*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Editor: Hoa
Beta: Jen
Giấc ngủ này của Trì Noãn Noãn rất không thoải mái, cả người ướt đẫm mồ hôi, khiến cô rất khó chịu.

Cô muốn mở mắt ra để đi tắm, nhưng mí mắt lại nặng như ngàn cục vàng, làm sao cũng không thể nhấc lên được.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện, cũng không rõ là ai, chỉ cảm thấy một lúc sau, cơ thể mình không còn nhớp nháp nữa, thoải mái hơn không ít.
Sau đó, cô hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này, cô đã mơ rất nhiều thứ...
Cô mơ thấy lần gặp mặt đầu tiên với Tiết Ứng Chi trong kì thi tuyển sinh đại học năm ấy, sau hôm đó, Tiết Ứng Chi bắt đầu hăng hái theo đuổi cô.

Cô chưa bao giờ nhận được sự đối xử nhiệt tình như vậy, anh ta sẽ đưa cho cô nước đường đỏ khi đến kỳ kinh nguyệt, sẽ đan cho cô một chiếc khăn quàng cổ vào những ngày tuyết lớn, anh ta sẽ cùng cô làm đi làm lại những thí nghiệm khô khan nhàm chán kia, cũng sẽ chạy đến dưới ký túc xá của cô mà hô to một câu chúc mừng sinh nhật.
Chờ đến khi cô lấy lại được tinh thần, Tiết Ứng Chi đã xông vào thế giới của cô.
Dưới sự tỉ mỉ, quan tâm chăm sóc trong hai tháng qua, họ đã ở bên nhau.
Tiết Ứng Chi rất giỏi trong việc tạo sự lãng mạn và thích nói những lời ngon tiếng ngọt.

Anh ta sẽ không che giấu tình cảm của mình, sẽ kiên trì nói đủ loại những lời yêu thương với cô mỗi ngày.
Khi thích cô, anh ta sẽ dâng trọn tấm chân tình của mình mà không hề giữ lại.
Nhưng dần dần, tấm chân tình ấy đã không còn được anh ta nâng niu trong lòng bàn tay nữa.
Những lời yêu thương vẫn được nói ra hàng ngày, chỉ là không biết bắt đầu từ khi nào, những lời nói ân ái ấy đã trở thành một nghĩa vụ.
Trong khoảng thời gian theo đuổi cô, anh ta sẽ ngày ba bữa, bất kể mưa gió, đều kiên trì gửi bữa ăn đến phòng thí nghiệm, cho dù có ở cùng nhau, cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu ăn cho cô.

Rồi một ngày nào đó, anh ta đột nhiên nói rằng anh ta mệt rồi, hôm nay không muốn nấu ăn nữa, hay là gọi đồ ăn bên ngoài đi.
Kể từ lúc đó, cô ngày càng ăn đồ ngoài nhiều hơn, cô đã không thể nhớ nổi lần cuối cùng Tiết Ứng Chi xuống bếp là khi nào.
Nhiều lúc cô cũng sẽ tự mình ngẫm lại, liệu có phải bình thường cô chỉ mải lo đến công việc, không quan tâm đến anh ta, nên mới khiến cho chất lượng tình cảm lúc ấy đã không còn được bảo đảm, dần dà sinh ra vết nứt?

Đáp án dường như cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Đã kết thúc, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không thích hợp.
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ, lại quay về nơi cả hai lần đầu gặp gỡ...
Lúc Lâm Hạ Chí đi tới phòng bệnh, cô ấy nhìn thấy bên cạnh giường bệnh gần cửa sổ, có một người đang giúp Trì Noãn Noãn lau tay.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ len lỏi qua từng kẽ lá thưa thớt, những giọt nắng bên ngoài hắt lên người đàn ông, anh cúi mặt xuống, mỗi một động tác đều rất cẩn thận, còn ôn hòa hơn cả tia nắng ngoài kia.
Người được đối xử dịu dàng trên giường bệnh đang nhắm chặt hai mắt, cặp lông mày đang nhăn lại từ từ giãn ra.
Hình ảnh vừa yên tĩnh lại tốt đẹp.
Lâm Hạ Chí dừng chân quan sát khoảng một phút, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Đáng lẽ cô ấy nên nghĩ đến sớm hơn mới phải, một người dù có mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ có lúc gục ngã.
Kể từ lúc chia tay, Trì Noãn Noãn không khóc cũng không nháo, chỉ có sự thay đổi duy nhất đó là khối lượng công việc nhiều hơn trước gấp ba lần, hiệu suất làm việc cũng cao hơn bình thường không ít.

