cái gì?"


Hàn Lạc Thần nhíu mày


"Chuyện đã nói trên xe ngựa, nàng rất nhanh lại quên?"


Nào có, hắn chỉ nói nàng phải gọi hắn là phu quân, tướng công gì đó. Chứ nào có nói hắn sẽ gọi nàng là nương tử


"Nàng mau gọi một tiếng tướng công"


"Hả?"


Phí Oanh và Lưu Tề công công hiện tại muốn cười muốn chết nhưng lại phải cố gắng nhịn lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng. Hoàng thượng bị làm sao vậy? Dù ra bên ngoài phải ẩn danh, nhưng cũng không nhất thiết phải gọi tướng công nương tử nha!


"Mau gọi, nếu không, lập tức trở về"


"Được được..tướng công" - có gì khó chứ. Bất quá chỉ là một tên gọi


"Giỏi, ăn đi"


Sao nàng lại có cảm giác hắn càng ngày càng vô sỉ?


Sau khi ăn xong, đoàn người lại lập tức lên đường. Nàng vì sáng nay thức dậy sớm mà hiện giờ đã có dấu hiệu buồn ngủ.


"Tướng công à, ta đi ngủ được không" - đừng trách nàng không biết ngại, ở hiện đại chẳng ai lại gọi chồng là tướng công, ở đây thì nàng xem như là cái tên thôi


Hai chữ ngắn gọn làm nam nhân mặt lạnh đột nhiên xao lòng, giọng nàng thật dễ nghe, nhưng hắn không thể dễ dãi với nàng quá


"Không được, trời sắp tối rồi, nàng cố thêm một chút, Lưu Tề sẽ tìm quán trọ"


Người nào đó không nghe ra chữ nào, nghiêng người qua, tựa đầu vào vai hắn ngủ say.
Bất giác hắn khẽ cười, nàng và người từng nói với hắn câu nói kia, biểu hiện rất giống nhau, suy nghĩ cũng không giống với người ở đây. Hắn chẳng lẽ lại một lần nữa... Không có, hắn đối với nữ tử này chỉ là hứng thú, sự mới mẻ. Người hắn yêu thương trên đời này chỉ có một, Nam Cung Tâm Như tại sao nàng lại không chọn ta, ta có cái gì không tốt. Đúng đúng, ta cứng ngắc, ta không vui vẻ hoạt bát như Tam đệ, nhưng ta yêu nàng nhiều như vậy! Rồi hắn quay sang nhìn gương mặt xinh đẹp đang tựa vào vai mình


Có phải, ông trời không tác thành cho hắn và Tâm Như là vì đã có sắp đặt trước, chính là sau đó mang nàng đến thế giới này?


Hắn ngõ nhẹ hai tiếng vào khung xe, Phí Oanh lập tức vén rèm vào, nhìn thấy chủ tử đang ngủ, chỉ khẽ hỏi một câu


"Thiếu gia có gì phân phó"


"Nói Lưu Tề giảm tốc độ lại, tránh đi vào những chỗ sốc. Còn nữa, nhanh chóng tìm một quán trọ nghỉ chân" - hắn cũng vì nàng mà nhỏ tiếng phân phó


Hạ rèm xuống, Phí Oanh quay qua truyền đạt lại cho Lưu Tề, Lưu Tề khẽ cười một tiếng


"Hoàng thượng đã động tâm thật sự rồi, hi vọng ngài sớm nhận ra"


Phí Oanh khó hiểu quay sang


"Huynh nói vậy là có ý gì?"


Trên đường đi cả một ngày, hai người bọn họ đã coi như là thân thiết, trò chuyện cùng nhau


"Thì là Hiền phi nương nương, đã làm hoàng thượng động tâm"


"Là thật?" - Phí Oanh cao hứng không gì bằng


"Ta ở bên người ngài ấy lâu như vậy. Ta tin tưởng cái nhìn của mình là đúng" - vừa nói hắn vừa cười một cái đầy đắc ý


Quán trọ đã ở trước mắt, Phí Oanh hướng bên trong xe ngựa bẩm báo, sau đó kéo rèm xuống


"Thiếu phu..." - gì chứ, hoàng thượng bồng nương nương xuống? Ay da, nương nương thật mất hình tượng a. Bất quá, như vậy cũng thật tốt


Hàn Lạc Thần bế nàng đến căn phòng thượng hạng nhất, vừa đặt nàng xuống nàng đã mở mắt. Cũng không đến nỗi ngủ như heo.


"Đến rồi sao?"


