Cảm xúc của Lục Trác đối với cha mình rất phức tạp.

Khi còn bé, gần mấy tháng Lục Trác hầu như không được gặp ông một lần nào, không có ấn tượng gì về khuôn mặt, mà thậm chí còn không nhận ra giọng nói của ông vì ông hiếm khi gọi lại.

Trong trí nhớ của anh, người cha này chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trên hành lang, một bóng người mơ hồ, uy nghiêm, lãnh đạm, trầm mặc, xa lạ như một bóng đêm.

Lúc đầu, Lục Trác nghĩ rằng Lục Kiến Hướng là người lãnh đạm và khó tính, bận rộn với sự nghiệp và không giỏi thể hiện tình cảm, đó là lý do tại sao ông ấy lại xa lánh mình như vậy.

Nhưng sau đó, trong Tết Nguyên Đán, trời lạnh cóng, anh chỉ nhờ tài xế chở đi gặp Lục gia gia, còn không có vào biệt thự.

Hai chiếc xe cùng lúc đến nhà cổ, lúc đó anh mới chín tuổi, xuống xe té ngã. Tuyết phủ hết vào bàn tay đến lạnh cóng, nhưng ánh mắt của ông chẳng thèm nhìn anh mà vẫn sải bước vào ngôi nhà cũ, chính mình ngây thơ không biết gì, muốn đứng dậy thì lại bị ngã, cũng may người tài xế đã đỡ anh dậy.

Dần dần lớn lên mới biết -

Nếu chỉ là hờ hững, sao có thể lạnh lùng như thế này?

Rõ ràng là ghét bản thân mình.

Không, còn hơn cả kinh tởm, vô cùng chán ghét.

Lục Trác cũng suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ tới anh có chỗ nào khiến ông ghét anh như ruồi bọ vậy.

Anh là người thừa kế duy nhất của Lục gia, dù bị bắt cóc và giam giữ trong nhà máy tối tăm trong thời gian dài, anh cũng không sợ hãi khóc lóc, điểm số lúc nào cũng xuất sắc đứng đầu.

Anh nghĩ rằng mình đã làm việc chăm chỉ đủ để không làm xấu hổ Lục gia.

Nhưng tại sao Lục Kiến Hướng lại ghét anh đến mức không bao giờ ngồi ăn chung bàn với anh?

Trẻ em không thể che dấu cảm xúc. Khi cảm thấy sự ghê tởm của người khác, chúng sẽ thất vọng, sợ hãi và thua thiệt, nhưng chúng không biết cách chống trả. Thậm chí còn cảm thấy mình vô dụng hoặc tuyệt vọng, bắt đầu đổ lỗi cho người khác.

Khi còn bé, Lục Trác là người như vậy, lúc đó tính cách cũng không phải như bây giờ, ngược lại không có bằng hữu, bởi vì thân phận người thừa kế của Lục gia, anh bị bạn cùng tuổi xa lánh. Anh lúc ấy chỉ im lặng và ít nói hơn, khép mình lại. Xếp khối trong phòng và chơi với nó cả ngày.

Sau khi bị bắt cóc bởi mẹ ruột của mình, anh dần dần thay đổi.

Anh cố gắng oán hận người mẹ đã bỏ rơi anh sau khi anh được sinh ra, vì bà mà ông ấy mới hận anh thế này, nhìn anh như thể nhìn một thứ rác rưởi.

... Chỉ bằng cách suy nghĩ theo cách này, anh mới có thể cảm thấy tốt hơn và giải phóng bản thân khỏi những cảm xúc tự hận bản thân.

Anh cũng đã nghi ngờ rằng họ của mình thực ra không phải họ Lục, anh đã bí mật làm xét nghiệm quan hệ cha con, 99,9%, nhưng kết quả lại bị Lục Kiến Hướng phát hiện.

Ngoài việc ấy ra, ông ấy vẫn thờ ơ với anh. Cổ phần, bất động sản đã sớm định ra người thừa kế Lục thị là anh.

Quanh năm quạnh quẽ trong biệt thự, từ một cậu bé trầm mặc, cô độc, lớn lên lại trở thành một cậu thiếu niên có tính cách gai góc và khó ưa.

Cho tới bây giờ, Lục Trác cũng không quan tâm nữa.

Anh đã bước qua cái tuổi run rẩy, sợ hãi và khao khát yêu thương, dù năm đó có chuyện gì xảy ra hay tại sao cha anh lại bỏ rơi anh trong giá rét, anh không còn quan tâm đến.

