Ngày hôm sau, Yến Bạch dậy sớm chuẩn bị bữa sáng như con dâu mới về nhà ba mẹ chồng.

Bữa sáng rất tinh tế, cũng rất có tâm.

Có món bánh bao gạch cua và cháo cà chua yêu thích của Trì Noãn Noãn, có món sủi cảo nhân tôm yêu thích của giáo sư Lý, cũng có món cháo đậu đỏ và bánh bao súp yêu thích của viện trưởng Trì.

Khoảnh khắc nhìn thấy bữa sáng, viện trưởng Trì đã bị sốc!

Làm nhiều món như vậy, hơn nữa không trùng món nào, nếu không phải nhìn thấy “bằng chứng” trong nồi và bồn rửa, ông ấy còn tưởng rằng Yến Bạch dậy sớm đi ra ngoài mua bữa sáng.

“Tất cả chỗ này là cháu làm?” Viện trưởng Trì hâm mộ! Đây là bàn tay gì vậy? Mới sớm đã có thể làm ra nhiều món tinh xảo như vậy, nếu như ông ấy có trình độ này thì đã sớm theo đuổi được nữ vương nhà mình rồi, đâu cần yêu thầm nhiều năm như vậy chứ!

Yến Bạch có chút xấu hổ khi bị người nhà họ Trì nhìn chằm chằm, chỉ biết đỏ tai gật đầu.

Thật ra, hầu như sáng nào anh cũng làm những thứ này cho cô gái của mình, anh cũng không thấy phiền phức gì cả, một là anh đã quen tự lo cho mình sau ngần ấy năm, hai là anh thích nhìn biểu cảm hạnh phúc khi cô ăn những món do chính tay anh làm.

Trong khi ba mẹ vẫn còn đang gật đầu hài lòng với bữa sáng, Trì Noãn Noãn đã đi đến bên cạnh Yến Bạch, dựa vào gần anh, dùng tay viết ba chữ lên lưng anh.

Anh giỏi quá!

Yến Bạch cảm thấy ngứa ngáy khi bị cô viết loạn lên lưng, anh đưa tay đè bàn tay nhỏ bé của cô lại, hơi dùng sức nhéo cô một cái.

Hai người ở đây giở trò mờ ám, thật ra giáo sư Lý và viện trưởng Trì đã nhìn thấy từ lâu, nhưng hai vợ chồng già ngầm hiểu rõ nên không nói ra, chỉ cúi đầu ăn sáng, kiên quyết không quấy rầy đôi trẻ tình chàng ý thiếp.

Tay nghề của Yến Bạch vẫn luôn rất tốt, chỉ là mấy món điểm tâm sáng, nhìn qua có vẻ rất rườm rà, nếu hơi thiếu kiên nhẫn thì nhất định sẽ không làm được, nhưng bữa sáng trên bàn món nào cũng ngon, thậm chí còn ngon hơn cả hàng quán bên ngoài, ngon gấp mấy lần.

Viện trưởng Trì hài lòng ăn xong bữa sáng, sau đó bị giáo sư Lý đuổi ra cửa.

Giáo sư Lý cũng có lớp học trực tuyến, vì vậy ở dưới nhà chỉ còn Trì Noãn Noãn và Yến Bạch.

“Tối qua ngủ có ngon không?” Mãi đến lúc này Trì Noãn Noãn mới có cơ hội hỏi Yến Bạch.

Yến Bạch ôm vai Trì Noãn Noãn, nghịch tóc cô: “Ừm, anh ngủ rất ngon, còn em?”

Trì Noãn Noãn ngạc nhiên nhướng mày, “Em còn tưởng rằng không có em thì anh sẽ ngủ không được.”

Yến Bạch xem như đã phát hiện ra, sau khi cô hiểu rõ tình cảm của mình thì luôn thích trêu chọc anh, hơn nữa, Noãn Noãn của anh dường như cũng đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

Thật tốt.

