Ngày hôm đó là một ngày lạ lùng nhất trong đời của Huệ Gia, nàng mặc một chiếc váy baby màu hồng của Ngọc Hiên, sau đó cùng Ngọc Hiên ăn tối hệt như tiểu công chúa sống trong lâu đài cổ tích. Đây hoàn toàn không phải style của Huệ Gia! Huệ Gia than thầm trong lòng. Thế nhưng nàng không dám trêu Ngọc Hiên, chỉ đành mặc chiếc váy hồng nữ tính đến không thể nữ tính hơn.

Mà Ngọc Hiên từ năm lấy chồng đến giờ cũng không hay trở về nhà, nàng chỉ ở bên Hình gia. Mà khi ở chung với chồng nàng thường mặc váy ngủ kiểu quyến rũ, cốt muốn hắn yêu nàng thêm một chút, say mê nàng hơn một chút. Khi nàng dọn qua chỗ Huệ Gia nàng cũng không thay đồ ngủ, chỉ mặc váy quyến rũ, mà… Ngọc Hiên lúc này không dám nghĩ gì nữa, chỉ muốn đập đầu vào gối tự vẫn.

Từ ngày Lục Lăng cho phép Tử Cách qua lại với Triệu Kiệt, nàng để ý thấy Triệu Kiệt càng lúc càng ra oai, quá quắt. Hắn ngang nhiên dám đến nhà của hai người vào buổi đêm, cùng dì Cách ăn tối, hắn cả gan dám dắt dì ấy đi xem phim. Vì Lục Lăng đã cho phép nên nàng cũng không muốn làm trái lời mình, thế nên không nổi nóng hay hằn học Tử Cách nữa.

Tối nay cũng thế, Triệu Kiệt đến nhà và nói với nàng rằng sẽ dẫn Tử Cách đi hai ngày. Lục Lăng cố gắng nhẫn xuống không phát tác, nhưng khi thấy Tử Cách sắp xếp một ít đồ vào ba lô, lửa giận của nàng lại vô cớ nổi lên. Mặc cho Triệu Kiệt hắn đang ngồi ngoài phòng khách, mặc tất cả, nàng giật lấy đồ trong tay dì ấy, hét lên, "Dì định đi với hắn?"

"Lăng Nhi, con sao vậy?" Tử Cách cũng ngạc nhiên, rõ ràng là Lục Lăng trước đây vẫn ổn với sự xuất hiện của Triệu Kiệt, vậy mà hôm nay lại tỏ thái độ như thế. Tử Cách ngạc nhiên nhưng không trách mắng gì Lục Lăng, cô nhíu mày, hơi băng khoăng.

Lục Lăng bực tức, nàng đem đồ trong ba lô của Tử Cách bỏ hết lại vào tủ trong sự ngỡ ngàng của cô. Thấy Tử Cách yên lặng không nói gì lửa giận của Lục Lăng như phát tác, nàng mở cửa ra đi lại phòng khách nhìn tên nam nhân đang thong thả ngồi đợi kia, quát, "Ông đi về!"

"Gì vậy con?" Triệu Kiệt cũng ngạc nhiên không kém.

"Lăng Nhi, Lăng Nhi… Mẹ và con nói chuyện một chút đi" Tử Cách thấy Lục Lăng phát tác cơn giận bèn cố kiềm hãm xuống, nắm tay Lục Lăng kéo con bé về ngược trở về phòng. Rõ ràng chuyện đi du lịch với Triệu Kiệt cô cũng nói rõ rồi, hỏi ý kiến rồi, chứ không phải tự tiện đi. Vậy mà con bé còn tức giận với cô, thật oan ức!

Lục Lăng không giằng tay mình ra, chỉ để mặt cho Tử Cách nắm tay mình về phòng. Đợi đến khi về đến phòng Lục Lăng mới giằng tay ra, tức giận nói, "Dì đi với hắn? Dì muốn để hắn… muốn để hắn…"

"Mẹ muốn để chú ấy làm gì?" Tử Cách cũng không biết ý muốn của Lục Lăng là gì, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lục Lăng đỏ bừng lên tức giận. Tử Cách vội vàng đến nắm cánh tay của Lục Lăng, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mẹ sẽ không bị chú ấy ăn hiếp đâu, con yên tâm"

"Dì mà bước ra khỏi căn nhà này tối nay, tôi chết cho dì xem!" Lục Lăng tức giận đi ra khỏi phòng, nàng đóng sập cửa lại tức giận. Biết bản thân mình vô lý mà vẫn làm, đó chính là tính cách ương bướng của Lục Lăng. Nghĩ hai người đó như uyên ương quấn lấy nhau hai ngày, lòng Lục Lăng không khác gì lửa đốt, thà là nàng chết đi còn hơn.

Tử Cách mở cửa phòng ra nhìn theo bóng dáng Lục Lăng, gọi nho nhỏ, "Lăng Nhi."

Trả lời cô chỉ là hành lang vắng, bóng dáng Lục Lăng cũng khuất dần, khuất dần.

Mọi hôm đều là Triệu Kiệt chịu đựng sự ghét bỏ của Lục Lăng, nhưng hôm nay hắn nghĩ hắn không thể nào chịu nổi nữa. Hắn tức điên lên nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lục Lăng, tức giận gằn giọng, "Cô là cái thá gì? Nếu tôi mà lấy Tử Cách, thế nào tôi cũng đuổi cô ra khỏi nhà. Cô quá đáng lắm rồi."

