“Em dậy rồi à.”. Mạc Phong khuôn mặt xinh đẹp trong bóng đêm đó, lạnh nhạt nói.

Tô Tranh không ngờ Mạc Phong lại ra ngoài vào lúc này, thu lại tâm tư của mình, cười gượng nói: “Không phải anh cũng dậy rồi sao?”

Mạc Phong nhìn theo ánh mắt Tô Tranh hướng ra ngoài: “Trời đêm lúc rạng sáng rất đẹp, nên tôi ngắm một chút.”

Tô Tranh cười trào phúng , cô biết Mạc Phong không phải một người thích thưởng thức bóng đêm, chỉ là cô không có vạch mặt, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá, rút một điếu châm lửa.

Mạc Phong lại nhanh hơn cô một bước, đưa tay đoạt lấy bao thuốc lá.

Tô Tranh nhìn tay trống rỗng, bất đắc dĩ buông tay: “Anh muốn làm gì?”

Mạc Phong “Hừ” nhẹ, nhìn bầu trời trắng dần phương Đông: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi không cho em hút thuốc nữa.”

Vào thời điểm trời vẫn chưa sáng hẳn này, anh khoanh tay đứng ở lối đi nhỏ ngắm nhìn phương xa, giống như một vị đế vương hạ lệnh không ai được xía vào.

Tô Tranh dĩ nhiên cũng không thuân theo. Cô cau nhẹ lông mày, cũng “Hừ” một tiếng. anh quản cũng quá nhiều rồi!

Mạc Phong nhìn được Tô Tranh bất mãn, có thể cũng cảm thấy vừa rồi mình nói có quá mức cứng rắn, nghĩ vậy liền hạ giọng định nói cái khác. Nhưng im lặng một hồi, cuối cùng cũng giải thích được một câu: “Sau này em còn gần gũi bọn trẻ. Tôi không thể để cho bọn trẻ học hút thuốc!”

Thật ra Tô Tranh hút thuốc chẳng qua là một loại tập quán, dùng loại thói quen này để làm mình tê dại, cũng đuổi đi sự cô đơn khó có thể chịu đựng lúc rạng sáng. Nếu nói là không hút thì cũng chẳng có gì, chỉ là hôm nay bị Mạc Phong cứng rắn cấm đoán như vậy, hơn nữa mới một phen nhớ lại kia khiến cô tâm tình buồn bực, vì vậy sắc mặt rất khó coi nói: “Anh không biết kẻ nghiện là kẻ khó bỏ nhất sao? Tôi hút thuốc gần mười năm rồi, cứ muốn liền hút? Hơn nữa tôi chưa từng hút thuốc trước mặt bọn trẻ.”

Mạc Phong nghẹn lời, lấy bọn trẻ làm cái cớ hiển nhiên cũng không phải lý do sáng suốt.

Ánh mắt của anh từ ngoài cửa sổ từ từ chuyển đến mặt Tô Tranh, lúc này bộ dáng Tô Tranh rất giống thiếu nữ quật cường năm đó, trực tiếp biểu đạt sự bất mãn của cô, tố cáo sự bá đạo của anh.

Đúng lúc này anh chợt bật cười.

Khuôn mặt kiên nghị của anh, bình thường luôn là bộ mặt nghiêm nghị, đứng ở đó giống như một ngọn núi cao và dốc. hôm nay nụ cười này, lại khiến cho người ta nhất thời cảm thấy như ấp áp như gio xuân, thậm chí còn mang theo mấy phần cưng chiều người ngoài khó thấy được.

Tô Tranh chợt cảm thấy rất không tự nhiên, con ngươi trong sáng ở trong bóng đêm mông lung nhìn anh thật lâu, mới đột nhiên hỏi: “Anh cười cái gì?”

Nụ cười của Mạc Phong đã dần dần nhạt đi, nhưng đôi mắt nhìn Tô Tranh vẫn mang theo ôn hòa cùng bất đắc dĩ như cũ.

Vì vậy ở nơi ấm áp mơ hồ này, Tô Tranh nghe được Mạc Phong nói: “Em lúc này, có điểm giống Yên Nhiên hôm qua.”

Tô Tranh nhất thời đỏ mặt.

Hết đỏ mặt, cô từ từ cúi đầu trầm tư. Một cỗ phiền muộn xen lẫn ngọt bùi xông lên.

Rất nhiều năm trước Tô Tranh thích ăn nhất cũng là anh đào, hơn nhiều năm sau Tô Tranh giống như một đứa bé nổi cáu đòi hút thuốc.

Thì ra Yên Nhiên và cô vẫn có điểm tương tự.

Cho dù có cách xa bao nhiêu, đứa bé kia vẫn là con cô hoài thai mười tháng hạ sinh.

Đó là cốt nhục của cô.