Vì vậy, lúc này đây, anh làm theo lời cô, dụi đầu vào hõm vai cô, “Nghe em nói như vậy, hình như là đến sáng nay anh mới ngủ được.” Nói đến đây, anh ghé sát vào tai cô, thì thầm, “Không có Noãn Noãn anh không ngủ được, cho nên, đêm nay em có muốn lẻn vào phòng anh không? Hoặc là, anh lẻn vào phòng của em cũng được.”

Sau khi bị trêu ngược lại, lỗ tai của Trì Noãn Noãn lập tức nóng hổi, cô ho khan vài tiếng, nhìn lên lầu, thấy giáo sư Lý vẫn chưa đi ra thì cúi đầu hôn lên trán người đàn ông, “Được, để em sang nhé.”

Yến Bạch được hôn thì cười híp mắt, anh cũng học theo động tác của cô mà nhìn lên lầu, sau khi không thấy ai thì hôn lên môi cô một cái: “Được, anh chờ em.”

Cứ như vậy, hai người họ đã có một bí mật nhỏ mà giáo sư Lý và viện trưởng Trì không hề hay biết.

Yến Bạch sợ bị ba mẹ Trì bắt gặp nên đã rất kiềm chế, không hôn, không thân mật với cô gái nhỏ của mình.

Tuy nhiên, không biết Trì Noãn Noãn học hư ở đâu, biết anh sợ bị bố mẹ cô nhìn thấy, vì vậy cô bắt đầu trêu chọc anh ở sau lưng.

Thỉnh thoảng, cô sẽ lén lút hôn anh, đôi khi lại đưa tay vén áo để chạm vào cơ bụng của anh.

Nói tóm lại, Yến Bạch không chiếm được hời, còn bị Trì Noãn Noãn làm ra rất nhiều hành vi lưu manh.

Vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán.

Bệnh viện có ca trực, viện trưởng Trì trực đúng ngày Mùng 5 Tết, mà Mùng 5 Tết lại là sinh nhật của Trì Noãn Noãn, cho nên viện trưởng Trì muốn đổi ca trực với bác sĩ khác.

Chẳng qua là, khi đến tìm bác sĩ Phùng của khoa ngoại, viện trưởng Trì đã gặp phải một cảnh tượng khá hài hước.

Hài hước đến nỗi khiến ông ấy tức giận muốn tăng huyết áp…

Ngoại trừ giao thừa thì hôm nay khoa ngoại cũng không có mấy người, các bác sĩ, y tá ở xa đã mua vé trước để về quê, chỉ còn lại người thành phố.

Sau khi thay xong chai truyền dịch, một vài y tá đứng nói chuyện với nhóm bác sĩ về lễ hội mùa xuân thì chợt nghe thấy tiếng cãi vã.

Bọn họ không tám chuyện nữa, lập tức chạy tới xem chuyện gì đang xảy ra.

Mấy chuyện như cãi nhau ầm ĩ trong bệnh viện thì các bác sĩ y tá cũng đã quen, tưởng rằng chuyện lần này cũng giống mấy lần trước, nên nhanh chóng chuẩn bị biện pháp ứng phó, kết quả là vừa đi qua thì mới biết được đây là chuyện của bệnh nhân và người nhà anh ta. 

Người nhà nữ của bệnh nhân cười khẩy nói: “Chỉ sợ là bây giờ anh không có tư cách châm chọc tôi đâu, anh ở ngoài chơi gái đến nỗi nhiễm bệnh, còn không biết xấu hổ mà nói tôi?”

Nam bệnh nhân bị chế giễu mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa là nhảy xuống giường, nhưng cơ thể không khỏe nên chỉ có thể nằm trở về, “Từ đầu đến cuối cô đều gạt tôi, không chỉ gạt tôi mà còn cả ba mẹ tôi! Ngay từ đầu cô đã không có ý định kết hôn với tôi có đúng hay không!”

Người phụ nữ thổi thổi móng tay, “Cái gì mà lừa dối của cả gia đình anh, cả nhà anh đang tính toán cái gì thì trong lòng tự hiểu!” Lúc này, người phụ nữ mang giày cao gót đi đến bên giường, hơi khom người, cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt anh ta đỏ như gan heo, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Tiết Ứng Chi, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho anh biết, tiền của nhà họ Phương, một cắc anh cũng không lấy được!”

