Hơn 200 người được chia thành sáu hoặc bảy phòng thi. Đương nhiên, Tạ Khinh và Tạ Đường không ở cùng một phòng thi, vì vậy họ thậm chí còn không biết những gì đã xảy ra trong phòng thi ở đó.

Nhưng khi cô ta đang làm bài kiểm tra, nhận thấy một giáo viên vội vã đi qua bên ngoài cửa sổ, và nghe thấy những cuộc trò chuyện tế nhị nói "gian lận", "cô gái xinh đẹp", "đáp án", "Lý Tử Hàng".

Thời điểm nghe được điểm mấu chốt này, cô ta đã đoán được là Tạ Đường.

Đương nhiên, tính khí đần độn và rụt rè của em gái nhất định sẽ không gian lận, chỉ có thể là Lý Tử Hàng động tay động chân.

Tạ Khinh ngẩng đầu lên ngay lập tức, trên mặt lộ vẻ phấn khích mà bản thân chưa nhận ra.

Cô ta biết Lý Tử Hàng sẽ tìm cách trả thù Tạ Đường, nhưng không ngờ anh ta lại có thể làm ra chuyện độc ác như vậy, nhiều nhất sẽ nói vài câu tàn nhẫn trước khi thi đánh váo tâm lí Tạ Đường.

Nhưng cái này cũng tốt.

Không ngờ anh ta phẩm hạnh chẳng ra gì, nhưng thời điểm quan trọng lại giúp được cô ta.

Nếu cô ta nhớ không lầm, một khi gian lận bị bắt được, ba năm tiếp theo sẽ không thể thi được, cứ như vậy đừng nói là vượt qua chính mình, Tạ Đường thậm chí sẽ không có cơ hội đứng ngang hàng.

Trở lại trường, không biết bạn bè của nó sẽ nghĩ như thế nào, có lẽ những người bạn mà đã kết bạn trước đây sẽ phớt lờ nó. Ở nhà, nếu bố mẹ biết nó lừa dối thì sẽ có màn khoe mẽ, còn bà nội sẽ thất vọng biết bao...

Tạ Khinh càng nghĩ càng thấy phấn khích, ôm chặt lấy cây bút, tảng đá to sắp bị đập nát trong lòng mấy ngày nay đột nhiên buông lỏng ra rồi rơi xuống đất, cô ta hoàn toàn yên tâm.

Như thể mọi tưởng tượng của cô ta sắp thành hiện thực, cô ta ước gì mình có thể bỏ qua trước một tuần. Sau đó xem mọi người sẽ phản ứng thế nào sau khi biết em gái mình đã lừa dối.

Còn bản thân mình thì mới thi cấp 1 cẩn thận, tốt nhất là đậu thì gia đình mới biết ai quý hơn.

Khóe miệng Tạ Khinh cong lên một nụ cười như cầm trên tay tấm vé trúng thưởng, bình tĩnh vặn tờ giấy thi, làm nhanh hơn.

...

Lục Trác đi trên đường, cái nắng gay gắt làm người phát cáu, vừa đi vừa dừng lại, chiếc xe phía sau điên cuồng bấm còi suýt tông vào anh, cả thế giới đều muốn đối nghịch với anh. Đổi lại trước kia, nếu làm anh tức giận sẽ kéo cổ áo chủ xe ra để lí luận, nhưng giờ anh không còn tâm trạng gì nữa.

Anh ngồi xuống băng ghế bên đường mà mặt không biểu cảm gì.

Một lúc sau, não bộ của anh dường như thuyên giảm khỏi trạng thái ù ù và kết nối lại với đường dây, anh lấy điện thoại ra gọi cho tài xế trong nhà.

Tài xế Tiểu Triệu chỉ mất mấy chục phút đã nhanh chóng tới nơi.

Tiểu Lục thiếu ngồi bên vệ đường không chút hình tượng, bơ phờ, tóc tai bù xù, lưng đẫm mồ hôi, trông chẳng khác gì một nhân vật viết hoa "suy đồi".

"Thiếu gia, sao cậu không ở trường?"

Lục Trác ngẩng đầu.