Cô hết sức liều mạng dùng công việc của mình để làm làm tê liệt chính mình, không để cho bản thân nhớ lại quá khứ.
Nhưng cho dù không nhớ lại, quãng thời gian hai năm kia, nói buông xuống là có thể buông xuống liền được sao? Noãn Noãn đã cho đi quá nhiều, nếu muốn thật sự buông bỏ, sợ là rất khó.
Lâm Hạ Chí thực sự rất chán ghét tên cặn bã Tiết Ứng Chi đó.

Bây giờ nhớ lại, rõ ràng là Tiết Ứng Chi đang cố gắng khai thác giá trị của Trì Noãn Noãn, luận văn tốt nghiệp, cuộc thi thiết kế của anh ta, có cái nào chẳng được Trì Noãn Noãn giúp đỡ? Ngay cả "Công nghệ Ứng Chi" hiện tại của anh ta cũng là do một tay Trì Noãn Noãn dựng lên!
Noãn Noãn dùng cách thức của mình để đáp lại tình cảm của Tiết ứng Chi, ​​lại không biết chính mình đã tặng tất cả thật lòng cho một con chó!
Cũng trách cô ấy, không đủ quan tâm đến Noãn Noãn, luôn cho rằng đây là đời sống tình cảm riêng của cô, cô ấy can thiệp quá nhiều cũng không tốt.
Lâm Hạ Chí tự trách không thôi, giờ hứng thú của cô ấy đối với Yến Bạch cũng không cao nữa.
Yến Bạch không quấy rầy cô ấy, anh cầm toa thuốc đi tới quầy nhận thuốc, đến khi anh quay lại thì người trên giường bệnh đã tỉnh, đang nói chuyện gì đó với Lâm Hạ Chí ngồi bên cạnh.
Trì Noãn Noãn rất hiếm khi nhìn thấy Lâm Hạ Chí khóc, ngày hôm nay hình như là lần thứ ba?
Một lần là vì cái chết của mẹ cô ấy, một lần là khi cô ấy bị đám nhân viên cũ trong công ty nhắm vào dẫn đến tâm trạng suy sụp, còn một lần nữa, chính là hiện tại.
Lâm Hạ Chí vô cùng tự trách, cô ấy luôn cảm thấy bản thân chưa đủ quan tâm đến Trì Noãn Noãn, mới khiến cô bị tên cặn bã lừa gạt tình cảm, mấy ngày nay cũng chỉ quan tâm đến công việc của mình mà không để ý đến trạng thái tinh thần của Trì Noãn Noãn.
Nhưng cô ấy không muốn để mình khóc lóc, như vậy chỉ khiến cho Trì Noãn Noãn càng thêm phiền lòng, vì vậy cô ấy cố gắng kìm lại nước mắt, cả khuôn mặt đều dùng sức nén nhịn xuống.
Trì Noãn Noãn nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì cố nín khóc của Lâm Hạ Chí mà bật cười thành tiếng, cảm thấy tâm trạng như mây đen bao phủ mấy ngày nay tan ra không ít.