"Mời chú về" Lục Lăng cười một tiếng, ra hiệu tiễn khách.

"Xin con, cho chú đi với mẹ con đi, hai người bọn chú đặt tour rồi." Triệu Kiệt ngay lập tức đổi giọng, thái độ thành khẩn nắm lấy cánh tay Lục Lăng làm Lục Lăng ớn lạnh. Nàng vội vàng giằng tay hắn ra, mắng, "Đừng có mơ. Cút đi"

"Lăng Nhi!" Giọng của Tử Cách ở phía sau có ươm chút giận dữ, Lăng Nhi chợt hiểu ra vì sao hắn lại đổi thái độ nhanh đến vậy. Thì ra là đang muốn gài bẫy nàng.

Lục Lăng quay đầu nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Tử Cách, nàng cũng muốn xem Tử Cách nguyện ý tin tưởng ai.

Nhưng đáng tiếc cho Lục Lăng, Tử Cách chọn tin Triệu Kiệt, mắng một câu làm lòng Lục Lăng vụn vỡ, "Con vô lý quá rồi."

"Phải, con vô lý." Lục Lăng mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó nói, "Hai người cứ đi với nhau đi."

"Con biết mẹ sẽ không dám đi nếu con nói như thế. Mẹ cũng không còn hứng thú đi, nhưng con hỗn với chú ấy, con xin lỗi chú ấy một tiếng đi" Tử Cách công bằng trách phạt Lục Lăng, cũng không phải vì nàng thiên vị Triệu Kiệt, chỉ vì nàng là người công chính, nàng muốn mọi chuyện đều phải công bằng. Nếu Triệu Kiệt sai, nàng cũng không ngại bảo Triệu Kiệt xin lỗi Lục Lăng.

Lục Lăng nhu thuận nói một tiếng, "Xin lỗi chú"

Sau đó nàng xoay lưng rời khỏi. Triệu Kiệt cũng không dỗ được Tử Cách đi với mình nữa, đành phải ngậm ngùi hủy tour. Sau khi bắt Lục Lăng xin lỗi xong, cả đêm đó Tử Cách không tìm thấy Lục Lăng, hỏi người làm cũng không ai thấy, Tử Cách bèn bật định vị lên xem Lục Lăng đang ở chỗ nào, cô phát hiện ra Lục Lăng đang đi bar ở RP.

Tử Cách bắt một chiếc taxi đến đó, trong không gian sôi động, Tử Cách như người của thế giới khác ghé xuống. Cô mặc một chiếc áo choàng, bên trong là bộ đồ ngủ bằng lụa, nhìn thế nào cũng thấy lạc lõng trong đám người trang điểm kỹ càng, quần áo phẳng phiu. Cô cố gắng tách đám người ra đi tìm Lục Lăng, điện thoại của cô báo rằng Lục Lăng vẫn còn ở trong đây, thế nhưng cô tìm mãi không thấy.

Tìm kiếm một lúc, cuối cùng Tử Cách cũng phát hiện ra Lục Lăng đang ngồi uống rượu trong góc, trên bàn của Lục Lăng ngổn ngang chai bia, vỏ chai rượu, chứng tỏ Lục Lăng đã uống cả hai thứ. Tử Cách có chút tức giận, cô gọi, "Lăng Nhi!"

"Ha… Dì…" Lục Lăng mở mí mắt nặng trĩu của mình ra, mỉa mai gọi một tiếng.

"Về thôi, con xem, còn ra người không?" Tử Cách tiến đến định đỡ Lục Lăng dậy nhưng nàng ấy vùng vằng tránh khỏi, còn lèm bèm mắng trong miệng, "Xin lỗi, xin lỗi hai người…"

"Về thôi…" Tử Cách cố gắng đỡ Lục Lăng nhưng Lục Lăng cứ như tảng thịt ngàn cân, cô thế nào cũng không đỡ nổi, càng đỡ càng sai.

"Xin lỗi nha…" Lục Lăng mỉa mai.

Tử Cách bèn chịu thua, nàng dỗ dành, "Đừng như vậy nữa, xin lỗi con, được chưa?"

"Chia tay với hắn đi"

"Con…"

"Chia tay với hắn, ngay hôm nay."

"Lăng Nhi"

Lục Lăng ném ly thủy tinh xuống đất, ly thủy tinh vỡ tan thành những vụn nhỏ vương vãi trên sàn, "Dì yêu hắn ta lắm sao?"

"Con… Mẹ… Mẹ chia tay cũng được… Con cho mẹ ba ngày, mẹ thu xếp được không? Đừng như vậy, mẹ sợ" Tử Cách rớt nước mắt, cuối cùng chính cô phải thỏa hiệp với con bé. Cũng may bản thân cô cũng chẳng hề yêu thương Triệu Kiệt, nhưng nghĩa lớn hơn tình, Tử Cách nghĩ mình nên thu xếp lại.

"Được" Lục Lăng lấy lại được lời xin lỗi ban nãy của mình, cái giá cho lời xin lỗi của nàng là hắn sẽ không được chạm vào Tử Cách bao giờ nữa. Hắn muốn nàng xin lỗi, nàng nguyện ý!

Lục Lăng thà là mình trẻ con, mình ích kỉ, nhưng nàng càng ngày càng muốn sỡ hữu Tử Cách.