Lúc này, hiệu trưởng nắm microphone, đột nhiên nâng âm lượng lên, Lục Trác nhíu mày, tức muốn hộc máu, nâng mí mắt tử thần nhìn hiệu trưởng, nhưng Tạ Đường đã tỉnh.

Tạ Đường xoa xoa đôi mắt, cảm thấy ngủ được một giấc thì tinh thần khôi phục rất nhiều, cô nhìn về phía sân khấu giảng đường, ngẩn người một lát, bỗng nhiên theo bản năng, sờ sờ kẹp tóc thấy là lạ liền tháo xuống.

…… Dứa?

Tạ Đường ngơ ngẩn, trong mắt mang theo nghi hoặc, cô quay đầu lại.

Hai người hàng phía sau đang ngồi ngủ như không có gì, nằm bò không nhúc nhích, đều là nam sinh tay dài chân dài.

Một người dùng mũ choàng sam che mặt, thấy không rõ bộ dáng, chỉ lộ ra chiếc cằm trông rất quyến rũ.

Mà nam sinh bên cạnh thì lấy tay bưng kín mặt, bả vai run rẩy.

“Cười cái rắm.” Nam sinh phía sau không nhịn được nữa, duỗi tay gắt gao đè nam sinh bên cạnh, áp hắn xuống mặt bàn phía dưới.

“……”

Tạ Đường nháy mắt liền thanh tỉnh, cô an tĩnh nhìn Lục Trác hai giây, trầm mặc đặt kẹp tóc vào tay Lục Trác.

May quá, kẹp tóc của cô còn chưa bị Lục Trác ném đi, một lần nữa kẹp lại mớ tóc rối tung.

Kẹp tóc bị trả về, trong một cái chớp mắt, sắc mặt Lục Trác sắc mặt thay đổi, cũng không hề trốn tránh, ngẩng đầu lên.

“Em có ý gì?” Anh nhìn chằm chằm Tạ Đường, hơi tức giận.

“Không.... không cần.” Tạ Đường nói giọng khàn khàn, cảm mạo đúng là nghiêm trọng, nói chuyện có chút cố hết sức.

Sắc mặt Lục Trác dần trở nên khó coi, đôi mắt vừa nãy lóng lánh ý cười cũng rút đi. Hướng Hoành nhìn Lục Trác, không dám cười, yên lặng xoay mặt đi, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Trầm mặc hai giây, Lục Trác nghiêng đầu nhìn về một bên, lục tìm trong túi áo, lại móc ra tới một đống đồ vật, ném đến trước mặt Tạ Đường.

"Lạch cạch", âm thanh nhỏ vụn vang lên.

Anh lui một bước, lấy miệng lưỡi biệt nữu nói: “Không thích thì ném đi. Vậy em thích cái gì, dưa hấu, dưa hami, vải, cái gì cần có đều có.”

Tạ Đường thấy anh từ trong túi móc ra tới một đống kẹp tóc, quả vải, dưa hấu, tuyết lê, các loại kẹp tóc thật cẩn thận mà nằm đó. Trong giảng đường có chút ánh sáng mù mờ, chúng đượcbLục Trác xem như bảo tàng mà cất giấu trong túi hồi lâu.

“Đều không cần.” Cô nhíu mày, một cái cũng không lấy, quay đầu đi.

Không muốn liên quan gì tới Lục Trác.

Hiệu trưởng vừa tuyên bố đại hội kết thúc, cô đứng lên, theo bản năng sờ sờ, xác nhận món quà Lận Quyết đưa mình vẫn còn, mới không chút do dự cũng không quay đầu lại mà ôm cặp sách rời đi.

“……”

Sắc mặt Lục Trác hoàn toàn trầm xuống.

Anh sao lại không nhìn ra chứ. Tạ Đường đâu chỉ trốn tránh anh, từ chối anh, cô dường như còn cực kỳ kháng cự cùng bài xích anh.

Anh mặt không biểu tình. Những người khác trong giảng đường sôi nổi trào ra từ cổng lớn, anh vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh bị che khuất trong bóng tối. Hướng Hoành không biết Lục Trác suy nghĩ cái gì.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm đống kẹp tóc bị Tạ Đường bỏ rơi trên bàn.

Anh không nói một lời, xoay người liền đi.

Hướng Hoành vội vàng theo sau: “Về phòng học sao?”