Sao cô có thể trách Lâm Hạ Chí được chứ? So với việc cô chia tay, hiện tại mỗi bước đi của Lâm Hạ Chí trong công ty vô cùng khó khăn, điều này càng khiến cô, một người không thể giúp đỡ được gì cảm thấy tự trách.
"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, tớ không sao đâu, thật đó." Trì Noãn Noãn lau đi nước mắt trên khóe mắt của Lâm Hạ Chí, xoa xoa đầu cô ấy.
Lâm Hạ Chí kìm nén nước mắt, lẩm bẩm nói: "Đã ngất luôn rồi, cậu còn nói không sao gì nữa!"
Trì Noãn Noãn bị bộ dạng này của cô ấy làm cho dở khóc dở cười, "Có lẽ là do mấy nay làm việc liên tục, có chút hạ đường huyết, cộng với trước đó vừa bị cảm lạnh, chứ không phải như cậu nghĩ đâu."
"À! Còn là do tức đến ngất đi nữa." Trì Noãn Noãn nghĩ đến cuộc điện thoại mà cô nhận được trước khi ngất xỉu, cảm thấy dùng cái này để chuyển đi sự chú ý của Lâm Hạ Chí cũng rất tốt.
Quả nhiên, chỉ trong nháy mắt mà Lâm Hạ Chí đã trở nên nghiêm túc hơn, "Cuộc gọi gì? Con chó nào dám làm cho bảo bối nhà mình tức đến ngất xỉu vậy?" Nói xong, cô ấy xắn tay áo của mình lên, "Bây giờ tớ lập tức đi đánh cho nó một trận!"
Lông mày Trì Noãn Noãn giật giật, tựa như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này, cuối cùng đưa ra kết luận, "Với năng lực hiện tại của cậu, sợ là không đánh được anh ta."
Lâm Hạ Chí: "?"
"Là Dương Khang." Nhắc tới cái tên này, lông mày Trì Noãn Noãn bất giác nhíu lại, "Anh ta muốn tớ đưa dự án "Phục hồi Chức năng" này cho Tề Thiên Lâm, để tớ chuyển qua dự án "Hệ thống An toàn"."
"Hệ thống An toàn??" Lâm Hạ Chí đập một cái lên giường rồi đứng phắt dậy, đôi mắt xinh đẹp tròn xoe nhìn chằm chằm cô, "Cái tên họ Dương đó lại vứt cho cậu cái dự án bỏ đi nữa à? Anh ta có bệnh hả? Luôn để cậu xử lý mấy cái dự án rác rưởi đó! Hơn nữa, dự án "Phục hồi Chức năng" này cậu đã chuẩn bị được gần hai năm rồi, từ việc xây dựng dự án đến việc đầu tư, có cái nào cậu không tự tay làm đâu chứ? Nói cho người khác là lập tức cho người khác, anh ta coi cậu là rau hẹ hay sao mà cứ muốn cắt hết khúc này đến khúc khác hả?!"
Loại dự án "Hệ thống An toàn" này, không chỉ "Công nghệ tương lai" mà ngay cả cái miếu nhỏ như "Công nghệ Ứng Chi", cũng chưa chắc có ai để ý đến nó.

Có quá nhiều người đã làm "Hệ thống An toàn", giá trị của mấy dự án này đều tụt dốc liên tục, trên thị trường, công ty công nghệ lớn nhỏ nào cũng có dự án này.

Loại này hiện nay rất khó để đột phá, các nhà đầu tư đương nhiên sẽ không lãng phí tiền vào một dự án sẽ không có bất kỳ đột phá nào như thế này.

Để Trì Noãn Noãn tiếp nhận dự án như vậy, Dương Khang cũng không hy vọng cô có thể tạo ra bước đột phá nào, chỉ muốn dùng danh nghĩa đoàn đội của cô để "lừa" chút đầu tư mà thôi.
Mà liệu pháp điều trị phục hồi trong tay cô, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng sẽ biến thành "Hệ thống An toàn" thứ hai trong tay Dương Khang, cắt bớt tiền của nhà đầu tư, từ đó bản thân dự án cũng sẽ mất hết giá trị.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu định cứ thế mà giao ra như vậy à?" Phổi của Lâm Hạ Chí như muốn nổ tung, Dương Khang đã làm như vậy với Trì Noãn Noãn không dưới một lần rồi.
Không chỉ Dương Khang, rất nhiều người trong "Công nghệ tương lai" đều kiêng kỵ địa vị của Trì Noãn Noãn, vô số người muốn thay thế cô, nhưng trước tiên, bọn họ phải có năng lực để làm điều đó.
Ít nhất hiện tại, không ai có thể lay chuyển được địa vị của Trì Noãn Noãn ở "Công nghệ tương lai".
Cô là cái cây rụng tiền của "Công nghệ tương lai", cũng là chiêu bài di động của nó.
Người trên giường bệnh vì bị ngã bệnh mà trên mặt không còn chút hồng hào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô như chiếc lá vàng, khiến cho gương mặt của cô càng thêm tái nhợt và lạnh lùng.