Cố bỏ ngoài mắt cái dáng vẻ này của nàng, hắn đứa dậy nghiêm túc nói


"Chúng ta đang ở quán trọ, nghỉ ngơi đi" - vừa nói hắn vừa quay đi định ra khỏi phòng


"Khoan đã, khùng sao mà nghỉ, ta muốn đi chơi, tướng công à, dẫn ta ra ngoài được không?" - nàng bật dậy nài nỉ nói


Thật hối hận vì đã bắt nàng gọi hai tiếng tướng công! Hàn Lạc Thần tiến lên lại về phía nữ tử đang ngồi, cười thích thú nói


"Được rồi, vậy nương tử tắm rửa một chút đi, tối nay bên ngoài có một lễ hội nhỏ. Nhớ, phải theo bên cạnh ta, không được chạy lung tung, hiểu?"


Từ lúc xuyên về đây, đây là lần đầu tiên nàng được ra bên ngoài chơi a. Cao hứng đến nỗi nàng đứng bật dậy, làm động tác giống như quân đội


"Rõ!" - rồi chạy thật nhanh đi tắm rửa và thay y phục


Đột nhiên trong một giây phút nào đó, hắn cảm thấy nếu nàng thật sự rời xa hắn, hắn sẽ buồn biết mấy?


Hiện giờ, hai người đang có mặt ở thành Phú Lân là địa phương lân cận với kinh thành, nên cũng không kém phần nhộn nhịp và sung túc


"Tướng công, ngươi nói hôm nay có lễ hội gì?" - Dương Chi vừa nói vừa chạy ra chỗ bán kẹo hồ lô. Nàng xem phim hay đọc truyện xuyên không đều là thấy người ta ăn thứ này a. Hỏi xong cũng không đợi hắn trả lời, nàng lại nói


"Mua cho ta thứ này"


Đầu hắn xuất hiện ba vạch đen, lần đầu tiên hắn phải chật vật như thế, chạy theo nàng


"Nàng đứng ngay lại cho ta" - hắn mất kiên nhẫn ra lệnh một tiếng


"Ngươi nổi điên cái gì chứ, ai mướn ngươi theo ta, hứ" - rồi nàng quay sang ông lão bán kẹo hồ lô - "Ta lấy năm cây, ông lão, tướng công ta sẽ trả tiền" - rồi chạy mất vút


"Tiền đây, đều cho ông" - hắn đặt vào tay ông lão cả một nén bạc, sau đó vội vã chạy theo nương tử phía trước


"Đa tạ, đạ ta" - một ném bạc này, hôm nay lão được về sớm rồi a


Dương Chi đang định chạy đến con sông phía trước. Ở đó rất sáng, có rất nhiều đèn lồng đang lấp lánh trên mặt hồ, còn cả ở trên tay mọi người nữa. Định sẽ bước đi, bàn tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn khác bao bọc lấy, nàng giật mình quay lại


"Này, ngươi làm gì?" - nắm tay đúng là ở hiện đại không lạ lùng gì. Nhưng ai bảo nàng có tình cảm với hắn!


"Nương tử, từ giờ phải luôn nắm tay ta. Lúc ở quán trọ, nàng nói gì đã quên? Tướng công có lẽ sau này sẽ không thể tin tưởng nương tử được nữa, cho nên chúng ta lập tức đi về" - vế sau đương nhiên để hù dọa nàng


Tiểu nương tử đột nhiên sợ hãi, đèn lồng a!


"Không được, lễ hội, ta chưa xem lễ hội. Ta sẽ nắm tay tướng công được không?" - đột nhiên trong phút chốc nàng có cảm giác bị dụ


Đạt được thứ mình muốn, hắn đương nhiên cùng nàng đi về phía sông kia


"Đêm hôm nay là đêm Mao Tịch, hiện giờ mọi người đang thả đèn lồng xuống sông kèm theo lời ước cho phụ mẫu của mình. Nàng nhìn thấy có hai thứ đèn lồng là do nếu phụ mẫu đã mất, họ sẽ dùng đèn lồng màu trắng, còn nếu còn sống trên đời, thì là đèn lồng màu hồng" - vừa nắm tay, hắn vừa ôn nhu giải thích cho nàng


"A. Vậy ngươi mua cho ta hai cái đèn lồng màu hồng đi"


"Hai cái?" - hắn ngạc nhiên, mỗi người đều có một cha nương? Rồi đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó - "Được"


Nàng lấy bút ghi vào hai tờ giấy mua kèm với đèn lồng. Ba mẹ ở hiện đại, nàng ước họ vui vui vẻ vẻ sống hết quãng đời còn lại. Còn Mặc quốc vương cùng vương hậu, nàng thay 'Mặc công chúa' cầu phúc sức khỏe và bình an cho hai người


"Này tướng công, ngươi không ghi sao?"