Dần lãnh cảm với thứ gọi là tình cảm gia đình.

Cuộc đời anh ghét nhất là bản thân lại giống như một con chó, đi theo người khác càu họ thích mình, yêu mình, quan tâm mình.

Nếu đã không cho thì không cần bận tâm.

...

Bây giờ điều khiến Lục Trác nhíu mày không phải là tại sao Lục Kiến Hướng đột nhiên tổ chức yến tiệc mà không thông báo gì, ông ấy định tính toán cái gì?

Lục Trác không phải không biết, Lục Kiến Hướng chán ghét mình rất nhiều, cho dù lão gia tử năm đó lập di chúc định anh là người thừa kế của Lục gia. Đợi khi mười tám tuổi mới có thể thừa kế toàn bộ cổ phần. Nhưng liệu Lục Kiến Hướng có làm giống như di chúc, đem đưa cho anh không?

Anh không tin.

Cách đây vài năm, khi Lục Trác vẫn còn là một cậu ấm nhỏ, sau khi suy nghĩ kỹ, anh đã liên hệ với các luật sư ở nước ngoài bên ngoài gia đình họ Lục, dần dần đem một số tài sản trên danh nghĩ của mình, đem cất bên ngoài.

Số tiền này lên đến gần 100 triệu 9000 vạn.

Cho dù sau này có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể tự bảo vệ mình.

Lúc chưa thành niên, còn có vài tỷ cổ phiếu mà anh chưa lấy được từ Lục Kiến Hướng. Nếu là người khác, nên biết đủ, nhưng Lục Trác thì không, anh chảy trong người dòng máu của Lục gia cũng không thể không có độ mưu mô với tham vọng nào.

Là thái tử gia của Lục thị, từ

khi còn nhỏ anh thường xuyên bị bắt cóc nhưng họ thì sao, đợi anh bị hành hạ đến sắp chết mới đến cứu.

Khi đó, khối tài sản khổng lồ của Lục thị chỉ có thể nắm trong tay, tuyệt đối không chắp tay nhường cho kẻ khác. Trên đời này không có thứ gì không phản bội bản thân hơn sức mạnh của đồng tiền.

(Dâu: Đúng vậy. Tình yêu như trăng trong nước, tiền mới là vĩnh cửu mãi mài nha các nàng.)

Tài xế Tiểu Triệu đậu xe trước nhà cũ của Lục gia, cuối mùa hè, cây cối tươi tốt trên núi đã khô héo rất nhiều, sau khi ông cụ mất, Lục Trác đã không về đây ba năm, lần cuối cùng anh đến, là đi tiễn một người anh họ ra nước ngoài.

Cả chục chiếc ô tô hạng sang đậu ngoài sân với tường trắng và ngói đỏ, chắn ngang mặt đất khổng lồ bằng phẳng, không có một kẽ hở nào. Dưới cái nắng gay gắt, những viên gạch phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Có vẻ như sắp công bố chuyện gì quan trọng, tất cả đều ở đây.

Lục Trác kiềm chế chút cáu kỉnh và thù địch trên người, mở cửa bước xuống xe, trên mặt không chút biểu cảm.

Người tài xế tên Tiểu Triệu, kể từ khi làm tài xế cho tiểu thiếu gia cũng không nói rõ chuyện của nhà họ Lục, không dám nói lời nào, chỉ nhìn Lục Trác sải bước đi về phía trước, không chút do dự nhìn bóng lưng của anh. Một lúc sau mới nhớ ra Lục Trác vẫn đang mặc đồng phục học sinh, lúc lên xe quên nhắc thiếu gia thay một bộ lễ phục khác.

Tuy nhiên, bóng lưng của người anh cao thẳng, giống như một cây bạch dương không sợ hãi, bước chân cũng không phù phiếm bay bổng như trước, mà có chút trầm tĩnh và thành thục. Anh nhanh chóng biến mất ở trong cửa nhà, vừa quay mặt đi, bóng đen đổ trên mặt đường, ánh mắt nặng trĩu, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Lục Trác đi vào, khi anh xuất hiện, mấy người họ Lục đang nói chuyện vui vẻ đều im lặng một giây, bọn họ đều nhìn nghiêng về phía thiếu niên mặc đồng phục học sinh xuất hiện ở cửa.

Lục Trác đã quen rồi, vẻ mặt không thay đổi, đi tới nói: “Bác cả.”