Chỉ thấy đôi môi nhợt nhạt của cô mấp máy, nặn ra một nụ cười không rõ cảm xúc ý tứ gì, "Ừ, cứ đưa thôi."
Không hiểu tại sao, Trì Noãn Noãn như vậy lại làm cho Lâm Hạ Chí rùng mình một cái.
Nhưng cô ấy đã phản ứng lại rất nhanh, "Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa —"
Còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo thì đã có người đẩy cửa phòng bước vào, là bà nội của đứa trẻ giường bên cạnh.
Bà cụ cầm tay nắm cửa nhưng không đi vào, mà hướng ra ngoài cửa cười, "Chàng trai, sao không vào mà cứ đứng ngoài cửa vậy, tôi thấy bạn gái của cậu cũng tỉnh rồi đấy."
Hai người bên trong phòng bệnh: "???"
Rất nhanh, một người liền bước vào theo sau bà cụ.
Người con trai cao 1m9, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bên dưới là một chiếc quần jean bạc màu, trên trán còn đeo chiếc băng đô màu đen có hai sọc đỏ, nhìn thế nào cũng rất trẻ trung năng động.
Không chỉ riêng Lâm Hạ Chí, mà ngay cả Trì Noãn Noãn cũng thấy hoảng hốt trong chớp mắt.
Tóc mái trên trán thiếu niên hơi tách ra, lộ ra một chút vầng trán xinh đẹp, băng đô màu đen càng tôn lên làn da trắng nõn của anh, dưới màu trắng lạnh lẽo cực độ, đôi mắt đen láy như vực sâu thăm thẳm, ở nơi tăm tối này như có thứ ánh sáng dần le lói, rực rỡ rạng ngời, khiến lòng người trầm luân.

Đôi môi càng thêm ánh đỏ, cánh môi mỏng đang hơi khép mở, như lôi kéo người ta vào trong cơn mê.
Có thể là do sốt nặng đến mức mê sảng, Trì Noãn Noãn bất giác có chút không muốn dời ánh mắt của mình.
Cô đã quy hành động này vào kiểu "Nhân loại luôn thích thưởng thức cái đẹp".
Khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai ấy, từ cụ già ngoài 50 đến đứa cả đứa trẻ 7 tuổi cũng phải nhìn thêm vài lần.
Một già một trẻ ở giường bên cạnh chính là một ví dụ.
Rất rõ ràng, bà cụ đã trở thành fan hâm mộ số một của chàng trai ấy, mở miệng là khen ngợi chiều cao và thân hình đẹp của cậu, khúc cuối còn nói: "Thằng nhóc này không chỉ có vóc dáng đẹp mà còn rất giỏi chăm sóc người khác đấy."
Bà cụ càng nói càng hăng, nhét quả táo đã gọt xong vào tay cháu trai rồi quay qua tiếp tục khen ngợi Trì Noãn Noãn, "Cô gái nhỏ, cháu thật có phúc, có một người bạn trai biết chăm sóc như vậy.

Lúc cháu hôn mê, thằng bé đôn đáo khắp nơi, vội vàng chạy đến phòng cấp cứu lại chạy tới quầy thuốc, từng giờ từng phút đều theo dõi nhiệt độ cơ thể của cháu, chỉ lo cháu lại sốt cao, đến hai mắt cũng không dám chớp một cái.