"Ta?" - hắn trước nay không tin vào những thứ này


Nàng tay vừa đưa hai tờ giấy vào hai chiếc đèn lồng màu hồng xong, đứng lên nhìn hắn không vừa lòng


"Đúng. Ngươi không tính cầu phúc cho nương ngươi?"


Ha! Nàng thắc mắc, nếu một trong hai người đã chết thì đèn lồng màu gì? Mặc kệ, không quan tâm!


"Ta cầu trong tâm là được. Nương tử mau đi thả, chúng ta còn phải về, mai sẽ lên đường sớm"


Hai chiếc đèn lồng từ trên tay nàng dần dần bay chầm chậm lên bầu trời


'Cha mẹ của linh hồn ta, cha mẹ của thân xác này, các người nhớ bảo trọng'


--------------


Chỉ còn quãng đường rất ngắn nữa là đến Hồ Phước. Ba hôm nay, Hàn Lạc Thần và Mặc Dương Chi phải nói là tình cảm thắm thiết, đi đến đâu cũng là những ánh mắt trầm trồ khen khợi, còn có cả ganh tị cùng muốn tranh giành. Nhưng bọn họ một tiếng tướng công, hai tiếng nương tử, làm mọi người đều không còn ý định nhòm ngó.


"Tướng công, tại sao dưới mặt đất toàn là nước a. Từ nãy giờ không có mưa?" - nàng ngồi cạnh hắn, phải nói mấy ngày nay, khoảng cách của hai người đã bay đi đâu hết


"Chúng ta đã đến sát nơi có lũ lụt, nàng nhìn bên đường. Nhà gỗ đều có dấu hiệu muốn mục, khung cảnh hoang sơ như vậy. Nơi đây cũng đã từng bị lũ quét qua, chỉ là sau một thời gian nước đã rút. Nhưng ta xem tình hình hiện tại, bão giống như là chưa muốn dừng lại" - Hàn Lạc Thần không còn vẻ mặt vui vẻ như thường ngày nói chuyện với nàng nữa, mà thay vào đó là gương mặt nghiêm nghị, có ẩn chút âu lo.


Nàng thấy hắn như vậy cũng có chút đau lòng


"Yên tâm, nương tử ta, nhất định sẽ có cách giúp mọi người" - ở tương lai, con người đã có rất nhiều cách khắc phục, và hạn chế nhất có thể tổn hại của bão lũ gây ra. Nàng không thể dẹp bỏ hoàn toàn, nhưng ít nhất sẽ có thể giúp mọi người giảm tổn thất a


Có chút ngạc nhiên. Sau đó hắn lại nhớ ra, nàng chính là đến từ nơi đó, hắn tin tưởng nàng có thể giúp!


Đến cổng thành Hồ Phước, xe ngựa của họ bị chặn lại, một quân lí lệ nhỏ của huyện nơi xảy ra lũ lụt đứng ra nói


"Xin dừng bước. Hiện tại Hồ Phước đang trong thời kì khó khăn và rất nguy hiểm do bão lũ. Nếu các ngươi không có việc gì, thì không nên đi qua đây"


Lưu Tề mặt không biến sắc, bĩnh tĩnh xuống ngựa nhìn tên lính nói


"Chúng ta là thương nhân từ xa đến. Nghe tin Hồ Phước gặp nạn nên muốn đến đây cùng trợ giúp, ngươi cũng muốn đuổi?"


Tên lính nghe có người muốn đến viện trợ, vui mừng khôn xiết


"Xin mời, xin mời. Các người làm việc thiện ách có trời đất chứng gián. Chúng tôi hằng ngày mong trờ viện trợ từ triều đình nhưng đều đến rất ít. Những người như các vị thật đáng quý, các vị vào trong nhớ cẩn trọng, nơi này rất nguy hiểm"


Từng lời của tên lính và Lưu Tề hắn và nàng đều nghe thấy. Cái gì mà viện trợ ít ỏi?


Xe ngựa vừa bước vào trong, chứng kiến một cảnh hoang tàn.


-----------


bật mí nho nhỏ là ngược phía sau vài chap nữa. Nữ chính rồi đến nam chính tả tơi...


Iu iu <3