Sau khi xe ngựa của Dương Chi ra khỏi kinh thành, một đoàn xe ngựa lớn cũng trong đêm đó gấp gáp vội vã hướng về phía hoàng cung, bên trên có treo một lá cờ hoàng thất.


———————


Canh tư, Tiểu Hạ theo thói quen tỉnh giấc, lại không thấy Phí Oanh đâu, vốn nghĩ nàng ấy đã thức dậy trước, cho nên cũng tranh thủ sửa soạn để hầu hạ nương nương


"Này, cô có thấy Phí Oanh tỉ tỉ không?" - nàng bắt lấy một nô tì quét dọn ở Hiền Phúc cung hỏi


"Tiểu Hạ tỉ tỉ, nô tì không thấy"


Tiểu Hạ thắc mắc, nhưng mấy ngày nay Phí Oanh vẫn hay lén ra ngoài làm việc giúp nương nương, cho nên nàng cũng không còn bận tâm, đợi đến canh năm mới bước đến sương phòng của Dương Chi gọi nhẹ


"Nương nương, người thức chưa ạ?"


Không thấy tiếng trả lời, nàng đành đứng đợi thêm một chút, tâm tình càng lúc càng hiện rõ sự bất an, Tiểu Hạ cuối cùng không nhịn được mạo phạm đẩy cửa vào


"Nương nương..."


Không có nương nương?


Nàng vội buông đồ dùng cá nhân cầm trên tay xuống, chạy đi khắp Hiền Phúc cung tìm người, cuối cùng lại trở về sương phòng của nương nương, bên trên giường đặt hai bức thư và một chiếc rương nhỏ


'Gửi Tiểu Hạ'


'Gửi Minh Nguyệt'


Nàng thật sự đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nương nương cùng Phí Oanh, bọn họ thế nhưng bỏ rơi nàng! Tiểu Hạ ngồi sụp xuống nền đất, ôm lấy hai lá thư mà khóc, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, mở ra bức thư của nương nương gửi cho nàng


'Tiểu Hạ của ta, thật xin lỗi vì đã đi mà không mang theo em, cũng không thể nói lời tạm biệt với em. Nhưng Linh Bắc chính là quê hương của em, còn có cha nương luôn cần em, ta không thể để em vì ta mà từ bỏ quê hương mình. Huống hồ, ta còn muốn em ở lại hoàng cung Linh Bắc quốc giúp ta một chuyện, muốn em giúp ta lấy lại trong sạch, chứng cứ đều nằm bên trong chiếc rương mà em nhìn thấy, em hãy tìm cách lén ra bên ngoài, đem chiếc rương và lá thư đó đến cho Minh Nguyệt, muội ấy chắc chắn sẽ giúp ta bảo vệ các em, giúp ta vạch trần hung thủ hãm hại vương phi. Tiểu Hạ, ta và Phí Oanh trở về Linh Nam quốc đều rất nhớ thương em, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại, khi chuyện này lắng xuống, ta đã nhờ Minh Nguyệt giúp em rời khỏi hoàng cung, khi đó nhớ tìm cho mình một phu quân thật tốt, sống thật hạnh phúc. Cảm tạ em thời gian qua đã luôn đối xử thật tốt với ta. Tạm biệt Tiểu Hạ
               - Mặc Dương Chi -"


Nàng ôm lá thư mà khóc đến thương tâm


"Nương nương, Phí Oanh! hai người thật tàn nhẫn, Tiểu Hạ ghét hai người.."


Sau đó, nàng tìm mọi cách để ra khỏi  Hiền Phúc cung, nếu đã là mệnh lệnh của nương nương, nàng dù chết cũng phải thực hiện được. Phí Oanh có thể dùng kinh công lén ra ngoài, nhưng nàng lại không có võ công, nên đương nhiên khó khăn hơn rất nhiều


Nàng gói gém chiếc rương nhỏ vào một túi bông lớn, đảm bảo rằng sẽ không xảy ra tiếng động nào khi chạm đất, Tiểu Hạ âm thầm ôm chiếc rương sang bờ tường phía Tây Hiền Phúc cung, nơi đây tiếp giáp với một khoảng trống để trồng cây cho nên hầu như không có người qua lại, bờ tường cao sừng sững, Tiểu Hạ rất khó khăn để ném chiếc rương ra bên ngoài, trong lòng thầm cầu mong ông trời đừng để ai phát hiện hành động của nàng. Mồ hôi đã rơi đến ướt đẫm áo, tay chân đều đã lạnh run. Không có nương nương ở đây, thật khổ sở...