Lục Hoán xấu hổ nhất đám người này, nhanh chóng đưa một ly rượu: “Lục Trác, sao cháu lại ở đây, không phái đang là giờ học sao? Là trốn học hay xin nghỉ?"

"Vị thành niên, không uống rượu." Lục Trác mỉm cười nhẹ nhàng:" Bác cả, trí nhớ của bác không được rồi nên đến bệnh viện kiểm tra, đến tuổi của cháu đầu không nhớ rõ. ”

Lục Hoán đặt rượu trở lại, cũng cười:“ Không phải mới có hai năm mới gặp lại sao? ”

Lục Trác liếc mắt nhìn địa điểm tổ chức tiệc được sắp xếp trong biệt thự cổ, có bóng bay, bể bơi, bên cạnh có những cốc thủy tinh cao như núi, những chiếc cốc đựng đủ loại rượu quý.

Lục Trác nhướng mày nở nụ cười: "Hai năm không gặp lại tạo bất ngờ lớn cho tôi như vậy?"

"Nó ở đâu."Lục Hoán đối với Lục Trác có bóng ma âm lý. Ba năm trước, lúc Lục lão gia tử qua đời, Lục Dương chửi bới trong đám tang là "đồ con hoang, mẹ là ả đi3m, cướp tài sản gia tộc, vô liêm sỉ."

Lục Trác nghe xong đã đánh cho cha mẹ không nhận ra, mũi sưng vù, ba chiếc xương sườn bị gãy, phải nằm trong bệnh viện gần như chết nửa tháng.

Ba năm trước, Lục Trác lớn hơn một chút, đã sắc bén như vậy, bị Lục Kiến Hướng nghiêm khắc khiển trách, suýt chút nữa biến thành trò cười, còn ngẩng cao đầu không chịu thừa nhận thất bại. Bây giờ còn chưa thành niên, không biết lúc nắm quyền còn sẽ như thế nào nữa.

Ông nói: "Hôm nay tiểu Hằng trở về nên tổ chức một bữa tiệc cho nó. Thấy cháu còn đang học, sợ quấy rầy, nên không sai người đi thông báo."

Lục Hằng.

Lục Trác trên mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại có một chút trào phúng châm biếm.

Nếu nói anh ở Lục gia từ nhỏ đã trải qua nhiều thăng trầm nhất, thì người anh họ này có thể nói là đã sống một cuộc đời hạnh phúc nhất.

Lục Trác đã sớm được định sẵn là người kế vị của Lục thị, lọt vào trong tầm ngắm của đối thủ trong tối ngoài sáng hãm hại. Ngoài cái này ra đi học cũng trôi qua không như ý, kẻ nịnh hót, lợi dụng để lôi kéo quan hệ, rất khó tìm được người bạn thật lòng.

Vì vậy, Hướng Hoành và Quan Vũ là những người bạn vô cùng trân quý của anh.

Nhưng so với anh, người anh họ này không có tên trong danh sách người thừa kế, lớn lên ở nước ngoài, không phải học quản lí công ty, thay vào đó là học nghệ thuật và kiến

trúc, khá thoải mái và tự do.

Lục Trác thật ra có thể đoán được, nhưng nếu anh đoán được thì sao.

Chính mình thế lực đơn mỏng không thể làm bất cứ điều gì trong lúc này.

Chi bằng thuận lý thành chương mà đem quyền kế thừa bắt được đến tay.

Huống hồ, anh không muốn tin cha ruột sẽ đối xử với anh như vậy. Tuy rằng khinh thường không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn luôn có một tia hi vọng, hi vọng ngày đó sẽ không đến.

Lục Hoán vẫn chỉ cười, nhưng không ngờ có người bên cạnh ông hừ lạnh xen vào.

"Ừ, mọi người đều không thông báo cho mày. Mày giống như con chó vậy, ngửi cái liền đến rồi, không phải sao?"

Lục Trác quay mặt lại, nhìn thấy người nói, là anh họ Lục Dương.

Anh đi tới trước mặt Lục Dương hai bước, cao hơn Lục dương hẳn một cái đầu, khí thế đã áp đảo anh ta, mặc dù vẫn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng cũng không nói ra được khí chất kinh người từ trong xương tủy.

Lục Dương chợt hối hận vì cái miệng thối của mình.

Lục Trác không còn bốc đồng như ba năm trước, mà đột nhiên nở nụ cười: "Gãy xương sườn đã lành hẳn chưa?"