Còn chưa đi hai bước, thiếu chút nữa đụng phải, bỗng nhiên Lục Trác dừng lại, bực bội nắm nắm tay, lại bước trở về, trên mặt mang theo lạnh lẽo cùng tức giận, một lần nữa nhét kẹp tóc trở lại túi.

“Lại tặng đồ cho em, tôi chính là heo.”

Sau khi đại hội kết thúc, Tạ Khinh tâm tình suиɠ sướиɠ trở lại phòng học, người trong lớp đều biết lần này cô ta biểu diễn dương cầm, đều tiến đến chúc mừng và khen ngợi. Cô ta cười khiêm tốn vài câu, mở sách vở, có chút đắc ý.

Cô ta có thể trở thành nữ thần khoa mỹ thực, đương nhiên có một phần nguyên nhân là nhờ đa tài đa nghệ.

Mà Tạ Đường, mười tuổi mới từ nông thôn lên, cái gì cũng chưa học qua.

Cứ nghĩ như thế, khói mù trong lòng Tạ Khinh liền biến mất. Bất kể như thế nào thì nó cũng chỉ có hai bàn tay trắng, thậm chí còn không được ba mẹ yêu thương, chỗ nào so được với mình.

Cô ta quay đầu, phát hiện Lương Lan ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, xong lại thấy bộ dáng như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhịn không được nhíu mày: “Lương Lan, cậu làm sao vậy, có tâm sự sao, hôm nay cả ngày cậu đều thất thần.”

“A?” Lương Lan vội vàng cười lấy lòng: “Không có việc gì, chắc là do ăn no quá, bụng không quá thoải mái.”

“Vậy thì tốt rồi.” Tạ Khinh đối với cô ta vẫn có vài phần quan tâm.

Vu Tuyết Kiều đi tới, cười nhạo Lương Lan: “Nhân lúc tan học thì đi WC nhanh đi, chờ lát nữa không nhịn nổi lại muốn xin nghỉ, để cả lớp thấy cho xấu mặt hay sao?”

Lương Lan cắn môi, không nói lời nào.

Tạ Khinh là nữ sinh được hoan nghênh nhất trong lớp, lấy cô làm trung tâm, sớm đã hợp thành một nhóm nhỏ chơi với nhau.

Cho nên Lương Lan vẫn luôn không dám nói cho bọn họ chuyện xảy ra trong nhà mình, việc cô không thể không làm thêm ở chỗ giáo sư Uông.

Cô sợ bị bọn họ cô lập. Phi thường sợ hãi.

Mà ở bên cạnh Tạ Khinh, địa vị Vu Tuyết Kiều tương đối cao, tiếp theo mới là cô cùng Dung Tú.

Dù không chột bụng một chút nào, Lương Lan sợ bị phát hiện mình nói dối nên vẫn đi WC một chuyến. Chờ khi trở về, thấy Tạ Khinh cùng Vu Tuyết Kiều, Dung Tú nói nói cười cười, lòng cô tức khắc căng thẳng. Cô đi qua, phát hiện cả hội đang bàn tán về đại hội hôm nay thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra, Tạ Đường không có đem chuyện cuối tuần gặp được mình nói cho chị cô ấy.

Tâm tình Lương Lan có điểm phức tạp……

Trước kia, cô ta đi theo Vu Tuyết Kiều trào phúng, bắt nạt Tạ Đường nhiều lần, không có việc gì mà chỉ cần thấy Tạ Đường thì liền chê cười cô không bằng một phần của chị gái, thậm chí còn truyền tin đồn, trước mặt người khác chửi bới Tạ Đường.

Lương Lan biết, những lời đó nhất định phi thường tổn thương người khác. Tạ Đường ở trường vốn không có bạn bè, đi nhà ăn gặp được các cô, còn phải cam chịu sự ác độc của bọn cô, khổ sở đến chừng nào.

Nhưng vì cái gì, Tạ Đường đã bắt được nhược điểm, lại vẫn chưa trả thù mình?

Cô ta biết rõ, chỉ cần nói cho người khác rằng mình vừa học vừa làm thêm kiếm tiền, khẳng định sẽ bị nhóm người lớp A này cô lập.

Nhưng Tạ Đường không làm vậy.

Lương Lan đột nhiên cảm thấy, hành động trước kia của mình thật quá đáng.

