Nghỉ ngơi xong buổi trưa, đến chiều, Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly theo mệnh lệnh của cha, học bơi lội.

Mạc Yên Nhiên cảm thấy rất uất ức. Cô cảm thấy cha rất không nói đạo lý. Được rồi, cha không cho con tập, lại để con học theo dì Tô, cũng được. Nhưng cha phải nói rõ ràng với dì Tô nha. Không thể để tự cô chạy tới chỗ dì Tô cầu xin, dì dạy cháu đi đâu ! Mạc Yên Nhiên quyết không cúi đầu a!

Cái dì Tô đó lại cố tình không biết điều. Cô biết mình muốn cầu cạnh. Nhưng cũng không thể chủ động xin người ta dạy mình. Mà lại ở bên cạnh ra vẻ lạnh nhạt hoàn toàn không biết gì. Điều đó càng khiến cho Mạc Yên Nhiên không cách nào mở miệng! Mặc dù từ nhỏ Mạc Yên Nhiên bị quản cực kỳ cực nghiêm. Nhưng bé cũng chưa từng phải chịu loại uất ức này, trong lòng đương nhiên rất ủy khuất.

Mà Miêu bà bà mà bé yêu thương nhất bên cạnh, lúc này cũng đã mất đi hoàn toàn phép thần thông thường ngày ở Mạc gia, mà cha lại đang trợn mắt. Miêu bà bà muốn giúp mình cũng không có gan rồi!

Vì vậy chiều nay, Mạc Yên Nhiên không mở nổi miệng cầu xin người, ôm phao bơi trong tay, ở trong nước đạp loạn một lúc, không kìm được uất ức. Mạc Phong kéo rèm cửa sổ ra, thấy Mạc Yên Nhiên chơi đùa xa xa như vậy, ra lệnh: “Bỏ phao ra bơi đi.”

Mệnh lệnh này rất nhanh được nhân viên trong biệt thự truyền tới tai Mạc Yên Nhiên.

Nghe thấy như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Yên Nhiên khó coi một hồi,. cuối cùng chợt đem phao cấp cứu liều mạng ném ra ngoài. Phao cấp cứu ướt nhẹp. Hơn nữa Mạc Yên Nhiên vốn là không có sức, nên dù cô dùng hết sức, phao cấp cứu này vẫn nhẹ nhàng rơi xuống cách cô không xa như cũ, ở trong nước lượn lờ tựa hồ cười nhạo cô vô lực.

Mạc Yên Nhiên càng thêm uất ức, đôi mắt to xinh đẹp có điểm ướt át. Cô lớn tiếng kêu lên: “Cha thật là quá đáng. Cha là cố ý mà!”

Nói xong cô càng có cảm giác uất ức, bẹt môi muốn khóc, nhưng vẫn quật cuồng nhịn xuống, nén nức nở nói: “Cha căn bản không yêu con, cha không lo lắng cho con. Vậy con chết cho cha xem!”

Những lời này nói ra, làm cho nhân viên đứng đó sợ hết hồn, Miêu bà bà theo lệnh chỉ có thể đứng ở xa càng thêm kinh hãi không thôi.

Lại chỉ thấy Mạc Yên Nhiên chợt nhảy vào trong nước, giống như cây thông đổ xuống.

Tô Tranh đi tới cửa sổ, nhìn tình cảnh phía xa, cau mày nói: “Anh không lo lắng con bé sẽ gặp chuyện không may sao?”

Mạc Phong nhìn cô con gái bé nhỏ giãy giụa trong nước, nhíu mày hỏi Tô Tranh: “Đau lòng hả?”

Tô Tranh thở dài. Cho dù Mạc Yên Nhiên nhảy xuống nước, thì xung quanh đều là nhân viên cứu hộ thông thạo ở biển. Nên Mạc Yên Nhiên có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không phải là chỉ đơn giản là bị uống vài ngụm nước biển thôi sao!

Tính tình của Mạc Yên Nhiên, xác định là cần rèn giũa đi.

Buổi tối hôm đó, đôi mắt Mạc Yên Nhiên sưng đỏ chật vật khó chịu xuất hiện ở bàn ăn, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Mạc Cách Ly biết chị mình bị uất ức, nên rất chăm sóc giúp cô gắp thức ăn.

Mạc Yên Nhiên vẫn không hài lòng như cũ: “Con không muốn ăn!” Ăn xong đứng dậy trở về phòng mình.

Mạc Phong trầm giọng lên tiếng: “Đứng lại.”

Mạc Yên Nhiên nghe được tiếng của cha. Thân hình đang định rời đi cứng đờ, cũng không quay đầu lại.

Mạc Cách Ly lạnh nhạt nói: “Buổi tối chị nên học bài. Dì Tô sẽ kèm chị.”

Mạc Yên Nhiên nghe xong càng thêm thất vọng, tức giận nói: “Biết rồi!” Nói xong giận dữ chạy lên tầng.

Mạc Cách Ly thấy vậy không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

Mạc Phong liếc qua Miêu bà bà. Miêu bà bà nhất thời tinh thần thấp thỏm, trong lòng bắt đầu tự hỏi không biết Đại thiếu gia muốn gì.

Ánh mắt Mạc Phong chuyển tới Mạc Cách Ly.

Mạc Cách Ly trầm mặc, tuấn tú, lạnh nhạt.

Mạc Phong đột nhiên cảm thấy, nếu Mạc Yên Nhiên đẹp dẽ tinh xảo cực kỳ giống Tô Tranh, thì Mạc Cách Ly chính là sự dung hợp về tính cách của Mạc Phong và Tô Tranh.

Đây là một bé trai ưu tú, nhưng tính tình lại có chút kỳ lạ.

Mạc Phong biết, mặc dù mình là cha đứa trẻ này, nhưng lại chưa từng hiểu được nội tâm của đứa bé này.