“Đến giờ này mà anh còn nghĩ tôi không xứng lấy anh à? Đùa gì vậy, thứ mà Phương Tiệp này không thiếu chính là đàn ông, ai lại cần một người nhiễm bệnh như anh chứ?” Nói xong, cô gái thuận tay cầm lấy túi xách LV ở cuối giường, xoay người rời đi.

Nhưng vừa xoay người liền trông thấy cách đó không xa có vài y tá và bác sĩ đang đứng, trên mặt họ mang theo vẻ lúng túng.

Người phụ nữ không quan tâm cảnh tượng này có bị nhìn thấy hay không, cô mặc váy ống màu đen, vừa quyến rũ lại gợi cảm.

Một vài y tá nín thở, tất cả đều bị choáng ngợp trước vẻ đẹp này.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy người phụ nữ bước từng bước đến gần, khi chỉ còn cách bọn họ một bước chân thì dừng lại, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, móng tay tinh xảo chỉ về phía giường

bệnh của người đàn ông: “Anh ta sẽ tự chi trả tiền thuốc men, tôi chỉ là người tốt bụng nhìn thấy anh ta ngất xỉu bên đường nên đưa đến bệnh viện.”

Đợi đến khi người phụ nữ rời đi, các y tá mới dám thở phào.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhìn thấy viện trưởng!

Đợi đã! Viện trưởng xuất hiện sau lưng họ từ khi nào vậy!

Trong khi các y tá đang ngơ ngác, họ đột nhiên nghe thấy ai đó hét lên: “Anh ta nôn ra máu! Bác sĩ, anh ta nôn ra máu!”

Một số y tá vội vàng chạy đến, bệnh nhân tên Tiết Ứng Chi đã nôn ra máu, lâm vào hôn mê.

Ngay tại khoảnh khắc Tiết Ứng Chi ngất xỉu, trước mắt anh ta hiện lên nụ cười giễu cợt của Phương Tiệp, còn có khuôn mặt vô cảm của Trì Noãn Noãn.

Hình như, anh ta còn thây biểu cảm khó coi của viện trưởng Trì.

Tiết Ứng Chi nghĩ, có lẽ anh ta thật sự xong đời rồi…

Chuyện này, cuối cùng viện trưởng Trì vẫn nhịn xuống.

Bây giờ là mùa lễ lớn, ông ấy không muốn nói chuyện này cho người nhà, tránh dính xui xẻo.

Hơn nữa, tình cảm giữa con gái và Tiểu Bạch đang rất tốt, một tên rác rưởi như Tiết Ứng Chi, cho dù là cái tên thì cũng không xứng xuất hiện trong nhà ông ấy.

Viện trưởng Trì đang rất tức giận, vốn định dạy bảo tên khốn này một chút, nhưng sau khi xem qua hồ sơ bệnh án của Tiết Ứng Chi, ông ấy phát hiện Tiết Ứng Chi bị nhiễm bệnh.

Đây cũng coi như là hình phạt dành cho tên cặn bã.

Cũng may, con gái của ông ấy đã chia tay với Tiết Ứng Chi, trong khoảng thời gian yêu nhau cũng không phát sinh bất kỳ quan hệ gì, nếu không ông ta nhất định sẽ làm thịt tên khốn này.

Nhưng ngay cả khi ông ấy không nói ra, thì cuối cùng việc này cũng đến tai Trì Noãn Noãn và giáo sư Lý.

Giáo sư Lý biết được chuyện này thông qua cô của Trì Noãn Noãn.

Cô của Trì Noãn Noãn là kiểu người “đối xử tốt xấu tùy người”, trước đây bám chặt chỗ tốt là Tiết Ứng Chi, hết lời khen ngợi cậu ta, hiện tại biết bạn trai mới của Trì Noãn Noãn là chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế thì lập tức thay đổi lập trường, thậm chí còn lấy chuyện này của nhà họ Tiết ra làm chủ đề tán gẫu sau bữa cơm.