……

Đáy lòng Lương Lan lung tung rối loạn, có chút áy náy, còn có chút đứng ngồi không yên.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy Vu Tuyết Kiều nói: “Tạ Khinh, em gái cậu có bạn trai à? Mình thấy mấy ngày nay thường xuyên có một nam sinh khoa tài chính tới tìm, hừ, lớn lên còn rất soái.”

Tạ Khinh biết người cô ta nói chính là Lận Quyết, không tỏ ý kiến.

Dung Tú không có đầu óc, nghe Vu Tuyết Kiều nhắc tới Tạ Đường liền hát đệm như mọi khi: “Đúng là hồ ly tinh, còn nhỏ tuổi, ỷ mình lớn lên xinh đẹp thì dám đi quyến rũ người khác.”

“……” Lương Lan nhịn không được.

“Dựa vào cái gì nói người khác là hồ ly tinh, nhận thức của cậu làm sao vậy?” Cô thấp giọng phản bác: “Hơn nữa, Tạ Đường là em gái Tạ Khinh, cậu nói như vậy không tốt lắm đâu.”

Cô biết Tạ Đường bởi vì xếp lớp mà ở trường không có bạn, hiện tại mới có một hai người bạn có thể nói chuyện với nhau đã bị Dung Tú nói như vậy, cô có điểm chịu không nổi.

Trước kia có lẽ cô sẽ tiếp tay thêm dầu vào lửa, nhưng từ ngày ấy ở ngoài cửa văn phòng biết Tạ Đường đã chịu cảnh ngộ như thế nào, cô liền không thể tiếp tục đứng ở mặt đối lập với Tạ Đường mà bỏ đá xuống giếng.

Dung Tú ngượng ngùng.

Vu Tuyết Kiều trừng Lương Lan, không hiểu ra sao nói: “Cậu kích động cái gì, nói Tạ Đường chứ không phải cậu, chúng ta không phải vẫn luôn nói như vậy sao?”

Đúng vậy, vẫn luôn nói như thế.

Vẫn luôn như thế hạ nhục em gái Tạ Khinh, cô ta sao có thể cứ đứng ngoài cuộc chứ.

Lúc này Lương Lan mới nhận ra được điều gì, nhìn về phía Tạ Khinh, lại thấy Tạ Khinh cau mày, bộ dáng rộng lượng nói: “Các cậu đừng cãi nhau nữa, nó không hiểu chuyện, không cần thiết vì mình mà cãi nhau.”

…… Nghe qua như là khuyên can, nhưng thực tế lại đang hạ nhục thanh danh Tạ Đường.

Lương Lan: “……”

Không hiểu tại sao, cô bỗng nhiên như mới nuốt phải một con ruồi, cảm thấy vô cùng không khỏe.

Lúc này lớp Tạ Đường cãi cọ ồn ào, đều đang thảo luận về bài kiểm tra thực hành cuối tháng này cùng bài trắc nghiệm lý thuyết đợt trước, hai lần khác biệt vì lần này đạo sư Tư Minh sẽ tự mình chủ trì, ba lớp lần lượt đến trung tâm điều hành.

Trong lúc khảo thí nếu có thể làm ra tác phẩm nào đặc biệt ưu tú, nói không chừng sẽ được các thầy hướng dẫn ở trung tâm ưu ái.

Bởi vậy đây xem như một lần kiểm tra tương đối quan trọng, mọi người đều nghị luận sôi nổi.

Tạ Đường có thể cảm nhận được tầm mắt rất nhiều người dừng trên người mình, bởi vì đợt trắc nghiệm lý thuyết lần trước cô đạt được điểm số cao, khiến rất nhiều người trong lớp đều bắt đầu chú ý. Trong những ánh mắt đó có đánh giá, thiện ý, cũng có nhằm vào, ác ý, bằng chứng sống chính là Từ Thiến.

Từ Thiến hai ngày nay nhìn chằm chằm vào cô, trên nét mặt không hề mang ý tốt.

Tạ Đường tạm thời không nghĩ ra Từ Thiến rốt cuộc định làm gì, chỉ đi vòng quanh trước.

Chẳng được bao lâu, Nhậm Tiểu Báo gọi mấy học sinh tương đối ưu tú của lớp vào văn phòng, bắt đầu theo lệ thường mà cổ vũ và chỉ đạo đặc thù trước ngày thi.

