Rời đi?


"Cái gì? Tỉ ấy đi đâu!" - Minh Nguyệt kích động la lớn


Tiểu Hạ đau lòng càng khóc lớn, mọi truyện đều là do hoàng thượng! Nàng mím chặt môi nhìn hắn


"Hoàng thượng, cho dù hôm nay người có giết chết nô tì, nô tì cũng cam chịu! Vì nương nương, nô tì phải nói! Nương nương yêu thương hoàng thượng như vậy? Mà người lúc nào cũng làm nương nương đau lòng, tam vương phi vừa trở về, người lại liền quên mất nương nương của chúng ta. Hôm nay nương nương đi rồi, mặc dù nô tì thương nhớ người, nô tì cũng không muốn người trở lại đây, có lẽ ở Linh Nam nương nương sẽ được yêu thương hơn rất nhiều..." - những câu cuối cùng khẩu khí của nàng càng nhỏ dần, nàng thật lòng không muốn nương nương trở lại đây...


Những lời khi quân phạm thượng của nô tì kia, hắn cũng làm như không nghe thấy. Chỉ nghe được rằng nàng đã rời đi. Mặc Dương Chi, nàng thế nhưng dám bỏ đi!


"Ngươi nói nàng trở về Linh Nam? Nàng làm cách nào trở về Linh Nam" - nữ nhân đó đến cả Linh Nam quốc như thế nào nàng còn không biết, huống hồ hắn cho người canh gác Hiền Phúc cung nghiêm ngặt như vậy.


"Nô tì không biết" - Tiểu Hạ không còn muốn nói gì nữa, cũng không còn hơi sức than trách ai. Nàng chỉ biết, nương nương cuối cùng cũng đã được giải oan.


Tiếng người qua lại bên ngoài làm cho đôi phu thê bên trong cũng không an lòng, hiện tại Hàn Liệt đang đỡ lấy Tâm Như đứng trước cửa


"Tiểu Chi... muội ấy đã đi đâu?" - Tâm Như đau lòng hỏi, cuối cùng trong lúc nàng hôn mê đã xảy ra chuyện gì?


Hàn Lạc Thần không nói gì, cũng không còn quan tâm Tâm Như đang nói gì. Hiện tại hắn chỉ có một tâm niệm. Mang nàng trở về.


"Mang Lâm Hoa giam vào lãnh cung cho trẫm" - hắn lạnh lùng lên tiếng, sau đó đi thẳng về hướng Hiền Phúc cung


Hiền Phúc cung không gian vẫn như vậy, những ánh nắng màu sắc chiếu xuống sân buổi sáng sớm vẫn rực rỡ như vậy, chỉ là bên trong đều là một mảng im lặng, không còn có nhiều người đi đi lại lại, không còn nữ chủ nhân vốn có của nó


"Mặc Dương Chi" - Hàn Lạc Thần bất giác thì thầm một tiếng.


Tại sao đến tận bây giờ, hắn mới nhận ra nàng vốn dĩ đều đã nằm trong trái tim hắn, nàng vốn dĩ chính là duy nhất, vốn dĩ không phải sự lựa chọn của hắn.


"Nô tì tham kiến hoàng thượng" - hạ nhân còn lại bên trong Hiền Phúc cung gặp hắn run rẩy quỳ xuống, bọn họ cũng đã biết nương nương tự ý mình rời khỏi đây, hoàng thượng hôm nay lại tự mình đến đây, chẳng lẽ là tức giận?


Hắn như người không còn linh hồn mà lặng lẽ đi vào Hiền Phúc cung, hiện tại trong đầu Hàn Lạc Thần trống rỗng


Mặc Dương Chi, trẫm không cho phép, không cho phép nàng từ bỏ ta.. Dương Chi...


Hắn bước vào sương phòng nàng, nhìn bàn trà ngày đó bị nàng và hắn biến thành bàn rượu, tại sao hắn lại không biết chân trọng khoảnh khắc đó. Hàn Lạc Thần tiến về chiếc giường, hương vị cơ thể nàng còn vương vấn, hắn ôm lấy chiếc gối đầu, gắt gao ôm chặt...


"Mặc Dương Chi, nàng...có chấp nhận tha thứ cho ta hay không?" - hắn âm thầm khẽ nói, chính hắn đang lo lắng, nàng chán ghét hắn đến mức độ nào rồi. Ngày hôm đó lớn tiếng với nàng, hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của nữ nhân hắn yêu, tại sao hắn lại cố chấp tìm lí do thoái thác ánh mắt đáng thương đó?


Đám người Minh Nguyệt, Tiểu Hạ cũng đã đuổi theo hắn đến Hiền Phúc cung, lặng lẽ nhìn nam nhân ôm lấy gối đầu mà lặng lẽ. Minh Nguyệt đột nhiên rơi nước mắt, hoàng huynh đúng là tên đại ngốc!