Tài xế càng thêm choáng váng, không biết có phải là ảo giác của mình hay không, đôi mắt tiểu Lục tổng có chút đỏ lên. Cậu thiếu niên này luôn luôn kiêu ngạo, huống chi là tài xế, ngay cả cha của anh cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này.

"Thiếu gia có chuyện gì vậy?”

Lục Trác không có sức mở miệng nói chuyện, ngây người đi qua, mở cửa xe, phóng người lên xe.

Tài xế sững sờ hồi lâu mới lái xe đi, cậu liếc nhìn Lục Trác trong kính chiếu hậu, cảm thấy Lục Trác giống như bị thất tình.

Bầu không khí trong xe quá thiếu sức sống, tài xế không khỏi nói: "Lục thiếu, sáng nay cha anh lên máy bay đi Mỹ. Ông ấy phải giải quyết một số việc. Ngày 5-1 chính cậu tự an bài."

Lục Trác không thèm trả lời.

Tài xế cũng cảm thấy nhàm chán, cậu ta chỉ không có lời nào để nói chuyện với anh, Lục Tổng thường xuyên không có ở nhà, bất cứ khi nào cậu đi đón Lục Trác hàu như trong nhà không có người, anh cũng không quan tâm chút nào.

Cậu lại liếc nhìn Lục Trác trong gương chiếu hậu.

Lục Trác hờ hững mở mắt ra, ánh nắng bỏng rát từ cửa sổ phía sau chiếu vào, chiếu qua mắt anh.

Anh rất nóng, toàn thân nhớp nháp khó chịu, nhưng cái khó chịu không phải cổ đầy mồ hôi, mà là trong lòng có gì đó không ổn.

Nó giống như việc tôi thích mua sắm muốn mua một món đồ, nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ mua được nó nếu tôi cố gắng tiết kiệm tiền, nhưng đột nhiên người tôi muốn tiết kiệm lại đá qua và nói, “Tôi không "thậm chí không muốn cho bạn một cơ hội," khiến anh choáng váng, đau khổ, buồn chán và không biết phải làm gì, trong lòng trống rỗng càng khó chịu hơn.

Anh đã làm gì sai? Ngay cả một cơ hội cũng không cho?

Một lúc sau, anh lấy mu bàn tay che mắt.

Lục Trác trở lại phòng học, nghỉ học cả buổi sáng, tự nhiên bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng nói vài câu, nhưng ngại thân phận Lục Trác, còn thỏa đáng lấy cho anh một cái cớ, còn làm cho anh "đơn xin nghỉ bệnh".

Khi Hướng Hoành ăn trưa trở về, liền nhìn thấy Lục Trác nằm co quắp chân dài trên bàn, bả vai tràn đầy bồn chồn cùng mệt mỏi.

"Ayaa, Trác ca, anh đã về rồi."

Hướng Hoành với Quan Vũ nhảy qua, "Anh không ăn trưa hả?"

Lục Trác cũng không ngẩng đầu lên.

Hướng Hoành cảm thấy tâm tình anh không tốt nên không nhịn được đi tới, vỗ vai một cái.

Lục Trác vừa ngẩng đầu đã hất tay cậu ra, nhíu mày đầy hằn học và phiền muộn: "Tôi đang khó chịu, tránh sang một bên."

"Làm sao vậy?" Quan Vũ sửng sốt, nhìn thấy Lục Trác mí mắt nhíu lại, hốc mắt mệt mỏi, khí lực không tốt lắm, đưa tay xoa trán: "Không phải say nắng đúng không? Hôm nay trời nóng thế này, chạy lung tung bị cảm là đúng rồi?"

Lục Trác chặn tay cậu, rồi tiếp tục nằm xuống.

"Tôi đoán là không được ngủ ngon."

Hướng Hoành hi hi ha ha nói đùa: "Sáng sớm tôi đã thấy Trác ca đuổi theo xe buýt rồi. Ước chừng là đuổi người, đuổi theo thật là kích động. Lúc này mệt là phải rồi.”

Lục Trác cau mày, thật vất vả mới kiềm chế được xúc động muốn đánh người.

Anh muốn một mình cũng không được, hai tên này cãi nhau bên tai anh như ruồi.