Mọi người lớp C đều đã quen, dù sao bất kể học sinh mũi nhọn của lớp nào cũng được đối đãi đặc biệt.

Chuyện không ngờ chính là, lúc này, học sinh cần chú ý trọng điểm của Nhậm Tiểu Báo, thế mà lại có Tạ Đường……

Từ Thiến trơ mắt nhìn Tạ Đường hiện tại càng ngày càng khiến cho Nhậm Tiểu Báo chú ý, thậm chí được liệt vào hàng “cổ phiếu tiềm lực”, “nhân tài trọng điểm”. Trong lớp hình như cũng dần bắt đầu có quan hệ tốt hơn, lòng cô ả quả thực nghẹn một đống lửa không tên. Dựa vào cái gì chứ?

Trắc nghiệm lý thuyết lần trước tát vào mặt mình một cái vẫn còn đau rát đây, hai ngày nay còn có người cố ý ở sau lưng chê cười ‘người nào đó nói thua Tạ Đường liền đi làm gì í nhở, nói thì hay lắm cuối cùng như đánh rắm vậy á’.

Từ Thiến nhìn chằm chằm Tạ Đường, hai mắt đều nóng như lửa.

Đã thế thì, cô ả sẽ khiến cho nó bị mất mặt trong lần kiểm tra này, xem nó còn cái bản lĩnh gì đủ để các giáo sư lau mắt mà nhìn. Nó thi lý thuyết thì còn được, chẳng qua là học gạo bài thôi, chả lẽ cả thực hành cũng thông suốt, làm ra tác phẩm động trời động đất?

Nhậm Tiểu Báo đúng là đã bắt đầu chú ý trọng điểm với Tạ Đường. Tuy nói về mặt lý thuyết thì có lẽ Tạ Đường đã sớm vượt qua ông, cùng nghiên cứu với giáo sư Uông cũng tương đối dễ dàng, nhưng có thể được Nhậm Tiểu Báo quan tâm và chỉ điểm, Tạ Đường vẫn thập phần cảm kích, lễ phép tôn kính mà cảm ơn.

Cô trở lại phòng học, hôm nay muốn ở lại tiết tự học buổi tối, bên ngoài lại nổi gió, sắc trời đen kịt.

Tạ Đường một tay chống đầu nặng trĩu, cố gắng nhìn rõ đề mục trên bài thi.

Ngọc thạch có tác dụng rất lớn. Trước kia Tạ Đường thể chất suy yếu, dễ sinh bệnh nằm viện, giống như lần trước rơi xuống nước, viêm phổi ho khan ước chừng non nửa tháng mới ổn định. Nhưng hiện tại, cô chỉ bị cảm mỗi một ngày, tới buổi tối liền cảm thấy giảm bớt.

Nhưng mà học hành cả ngày, tới buổi tối vẫn cảm thấy choáng váng, có hơi sợ lạnh.

Cô uống chút nước, tầng mồ hôi trên cổ phá lệ rõ ràng.

Vương Văn Văn ở chếch phía sau nhìn, lo lắng chịu không được, cô nàng không biết thể chất Tạ Đường, cho rằng Tạ Đường ra mồ hôi như thế nghĩa là bệnh nặng thêm. Có điều bên ngoài trời mưa to, Nhậm Tiểu Báo ngồi phía trước, cô nàng không thể ra ngoài mua thuốc cảm giúp Tạ Đường.

Nghĩ một hồi, cô nàng móc di động ra, gửi tin nhắn.

Lần trước vị thiếu gia Lục Trác kia dặn dò qua, bảo cô nàng hỗ trợ chiếu cố Tạ Đường.

Ầm ầm rơi xuống mưa to, khoa mỹ thực xuất hiện hai nam sinh cao ráo đang từ trên tường trường nhảy xuống.

Nam sinh nhảy xuống trước đầu tóc đều bị nước mưa làm ướt nhẹp. Anh bảo vệ túi thuốc cảm trong lồ ng ngực, thật cẩn thận để không bị dính nước, bực bội trừng mắt nhìn người còn ở trên tường không dám nhảy xuống Hướng Hoành.

“Sợ cái rắm, trực tiếp nhảy đi.”

Hướng Hoành vẻ mặt đưa đám: “Đệt mợ, tường ở bên này so với bên bọn mình cao như vậy, nhảy xuống lỡ gãy chân thì làm sao?”