Lúc ấy cháu có tỉnh giữa chừng rồi nói mê sảng gì ấy, viền mắt tên nhóc này đỏ cả lên, suýt chút nữa là khóc rồi."
Cậu bé đang tựa vào đầu giường gặm quả táo cũng gật đầu liên tục, phụ họa theo lời bà nội của mình, "Đúng đúng, anh trai còn lặng lẽ lau nước mắt, chắc là đã khóc rất to."
Bà cụ và cháu trai hai người kẻ xướng người họa, hoàn toàn đắp nặn nên hình tượng một tên nhóc khóc nhè dễ mất hạt đậu vàng cho Yến Bạch.
Một già một trẻ nói rất hăng say, đến nỗi Trì Noãn Noãn thậm chí còn không có cơ hội để mở miệng.
Lại nhìn người con trai đang đứng cách giường cô hai bước, mặt đỏ như máu.
Trì Noãn Noãn bỗng nhiên có một loại ảo giác, lúc cô hôn mê cậu ấy có khóc thật hay không thì cô không biết, cô chỉ sợ là nếu bà cụ và cậu bé còn nói thêm gì nữa thì cậu ấy có thể sẽ khóc lên thật mất...
Trì Noãn Noãn rất hiểu ý, lập tức ngắt lời bà cụ một cách đột ngột, bởi vì bà cụ nói quá mức kích động, cô phải nói chen vào vài câu thì cụ mới dừng lại câu chuyện để chú ý đến cô.
Ngay khi tiếng của bà cụ dừng lại, cả phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh hẳn.


Trì Noãn Noãn: "..."
Cô liếc mắt nhìn chàng trai đang cúi đầu kia, không biết nên khóc hay nên cười nữa, nói với bà lão: "Bà ơi, bà hiểu lầm rồi ạ, cháu với cậu ấy không phải quan hệ người yêu đâu."
Không thể để cho mọi người hiểu lầm được, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cậu ấy mất.
Kết quả là, một câu nói này của cô đã làm cho bầu không khí ở đây càng thêm khó xử.
Cũng may bà cụ là người hay nói chuyện, cháu trai lại là một cao thủ khuấy động không khí, vài giây sau bầu không khí ngột ngạt ấy đã bị tiếng cười đùa của một già một trẻ phá vỡ.
"Ai da, là bà già ta đây hiểu lầm." Bà cụ có chút xấu hổ cầm hoa quả nhét vào tay mấy người Trì Noãn Noãn, cũng nhét luôn cho Yến Bạch đang đỏ mặt chưa nói lời nào, quay đầu lại cười ha hả với Trì Noãn Noãn: "Nhưng thấy tên nhóc này chăm sóc cháu tỉ mỉ như vậy, bà còn tưởng hai đứa là người yêu cơ đấy."
Trì Noãn Noãn lắc đầu, khóe môi hơi cong lên, "Chúng cháu không phải loại quan hệ đó đâu ạ."
Lúc này Yến Bạch cũng bình tĩnh "Vâng" một tiếng, nhưng trong lòng thì yên lặng bổ sung thêm một câu "Bây giờ thì không phải thôi."
Ngay lúc mọi người còn đang cho rằng đề tài này cứ như vậy mà chấm dứt ở đây, thì người bạn nhỏ đã ăn xong táo đột nhiên đặt câu hỏi, "Vậy anh trai cùng chị gái có quan hệ gì ạ?"
Một câu hỏi có biết bao sự ngây thơ trong đó, nhưng lại khiến cho mấy người có mặt ở đây đều rơi vào trầm tư.
Trì Noãn Noãn cảm thấy, không thể nói thẳng là quan hệ giữa vịt và người mua vịt hay là người làm thuê và người đi thuê được, Yến An còn đang học đại học, cả hai cách nói này đều có vẻ không hề tốt cho cậu ấy.

Về phần bạn bè, tuy rằng bây giờ vẫn chưa được tính là như vậy, nhưng sau nhiều ngày ăn cơm cùng nhau, hai người miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn dùng cơm.
Trì Noãn Noãn cảm thấy câu trả lời này rất phù hợp.
Kết quả, cô còn chưa mở miệng, Lâm Hạ Chí vẫn luôn nhịn cười bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước —
"Chủ nhân."
Lâm Hạ Chí chớp chớp đôi mắt to chân thành của mình, giơ tay giành trả lời.
Đề này cô ấy có thể giải được!
Lâm Hạ Chí: "Chị gái là chủ nhân của anh trai này."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Bạch:...!Thật ra, nói như vậy cũng không sai...
[Chương này Yến tổng phát huy skill ẩn giấu, quý vị có đoán được không [đầu chó]]
[Đến chương sau là cuộc gặp gỡ ở thị trấn nhỏ này sắp kết thúc rồi, Yến tổng sắp quay xe [đầu chó]]
- -------------------
Cho mọi người ngắm "đầu chó" ~
.