Tiểu Hạ không kịp nghĩ nhiều, chạy một mạch về phía cổng điện, không ngoài dự đoán đã bị chặn lại


"Nương nương nhà chúng ta đổ bệnh rồi! Ta muốn ra ngoài mời thái y, ta nói cho ngươi biết, dù là bị hoàng thượng cấm túc, nhưng nương nương chính là Hoàng quý phi, là nương nương được hoàng thượng sủng ái nhất. Cũng chính là đương kim công chúa Linh Nam quốc. Nếu hôm nay ngươi cản ta khiến nương nương xảy ra chuyện gì, không chỉ hoàng thượng mà còn có Mặc quốc vương sẽ chém banh xác ngươi!"


Tiểu Hạ còn chưa chờ thị vệ lên tiếng đã một mực nắm chặt tay hô lớn. Khẩu khí cũng thật lớn, làm cho mấy tên thị vệ đều phải lùi bước, bọn chúng chần chừ nhìn nhau, sau đó cân nhắc cho nàng rời đi, mạng người cũng không thể đùa giỡn, huống hồ vị nương nương bên trong cũng không phải nhân vật tầm thường, chính là lan chi ngọc điệp.


Nàng khi đi khuất khỏi tầm mắt bọn họ mới thở phào một hơi, chạy thật nhanh đi tìm lại chiếc rương phía Tây Hiền Phúc cung.
Cuối cùng nàng cũng chạy đến được Như Nguyệt cung, cả cơ thể vì căng thẳng cũng trở nên run rẩy


————————
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm đó, Như Nguyệt cung đã có người ngõ cửa. Lam Ngọc canh gác bên người Tâm Như cũng choảng tỉnh


"Vương gia! Nô tì tham kiến vương gia, thật tốt quá, vương gia đã đến!"


Nam nhân có tướng mạo giống Hàn Lạc Thần đến bảy phần, chỉ là khí chất lại khác biệt. Hàn Lạc Thần mưu lược trị nước, Hàn Liệt dụng binh bảo vệ nước. Một bên là khí chất trông ôn hoà nhưng lại cực kì nguy hiểm, một bên cực kì mạnh mẽ. Nam nhân nhìn đến nữ nhân hằng ngày mong nhớ đang nằm trên giường, cực kì đau lòng chạy tới


"Tiểu Như, ta đến rồi đây"


Hàn Liệt xông vào tẩm cung đương nhiên kinh động đến Minh Nguyệt, nàng bước vào trông thấy tam hoàng huynh cũng cực kì kích động


"Tam hoàng huynh"


Hắn quay đầu nhìn nàng, hắn cũng cực kì nhớ thương vị thân muội này, chỉ là hiện tại thê tử đang không biết khi nào tỉnh lại, cũng không có tâm trạng cùng muội muội ôn chuyện cũ, chỉ có thể đáp lại một câu


"Tiểu Nguyệt"


"Tam hoàng huynh, thật tốt. Có huynh ở đây, chắc chắn tỉ ấy sẽ tỉnh lại"


Hàn Liệt không đáp lời, chỉ lặng lẽ nắm tay Tâm Như thì thầm


"Ta đến rồi, nàng mau tỉnh lại. Chúng ta sẽ về phủ, từ bây giờ ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta nữa"


Đêm hôm đó, Hàn Liệt thúc trực bên giường của Tâm Như, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng nam nhân bước vào


"Hoàng đệ trở lại sớm hơn dự định, cũng không cho người báo với trẫm một tiếng"


Hàn Lạc Thần bước vào, nhìn thân đệ nắm lấy bàn tay tiểu Như âu yếm, bọn họ mới chính là phu thê...
Hàn Liệt nhìn thấy hoàng huynh cũng theo quy củ lâu ngày diện kiến mà hành đại lễ


"Thần đệ tham kiến hoàng huynh. Vốn hành trình là còn ba ngày nữa, chỉ là thần đệ nghe tin thê tử xảy ra chuyện, cho nên mới gấp gáp như vậy, xin hoàng huynh trách tội"


Hàn Lạc Thần cười nhẹ, tiến lại nâng Hàn Liệt


"Tam đệ, thật lâu không gặp!"


Huynh đệ hào sảng, Hàn Liệt cũng cười nhẹ. Sau đó lại nhìn đến nữ nhân nằm trên giường


"Hoàng huynh, đã xảy ra chuyện gì?"