“Ai kêu cậu muốn đi theo, ngã cũng không chết.” Lục Trác hung tàn nói.

Hướng Hoành lại nói: “Trác ca, hồi đại hội ở giảng đường kết thúc anh đã nói gì, lại đưa cái gì cái gì chính là cái gì đó.”

“……” Sắc mặt Lục Trác ngưng tụ một giây, lạnh lạnh nhìn hắn một cái: “Muốn tìm chết thì nói thẳng.”

Anh đơn giản mặc kệ Hướng Hoành, sải bước hướng đến khu dạy học.

“Từ từ, Trác ca, chờ em, em sai rồi!” Hướng Hoành hối hận không ngừng, lại thấy Lục Trác đi rất nhanh, bóng dáng lộ ra nôn nóng.

Cái bóng Lục Trác kéo dài dưới ánh đèn đường, đem nước mưa rũ xuống, cả người ướt đẫm, lau sạch nước trên mặt, đột nhiên chạy lên.

Lục Trác kỳ thật cũng không biết chính mình gần đây bị làm sao, anh cũng không biết tâm tình bực bội của mình lại lộ ra cảm tình với cô rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Anh cảm thấy mình bị làm cho rối tung cả lên cũng chỉ vì bực bội, nhưng anh tạm thời chưa tự hỏi như thế nghĩa là gì.

Anh bước ba bước thành hai chạy đến khoa mỹ thực, thẳng tới lớp của cô.

Hành lang có hơi tối, cả người anh ướt nhẹp, môi bước để lại một dấu chân ướt sũng, xách theo túi giấy màu trắng lại nửa phần cũng không bị ướt. Lục Trác nhìn thuốc cảm, có chút đắc ý nhếch đuôi lông mày.

Tiết tự học buổi tối, mắt Tạ Đường dần trĩu nặng, bỗng nhiên bị người bàn sau vỗ nhẹ nhẹ bả vai, cô quay đầu lại, nữ sinh bàn sau nói: “Bên ngoài có người tìm cậu.”

Tạ Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Lận Quyết đang thu dù, giơ giơ túi thuốc cảm trong tay lên, vẫy tay với mình.

Nam sinh mặt mày ôn hòa, sơ mi trắng sạch sẽ.

Tạ Đường xoa xoa mắt, lấy lại tinh thần, xác định không bị giáo viên chú ý mới khom lưng, thật cẩn thận rời phòng học.

Trên hành lang, Tạ Đường kéo Lận Quyết đến một góc, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Có bạn học nói em cảm mạo.” Lận Quyết cười cười, vặn bình giữ ấm màu bạc trong tay ra, hơi nóng lập tức bốc lên.

Cậu lại mở lòng bàn tay, đưa thuốc cho Tạ Đường: “Uống thuốc trước đi, bình giữ ấm em cứ giữ lấy.”

Hắn lo lắng nhìn Tạ Đường bị mồ hôi thấm ướt tóc mái.

“Thật sự làm phiền anh rồi.” Tạ Đường cúi đầu, thấy ống quần hắn ướt nhẹp, cảm thấy thực có lỗi.

“Chuyện này so với em giúp tôi thì tính là gì, chúng ta không phải bạn bè sao?” Lận Quyết cười cười, cũng hạ giọng nói.

Tiếng nói của cậu giữa hành lang an tĩnh có vẻ phá lệ ôn nhu và bao dung.

Tạ Đường cười gật gật đầu, tiếp nhận thuốc cùng bình giữ ấm, nhỏ giọng nói: “Vậy em về lớp học đây.”

Lận Quyết nhẹ nhàng bảo: “Ừ, ngày mai gặp.”

……

Mưa to như trút nước, phát ra âm thành rầm rầm.

Chỗ ngoặt hành lang, thân ảnh nam sinh trầm mặc đứng đó, bóng hình cao lớn bị ánh đèn hành lang chiếu trên mặt đất, chói lọi, bị gió thổi đến lung lay một chút.

Anh cả người ướt dầm dề, mặt không biểu tình.

Anh bỗng dùng sức, ném túi thuốc màu trắng trong tay vào thùng rác bên cạnh, xoay người xuống lầu.

Biểu tình của anh bị che giấu trong bóng đêm, đen tối không rõ, bóng dáng lộ ra một cảm xúc hỗn loạn nồng đậm không chỗ ph át tiết, cả chính anh cũng không rõ đó là cảm giác gì.