Giáo sư Lý không thích những người như cô của Trì Noãn Noãn, vì vậy không cho bà ta một khuôn mặt dễ chịu nào, sau khi ăn xong liền rời đi.

Bây giờ bà ấy đã biết lý do thật sự khiến Trì Noãn Noãn chia tay.

Giáo sư Lý không biểu hiện ra ngoài, bà ấy cũng có cùng suy nghĩ với viện trưởng Trì, không muốn chuyện này làm phiền đến hai đứa nhỏ nên đã lén giải quyết riêng.

Bà ấy nghe nói Tiết Ứng Chi muốn dựa vào nhà họ Phương để trở mình, nhưng nhà họ Phương đều là một đám cáo già, sao có thể để cậu ta chiếm hời? Bây giờ Tiết Ứng Chi ra nông nỗi này, người nhà họ Phương liền bảo con gái mình đi kiểm tra tổng quát, sau khi không phát hiện ra vấn đề gì, họ liền tìm cớ để hai người ly hôn. Vì vậy, Tiết Ứng Chi đã đi sai đường, nhưng cậu ta vẫn còn một khoản tiền trong tay, sau này cũng có cơ hội vực dậy.

Nhưng cơ hội này, cậu ta có xứng không?

Những người cảm thấy Tiết Ứng Chi không xứng còn có viện trưởng Trì và Yến Bạch, ngay cả nhà họ Phương cũng có ác cảm.

Nếu Tiết Ứng Chi lại muốn trở mình, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không bao giờ có cơ hội.

*

Trì Noãn Noãn ở bên này cũng vậy, cô biết Tiết Ứng Chi đã kết hôn, nhưng cô không ngờ chưa được bao lâu mà anh ta lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cô sẽ không đồng cảm với anh ta, chỉ cảm thấy anh ta hoàn toàn xứng đáng!

Đó là do anh ta chơi đến bệnh, cũng là do anh ta vô dụng nên mới để xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cũng may, cô phát hiện ra sớm.

Nhưng cô không định nói chuyện này với ba mẹ, thứ nhất là cô không muốn nhắc đến chuyện không hay như vậy ở nhà, thứ hai là cô sợ ba mẹ tức giận mà hại đến sức khỏe.

Đã gần một năm kể từ khi bọn họ chia tay.

Vì vậy, mọi người trong nhà không ai nhắc đến chuyện của Tiết Ứng Chi, như thể họ không biết, vẫn là sống cho những năm tháng của chính mình.

Hôm nay là Mùng 5 Tết, cũng là sinh nhật của Trì Noãn Noãn.

Yến Bạch đã hoàn toàn mất tăm hơi từ sáng sớm, Trì Noãn Noãn nghĩ chắc là anh đang chuẩn bị một bất ngờ nào đó nên không hỏi nhiều, chỉ chờ đợi điều bất ngờ đó đến với mình.

Có lẽ vì đoán trước được món quà bất ngờ này nên cả ngày hôm nay tâm trạng của Trì Noãn Noãn vô cùng tốt.

Giáo sư Lý và viện trưởng Trì đã đi theo Yến Bạch học làm bánh trong mấy ngày qua, miễn cưỡng có thể làm ra một cái bánh kem trông khá đẹp mắt, hôm nay vừa được ăn bánh kem vừa được tặng quà, cho nên nụ cười trên mặt Trì Noãn Noãn không sao kéo xuống được.

Chỉ là, cô vẫn không nhận được món quà của Yến Bạch, ngoại trừ bánh kem làm cùng ba mẹ cô và câu chúc mừng sinh nhật của anh thì không có cái gì khác.

Trì Noãn Noãn lờ mờ cảm thấy chắc hẳn anh đang chuẩn bị một món quà bất ngờ nào đó, nhưng có thể là do yêu người ta quá nhiều nên sinh ra ảo tưởng, cô có hơi mất mát.

Cho đến khi Yến Bạch bảo cô ra ngoài.

Mắt cô sáng lên!

Món quà bất ngờ đến rồi!