Hàn Lạc Thần thâm trầm, Dạ Ảnh sáng nay mới cho hắn kết quả điều tra nhưng hiện tại mới tờ mờ sáng, nên hắn chỉ có thể trả lời khái quát


"Chính là trúng độc, nhưng đệ yên tâm, độc tính mạnh đã trị khỏi, hiện tại nàng chưa tỉnh là do độc tính còn di chứng, thái y nói qua là phải trị dần"


Hàn Lạc Thần vừa dứt câu, nữ nhân trên giường mấy ngày qua không chuyển động, thế nhưng bây giờ bàn tay lại nâng lên, thở hắt một hơi


"Tiểu Như" - huynh đệ cùng gọi một tiếng, sao đó Hàn Lạc Thần ái ngại lùi lại một bước, tam đệ cũng đã đến, hắn hiện tại ở đây thật vô nghĩa, trong lòng lại dấy lên một hồi lo lắng. Nếu việc này không liên quan đến nữ nhân ở Hiền Phúc cung kia, hắn thật không biết làm sao để đối diện với nàng, mấy ngày nay hắn đều đấu tranh thật mạnh mẽ để không lui đến Hiền Phúc cung. Không biết nàng hiện tại như thế nào.


Tâm Như tỉnh lại liền có thái y xuất hiện. Sau khi xem lại đã không có vấn đề gì


"Hoàng thượng, vương gia, tam vương phi hiện tại độc tính đã đi hết, chỉ cần bồi bổ cơ thể thật tốt, không quá bảy ngày liền có thể trở lại bình thường"


Hàn Liệt thở nhẹ một hơi


"Thật tốt, Lam Ngọc, mau cảm tạ thái y" - ý của y chính là ban thưởng cho thái y, Lam Ngọc vâng lời liền làm theo


Tâm Như tỉnh dậy nhìn thấy Hàn Liệt liền vui mừng ôm lấy


"Liệt!"


"Tiểu Như, ta đến với nàng rồi"


Hai người bọn họ lại tâm tình đôi ba câu...


Minh Nguyệt vui mừng không cách nào tả được, lại quay sang nhìn đại hoàng đế bên cạnh đang thẫn thờ


"Hoàng huynh, làm sao vậy? Tỉ ấy đã tỉnh lại, tại sao huynh lại đứng thẫn thờ như vậy?"


Hàn Lạc Thần chăm chăm nhìn Tiểu Như, hắn vốn cho rằng tâm tình bồn chồn lo lắng mấy ngày nay là bởi vì lo lắng cho tiểu Như, là bởi vì người hắn để tâm đang trúng độc đến bất tỉnh. Nhưng hiện tại nàng ấy đã tỉnh lại, tại sao nỗi bất an trong lòng hắn mỗi lúc một gay gắt hơn, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Cả cơ thể hắn, trái tim đế vương cảm nhận rõ ràng một chuyện, một thứ gì đó...đã rời xa hắn.


"Công chúa! Công chúa! Làm ơn gặp nô tì. Công chúa! Nô tì là Tiểu Hạ đây" - bên ngoài có tiếng la lớn, làm kinh động những người bên trong


Bọn người ở đây thấy nàng là người ở Hiền Phúc cung liền không cho nàng vào, cũng không có ai chịu thông báo với công chúa để nàng diện kiến. Bọn họ vẫn nghĩ nương nương là người hãm hại vương phi. Tiểu Hạ hiện tại giống như bị bức đến đường cùng, lại có thể la hét trước tẩm điện công chúa. Nàng tin tưởng! Nếu nương nương đã uỷ thác cho công chúa, vậy công chúa chắc chắn sẽ giúp nương nương. Bàn tay Tiểu Hạ nắm chặt lấy lá thư và ôm chặt hộp rương nhỏ.


"Câm miệng cho ta!" - thị vệ tức giận đạp vào chân nàng, cả cơ thể nữ nhân quỵ xuống


"Các ngươi mau dừng tay!"


"Dạ Ảnh tướng quân" - thị vệ liền buông người, đồng loạt hành lễ.
Sau khi vụ án Ngô gia kết thúc, Dạ Ảnh cũng đường đường chính chính đảm nhiệm tướng quân, thống lĩnh ngự lâm quân, còn Thanh Phong thống lĩnh đội quân chiến đấu.


Dạ Ảnh trong quá trình đi tìm hoàng thượng đã trông thấy nữ nhân lén lén lút lút này, không nghĩ đến nàng lại đến đây.


