Sau khi Tiểu Triệu rời đi, phòng bệnh chìm vào im lặng chết chóc, rèm cửa lặng lẽ bị điều hòa thổi qua, bên ngoài là vệ sĩ, hành lang cũng không có ai, cũng không có người nào đến thăm bệnh.

Lục Trác nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.

Xương sườn bị thương không ngồi dậy được, lồ ng ngực bị ép đau khiến anh chỉ có thể giơ tay không truyền dịch lên, lấy điện thoại dưới gối ra.

Sau khi mở khóa màn hình, anh khó khăn cầm, một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn văn bản chưa đọc của Hướng Hoành và những người khác gửi tới.

Chỉ là trong hộp thư SMS có một đống tin nhắn, nhưng người anh mong đợi lại không có nhắn một tin nào cho anh.

Điện thoại sắp hết pin, anh cũng không rảnh trả lời từng cái một.

Anh mở sổ địa chỉ, ngón tay mảnh khảnh dừng một lúc lâu vào số điện thoại của Tạ Đường.

Dãy số này anh đã thuộc lòng, nhưng cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Ánh mắt nặng nề, cảm xúc hỗn độn, quên đi, anh ném điện thoại lên gối, hai tay buông thõng xuống.

Cho dù lúc này nhà họ Lục có hỗn loạn ra sao, cô cũng sẽ không bị ảnh hưởng, Lục Trác phát hiện mình và Tạ Đường đã hoàn toàn mất đi giao điểm, giống như hai đường thẳng song song, muốn tìm một cái cớ để gọi cho cô nhưng không biết tìm gì.

Đầu anh lại bắt đầu đau nhức, sờ lên miếng gạc trên đầu và cau mày.

Không biết là ảo giác hay là thực, lúc xảy ra vụ tai nạn xe hơi, lồ ng ngực bị bóp nghẹt đến mức nghẹt thở, cảm giác ngột ngạt này lại rất quen thuộc...

Giống như đã từng trải qua vậy.

Cảm giác này không thể tả thành lời, nói là quen thuộc, nhưng đầu óc trống rỗng, không nhớ ra được gì, Lục Trác cũng không biết tình huống này là sao.

Chắc não bị chấn động để lại di chứng?

Anh không muốn suy nghĩ nữa, nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được, lại suy nghĩ về điều đó.

...

Tin tức người thừa kế của Lục thị bị tai nạn xe cộ, sáng sớm Tạ Đường ngay khi xuống lầu mới biết.

Khi xuống cầu thang, cô nghe thấy tiếng Cha Tạ đang mở TV, lo lắng xem tin tức.

Khi nghe thấy tên Lục Trác và vụ tai nạn xe cộ lướt qua, cô sửng sốt một chút, không để ý, trượt chân suýt ngã xuống cầu thang.

May là dì quét dọnbên cạnh nhanh tay đỡ kịp.

Sau khi thái độ của cha Tạ thay đổi 180 độ, mọi người trong nhà đối với cô khác nhiều. Có vẻ như cô đang nhận được sự quan tâm của mọi người.

Ví dụ, mỗi ngáy luôn có bữa sáng yêu thích của cô trên bàn ăn.

Nhưng cô cũng không có tâm trạng ăn sáng, cô bước nhanh đến ghế sô pha, đứng bên cạnh cha Tạ, nhíu mày đọc toàn bộ tin tức.

Hiện tại chuyện này ở thành phố đang rất chấn động, thậm chí trực tiếp áp đảo kỳ thi đầu cấp một bọn họ.

Phóng viên đã đề cập ở cuối bản tin rằng theo Lục tổng, cả hai bên liên quan đến vụ tai nạn xe hơi đều không bị thương tích, đặc biệt Lục Trác chỉ bị thương ở mắt cá chân và sớm đã xuất viện.