Thấy anh tâm trạng không tốt. Lúc này Hướng Hoành mới dừng miệng: "Có muốn chơi bóng rổ không?"

"Đừng có phiền tôi." Lục Trác bực bội dựa vào ghế dựa.

"Trác ca, anh không được nha, có em gái nhỏ liền không quan tâm đến bọn tôi." Hướng Hoành cố gắng giảm bớt bầu không khí.

Lục Trác không nhịn được liếc nhìn quả bóng rổ ở phía sau phòng học, khóe mắt có chút cay cay, đột nhiên nhớ tới Tạ Đường trả lại bóng rổ, nhưng Tạ Đường lại bảo chị gái đi trả hộ — liền như vậy không thích anh? Thậm chí còn mong anh thích người khác.

Đáng giận là cô ấy có thể chấp nhận thuốc cảm, đồ ăn nhẹ và kẹp tóc dâu tây của Lận Quyết, nhưng cô ấy bỏ qua bữa sáng, thỏ và kẹp tóc dứa của mình.

Cũng là một chuyện đáng suy nghĩ, tại sao trong mắt cô ấy dường như không nhìn thấy chính mình?

Cô ấy có thể nở một nụ cười ngọt ngào trước mặt Lận Quyết, tại sao trước mặt mình lại luôn tỏ ra lãnh đạm?

Cái quái gì vậy-

Đến tột cùng lý do là gì mà cô ấy ghét bỏ mình?

Nếu trước kia bản thân quá tự luyến, làm ra những điều đáng chê cười, anh nhĩ sẽ xin lỗi cô, nhưng anh không mở miệng được. Anh đã từng kiêu ngạo như vậy, đó là lỗi của anh, nhưng có phải cô quá thành kiến

với anh?

Trừ...

Cô ấy thích Lận Quyết, hoặc là nói đúng hơn là cô ấy thích kiểu người như anh ta.

Chính mình như vậy thì sẽ bị cô ấy bỏ rơi.

Chỉ có nghĩ như vậy Lục Trác mới cảm thấy trong lòng tốt hơn, không thể chấp nhận bị từ chối vô cớ. Anh từ nhỏ muốn cái gì thì có cái đó, chưa bao giờ giống như lúc này, nguyện ý bỏ lòng tự trọng xuống và thể hiện sự nhiệt tình của mình, ngay cả khi nhiều lần khó khăn cũng không lùi bước. Nếu chỉ là không có lý do gì cự tuyệt, anh sẽ càng bực bội hơn.

Nghĩ như vậy khiến Lục Trác càng thêm khó chịu, thậm chí thần kinh cũng rần rần đau.

Chỉ là nghĩ Tạ Đường có khả năng thích Lận Quyết, mới từ chối mình, trong lòng bất an. Trái tim tràn ngập ghen tị và chiếm hữu.

Đôi mắt anh thâm quầng, lạnh lẽo lại tức giận, tại sao vậy?

Anh chỗ nào không bằng tên kia? Giờ phút này, Lục Trác vốn luôn xa cách, bây giờ còn sinh ra một chút tự ti. Ít nhất trong mắt Tạ Đường, anh quả thực thua kém người kia...

Lục Trác buồn chán, phát cáu, khó chịu, ghen tị.

Cậu không nghe thấy Hướng Hoành đang nói gì, vẫn đang ríu rít nói chuyện, đẩy hai người họ ra rồi bước ra khỏi lớp.

Lúc này là buổi sáng nóng nhất, Lục Trác đi trên đường lâu như vậy, thật sự có chút cảm nắng, vừa ra khỏi tòa nhà dạy học liền nhìn thấy Lận Quyết cùng một vài nam sinh đang di chuyển nước khoáng trên sân.

Anh cau mày và dừng lại.

Nhìn thấy tình địch, đương nhiên gặp trên đường hẹp cũng không phải sắc mặt tốt. Nhưng lúc này, anh cũng không quay đầu lại rời đi, ngược lại là do dự một chút, dừng lại tại chỗ đánh giá anh ta từ xa.

Anh từ đầu đến chân liếc nhìn Lận Quyết, muốn xem Tạ Đường rốt cuộc thích dạng người gì...