"Hoàng huynh!" - nàng khẽ gọi


Hàn Lạc Thần hiện tại cũng không quan tâm đến tôn nghiêm hoàng đế, vẫn khư khư hít lấy hương thơm từ gối đầu của nàng. Đêm hôm đó, hắn gặp rồi ôm lấy Tâm Như, tại sao một chút hắn cũng không nghĩ đến cảm nhận của nàng, nàng giận dỗi hắn, một chút hắn cũng không đến dỗ dành nàng? Lần đầu tiên hắn cảm thấy một hoàng đế như hắn, hôm nay thật thất bại!


"Hoàng huynh!" - Minh Nguyệt tức giận gọi càng lớn hơn, tại sao hắn lại như người mất hồn thế kia? - "Tại sao huynh còn ở đây ôm cái thứ vô tri đó? Tại sao ngày trước tỉ ấy luôn chạy theo huynh nhưng huynh cứ mãi cố chấp!"


Minh Nguyệt đưa tay lau nước mắt, nàng cũng rất nhớ tỉ tỉ, nhưng hoàng huynh cần phải được hiểu tất cả, như vậy sao này mới không dám làm tổn thương hoàng tẩu của nàng


"Tỉ ấy từng nói với muội rằng, đôi khi huynh rất lạnh nhạt với tỉ ấy, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười huynh thật sự dành cho tỉ ấy, thì tỉ ấy liền quên mất mọi tổn thương trước đó. Tỉ ấy từng nói, những khi huynh làm tỉ ấy giận, tỉ ấy đều không dám giận dỗi huynh quá một canh giờ, bởi vì tỉ ấy lo sợ huynh sẽ chán ghét. Hiện tại thì tốt rồi! Tỉ ấy chẳng còn sợ huynh chán ghét, cũng không còn mãi chạy theo huynh. Có lẽ huynh liền mau viết một hưu thư gửi đi Linh Nam để giải quyết thật êm đẹp" - nàng kích bác hắn


Hàn Lạc Thần nghe đến hưu thư liền không thể bình tĩnh. Có phải hình ảnh của hắn trong mắt nàng đều đã bị vấy bẩn? Hắn không cho phép, hiện tại hắn thật sự biết hắn muốn gì, cho dù có phải đánh đổi cả sinh mạng, hắn cũng phải mang nàng trở về.


"Muội đừng nói nữa, trẫm đều đã hiểu. Trẫm sẽ mang hoàng tẩu về cho muội" - Hàn Lạc Thần dứt khoát mạnh mẽ nói, sao hắn có thể không biết nàng đang cố ý khiêu khích hắn. Chỉ là, muội muội! Muội đã thành công rồi. Cho dù có phải trả giá đắt như thế nào, hắn cũng phải mang nàng trở về.


Minh Nguyệt mỉm cười nhìn hắn, đây mới chính là hoàng huynh của nàng


"Hoàng huynh, nếu gặp tỉ ấy, huynh phải nói rõ ràng chuyện của tam tẩu"


Vấn đề này hắn đương nhiên hiểu, có lẽ vấn đề này làm cho nữ nhân đó đau lòng nhất. Điều hắn sợ duy nhất lúc này chính là, cho dù có liên quan đến nữ nhân khác, thì nàng cũng không còn đau lòng vì hắn. Mặc Dương Chi! Mặc Dương Chi! Ta không cho phép nàng từ bỏ ta...cầu xin nàng.


Hắn rời khỏi Hiền Phúc cung, liền trở lại Thần Kính điện sắp xếp một số việc, thì đột nhiên có Lưu Tề mang đến cho hắn một hộp rương nhỏ, bên trong có hai lá thư, bên ngoài mạch lạc ghi


'Thái tử Linh Nam quốc - Mặc Thiên Sĩ'


Hàn Lạc Thần đều là dự cảm không lành, vị thái tử này bên ngoài nhìn nho nhã thanh cao, nhưng thủ đoạn cũng không phải tầm thường, lá thư này hẳn là có liên quan đến việc Dương Chi rời đến Linh Nam đi? Hàn Lạc Thần vội vã mở ra lá thư phía trên


"Gửi hoàng đế Linh Bắc quốc.
Bổn thái tử gửi đi lá thư này là muốn trịnh trọng thông báo với hoàng thượng rằng công chúa Linh Nam đã trở về Linh Nam quốc. Thiết nghĩ, thân muội muội của bổn thái tử ở Linh Bắc quốc bị chèn ép đến mức phải trở về quốc mẫu, cho nên bổn thái tử thay mặt quốc vương tuyên bố huỷ đi giao ước giữa hai nước, việc cầu thân đến đây liền chấm dứt!
Nếu hoàng thượng bất mãn, có thể mang quân đến Linh Nam tìm gặp bổn thái tử, bổn thái tử đợi ngài ở biên cương thành!"
-Mặc Thiên Sĩ-


Hàn Lạc Thần sợ hãi, không phải vì sợ hãi giao tình hai nước đã kết thúc, chính là sợ hãi bức thư còn lại chính là... hưu thư.


Thật sự là hưu thư, hắn nhìn qua vết lăn vân tay của nữ nhân mà sợ hãi.
Hắn đã bức nàng đến mức từ bỏ rồi sao!
Mặc Dương Chi, nàng trừng phạt ta, cũng thật nặng nề đi?
Nếu nàng ở đây, ta khẳng định sẽ ôm lấy nàng mà dỗ dành, nàng có thể giận dỗi ta đến vài ngày, ta sẽ không chán ghét nàng, ta vẫn sẽ đi theo nàng, Mặc Dương Chi...