Tiểu Hạ lo sợ ôm lấy chiếc rương nhìn nam nhân vừa đến, lo sợ sẽ bị ai đó cướp mất


Tiếng la hét đã kinh động đến những người bên trong, Minh Nguyệt nghe giọng Tiểu Hạ liền vội vàng bước ra, Hàn Lạc Thần nghe được liên quan đến nữ nhân kia cũng không nghĩ nhiều xuất hiện trước mặt Tiểu Hạ


Tiểu Hạ cả cơ thể suy sụp, trăm nghĩ vạn nghĩ, tại sao nàng lại không nghĩ đến hoàng thượng cũng sẽ ở đây...


"Tiểu Hạ, ngươi... tại sao lại ở đây?" - Minh Nguyệt thắc mắc, Hiền Phúc cung chẳng phải bị cấm túc rồi sao?


Tiểu Hạ nhìn Minh Nguyệt với ánh mắt cầu cứu, nhưng lại không dám mở miệng, thái độ của hoàng thượng ngày đó chính nàng cũng không thể quên, nhưng vì nương nương, nàng đều có thể


"Công chúa...mau giúp hoàng quý phi. Cầu xin người" - vừa nói nước mắt vừa rơi


"Tỉ ấy bị làm sao?" - Minh Nguyệt gấp gáp, làm sao Tiểu Hạ lại trốn đến đây tìm nàng


Hàn Lạc Thần bên cạnh nhíu mày, tâm đã gấp gáp đến sợ hãi, đợi người nọ nói tiếp


Tiểu Hạ nâng chiếc rương trong tay giao cho Minh Nguyệt


"Công chúa, nương nương nói đây chính là bằng chứng, bằng chứng tố cáo hung thủ, nương nương không có làm việc hãm hại vương phi"


Hàn Lạc Thần thật sự sợ hãi, thật sự hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ làm ra chuyện độc ác này. Chỉ là ngày hôm đó nóng giận đến mất hết lí trí, nàng lại nói đến điểm xấu xa nhất trong lòng hắn, cho nên... cho nên mới đối với nàng như vậy.
Mấy ngày nay, trong tâm hắn luôn ẩn hiện hy vọng chính nàng mới là hung thu. Để hắn sẽ tha thứ cho nàng, để nàng không cách nào chán ghét hắn!


Minh Nguyệt mở rương, bên trong là lá thư còn rất mới, có lẽ là mới được viết đi? Minh Nguyệt lặng lẽ cầm lá thư trong rương đưa cho Hàn Lạc Thần. Có lẽ hoàng huynh nên là người biết rõ mọi việc


Chỉ thấy Hàn Lạc Thần vừa đọc thư, ánh mắt liền nhíu lại, bàn tay cơ hồ run rẩy. Chỉ là không ai biết, trái tim lại thật hối hận. Nữ nhân, liệu nàng có tin tưởng trẫm, nếu trẫm nói rằng trẫm thật sự tồn tại tình cảm với nàng?


Lá thư là của tên thái giám làm việc cho Lâm Hoa, hắn lường trước cái gọi là giết người diệt khẩu, cho nên trước đó đã viết một lá thư tố cáo nữ nhân tàn ác kia.
Hàn Lạc Thần tay nắm chặt lá thư, cho dù chứng cứ không rõ ràng, thì hiện tại hắn đều muốn cùng nữ nhân kia trở lại như trước, như lúc nàng luôn muốn đi theo hắn, muốn cùng hắn dùng bữa ở Hiền Phúc cung.
Lúc này, Dạ Ảnh cũng lên tiếng


"Hoàng thượng, thần đã điều tra, tên thái giám bị tình nghi ngày hôm đó đã rơi xuống giếng chết"


Minh Nguyệt trợn mắt nhìn bọn họ, Lâm Hoa! Nàng đáng lẽ nên giết chết nàng ta!


"Nàng ấy hiện tại như thế nào?" - Hàn Lạc Thần gấp gáp hỏi, hiện tại hắn đều hiểu, tâm tình hắn vốn đã không còn đặt trên người Tâm Như. Ngày hôm đó hắn tức giận nàng, tức giận nàng lạnh nhạt hắn, tức giận nàng dám quyết định gạt bỏ hắn ra khỏi nàng. Hiện tại, hắn rất muốn gặp nàng.


"Hoàng thượng, nương nương đã đi rồi.."