Trong đáy lòng nảy sinh ý tưởng hèn mọn, nếu anh trở thành bộ dạng này, cô có thể nhìn nhiều hơn một chút không?

Nhận ra mình đã nghĩ ra ý tưởng này, Lục Trác giật mình, sắc mặt tái xanh.

Sau đó anh nhếch miệng và chế nhạo bản thân.

Thật là điên rồ.

Lão tử không bao giờ theo đuổi nữa!

Lục Trác lập tức quay đầu đi về phía đỉnh của tòa nhà dạy học trong lòng tức giận, chẳng lẽ còn muốn làm thế thân cho người khác sao? Mình thật sự không có cốt khí, không thích anh thì anh cũng không chết, lão tử thực sự cũng không phải thích cô-

Anh tức giận xông lên, trăm mối muộn phiền trong lòng. Vừa bước đến góc cầu thang, vô tình nghe thấy hai cô gái trên tầng hai đang nói chuyện.

"Buổi chiều có người cùng phòng thi với Lý Tử Hàng, Lý Tử Hàng đó, cậu có biết không? Còn rất soái, nhưng lại có rất nhiều bạn gái, không biết cậu ta gian lận hay ai gian lận, đằng nào cũng bị bắt. "

"Không phải nghe nói là người gian lận là bạn nữ sao? "

"Tớ không biết, nhưng sáng nay có người nhìn thấy Lý Tử Hàng xô xát với Lục Trác trên xe buýt. Anh ta dường như đang theo đuổi một em gái lớp C"

"Lý Tử Hàng rất nổi tiếng, trưởng thành, không có gì sai với những cô gái anh ấy muốn theo đuổi. Tớ nghe nói rằng những người tham gia cuộc thi sẽ ở lại cùng một khách sạn vào buổi tối, có lẽ tối nay sẽ có thể thu phục."



Lục Trác sắc mặt tái nhợt, trong đầu chưa kịp đưa ra quyết định, liền xoay người chạy xuống tòa nhà dạy học.

Anh chạy càng lúc càng nhanh, anh thực sự phát điên mới tức giận ném Tạ Đường ở đó một mình.

Nhưng -

"Tại sao mình phải tức giận?"

Trong lòng đang tự nhủ nhưng tốc độ nhất thời không có dừng lại,chạy nhanh như chớp đi tới cổng trường, một cuộc điện thoại cho tài xế trong nhà, người mà lẽ ra không phải ở xa.

Đây là lần cuối cùng! Lục Trác tuyệt vọng nghĩ.

Anh nhảy lên xe, Tiểu Triệu bị anh làm cho sửng sốt, vội vàng hỏi: "Đi đâu?"

Lục Trác báo một địa chỉ, liền bắt đầu cuống quít thúc giục, đồng thời tầm mắt rơi vào trên ghế phụ. Trên hộp quà chưa mở.

"Trong đó có gì?"

Tiểu Triệu nói: "Một bộ âu phục cao cấp. Đây là quà sinh nhật của thiếu gia Chu gia. Ông Lục nhờ tôi gửi qua tối nay."

Vừa dứt giọng, cậu đã nghe thấy Lục Trác nói: "Đưa cho tôi."

"Hả?" Tiểu Triệu sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lục Trác vươn tay cầm lấy chiếc hộp, mở ra, trực tiếp chọn ra chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Anh nhìn trong gương chiếu hậu, Lục Trác nhíu mày liếc nhìn chiếc áo len thể thao trên người, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp. Sau đó anh cởϊ áσ len, rũ bỏ áo sơ mi trắng rồi khoác tay áo đi vào.

Tiểu Triệu:???

Điều gì đã xảy ra với tiểu Lục tổng, người luôn mặc quần áo thể thao tùy thích trừ những dịp trang trọng?

"Lái xe!" Lục Trác tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Triệu, hung hăng nói.

Anh gắt gao cài cúc áo, ác liệt nghĩ, Tạ Đường thích cái kia, có chuyện gì lớn, anh hoàn toàn có thể trở thành giống Lận Quyết.

Đại trượng phu co được dãn được, không có gì ghê gớm. Lòng tự tôn kiêu ngạo có tác dụng gì?

Sẽ tốt hơn nếu làm cô mỉm cười với anh?