Hiện tại trong đầu hắn đều là hình ảnh cùng tên của nàng, Nam Cung Tâm Như một chút cũng không xuất hiện được trong đầu hắn. Cho đến tận bây giờ hắn mới hiểu, ngu ngốc chính là như thế nào? Chính là đến nữ nhân mình yêu thương cũng không nhận ra.


"Thần nhi" - có tiếng nữ nhân âu yếm gọi con


"Mẫu hậu" - hắn giống như đứa trẻ nhìn thấy mẹ liền không cầm cự được mà làm nũng, mấy ngày nay mẫu hậu đều nhốt mình trong tẩm cung, hiện tại lại xuất hiện


Bà thân y phục đơn giản bước lên chỗ hắn, đơn giản cầm lên lá hưu thư


"Con có muốn lăn tay không?"


"Mẫu hậu, là người thả nàng đi sao?" - hắn lặng lẽ hỏi, nếu mẫu hậu không nhúng tay vào, thì chỉ với Phí Oanh nha đầu đó, mang theo một nữ nhân không biết võ công, làm sao thoát khỏi binh linh triều đình của hắn


Thái hậu mỉm cười


"Thần nhi thật thông minh. Mẫu hậu nói cho con biết, trên đời này, nếu chúng ta không mất đi thứ gì đó, chúng ta sẽ mãi mãi không nhận ra giá trị của chúng. Hôm nay mẫu hậu để nàng đi, chính là giúp cho con một đường nhìn nhận tình cảm của mình. Chỉ là hiện tại, cũng không nghĩ đến hưu thư cũng đã gửi đến? Nha đầu đó có lẽ đã hạ quyết tâm, con nói xem làm sao bây giờ?" - thái hậu bất đắc dĩ nói


Hàn Lạc Thần trầm lặng


"Cho dù nàng có hạ quyết tâm, con cũng sẽ ép buộc nàng phải trở về" - ngày trước hắn chưa từng nghĩ đến sẽ ép Tâm Như, nhưng hiện tại hắn cam chịu mọi cái giá để đem Dương Chi về!


Thái hậu hài lòng nhìn nhi tử.


"Tốt! Ngươi rất có khí chất của cha ngươi!" - bà cảm thán một câu


———————


Hàn Lạc Thần vốn muốn trong một đêm liền đi tìm nàng, nhưng gánh nặng chính sự trên vai, hắn chỉ có thể kéo dài ra vài ngày để ổn định, lúc này Tâm Như cũng đã khoẻ hắn. Hiện tại bọn họ đang cùng nhau dùng bữa
Minh Nguyệt đau lòng nhìn hoàng huynh


"Hoàng đế ca ca của ta, mau ăn nhiều một chút đi" - mấy ngày nay nàng đều nhìn thấy hắn cô đơn đến đáng sợ, hằng ngày đều mang một đống tấu chương đến Hiền Phúc cung phê duyệt, lại cho người chặt bỏ đi oải hương trong ngự hoa viên, hoàn toàn đều thay thế bằng cẩm tú cầu nhiều màu sắc, đến cả dùng thiện cũng không có đầy đủ


Hàn Lạc Thần không nói gì, chỉ âm thầm gật đầu, mấy ngày nay hắn đều bị hành hạ như muốn chết đi. Thật sự rất nhớ nhung nữ nhân kia, hắn chỉ có thể cố gắng thu xếp mọi việc để đi về phía Nam, hiện tại cũng đã ổn thoả


"Thần đệ, trẫm có việc muốn nhờ đệ"


Hàn Liệt một bên chăm sóc cho Tâm Như, nghe hắn nói đến đây liền buông đũa


"Hoàng huynh có gì cứ nói"


"Hiện tại tam muội cũng đã ổn định sức khoẻ, ta biết các ngươi phải trở về phủ đệ. Nhưng hiện tại đệ cũng biết, ta cần đi Linh Nam, cho nên phu thê các người có thể ở lại đây một thời gian, giang sơn tạm thời đệ hãy giúp ta coi quản" - hắn chân thành nói, hiện tại Tâm Như cũng không khiến hắn để tâm nữa, cho dù chỉ là một ít, hắn cũng không muốn khiến tiểu Chi của hắn phải hiểu lầm.
Chỉ là hiện tại, nàng có thấy không? Trẫm đã xem tiểu Như như tam muội rồi. Nàng đừng từ bỏ ta nữa được không? Tiểu Chi.


Tâm Như mặc dù rất nhớ nhà, nhưng vẫn ra hiệu cho Hàn Liệt đồng ý, chuyện này một phần lỗi cũng đều do nàng mà ra


"Được, hoàng huynh hãy đi tìm hoàng tẩu trở về, thần đệ trong thời gian này sẽ lo thật tốt chuyện triều chính"


Tâm Như tiếp lời


"Hoàng huynh, chúc huynh có thể mang trái tim nàng trở về"