Lúc này, video hiện trường vụ tai nạn ô tô trên TV đã được chỉnh sửa, cắt bỏ cảnh đâm xe thảm khốc nhất, nhưng những cảnh quay còn lại vẫn khiến người xem bàng hoàng.

Vụ tai nạn lớn như vậy, vị trí ngồi của Lục Trác hoàn toàn bị bóp méo biến dạng.

Anh ấy chỉ đơn giản bị bong gân ở mắt cá chân?

Tạ Đường không tin, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.

Điều khiến cô nghi ngờ nhất chính là kiếp trước cũng có một vụ tai nạn xe cộ như vậy, sau đó anh bình phục vết thương rồi biến mất khỏi trường học một thời gian.

Nhưng chuyện đó là sau sự cố sóng thần!

Vẫn còn hai tháng trước khi xảy ra sóng thần, tại sao vụ tai nạn ô tô tương tự lại xảy ra sớm hơn?

Chuyện gì đang xảy ra?

Tin tức kiếp trước cũng dồn dập, nhưng thông tin video tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi không được tiết lộ, không ai, kể cả Tạ Đường, biết được vụ tai nạn xe hơi thảm khốc như nào.

Kết quả là nửa tháng sau khi Lục Trác trở lại trường học, mọi người đều cho rằng anh thực sự chỉ bị bong gân cổ chân, thật sự cho rằng đó chỉ là một vụ va chạm từ phía sau với một chiếc xe hơi.

Kiếp trước Tạ Đường lo lắng đến mức muốn lẻn vào bệnh viện thăm anh, nhưng bệnh viện đầy rẫy phóng viên và người của Lục gia, cô không thể vào được.

Sau đó, khi Lục Trác trở lại trường học, thấy anh không gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì mới buông tay.

Nhưng kiếp này...

Tại sao lại thay đổi lớn như vậy?

Phải có đoạn video tai nạn xe hơi đó ở kiếp trước, nhưng nó không được phơi bày trước công chúng như kiếp này. Có ai đó động tay vào đoạn video sao?

Đoạn video này hiển nhiên là có lợi cho Lục Trác, kiếp trước có người dùng mấy câu uy hϊếp để ngăn cản anh lộ video trước công chúng?

Tạ Đường không thể hình dung ra được, mi mắt không ngừng giật giật, đầu đầy những đường nét lộn xộn, không biết vấn đề là ở đâu.

Mặc dù cô quyết tâm vạch rõ mối quan hệ với anh, nhưng nhìn thấy vụ tai nạn xe hơi này gần giống như kiếp trước, cô không khỏi có linh cảm xấu và nghi ngờ chuyện bên trong của kiếp trước.

Cô cũng nhận ra rằng chuyện của anh không đơn giản.

Tình huống của Lục Trác không như thế giới bên ngoài nói.

Tạ Đường suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa kịp nghĩ ra gì, cha Tạ

đã nói với cô:

"Tại sao lại bị tai nạn xe hơi? Sao con không đi thăm? Gần đây cũng không thấy cậu ấy đến tìm con, không phải là... "

Thấy sắc mặt cô lạnh đi, ông nhanh chóng đổi chủ đề.

" Hôm nay cuối tuần, tan học, con đi thăm cậu ấy một chút."

Đây không phải là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm sao?

Cũng không biết con gái út bị làm sao. Như một cái đầu gỗ?

Ông có chút bất mãn, nhưng ngoài cái này ra lại rất hài lòng về các khía cạnh khác.

Tạ Đường biết rằng nếu cô không đồng ý, ông sẽ rất tức giận, gây ra nhiều rắc rối không đáng có, nên cô đành chỉ có thể gật đầu.

"Được."

Mọi người đều biết chuyện của Lục gia nên biểu hiện của mẹ Tạ không được tốt lắm, bà vẫn còn chán nản vì những gì chồng đã mắng ngày hôm qua.

Tạ Khinh xem tin tức nhưng tỏ ra thờ ơ, Lục Trác liên tục chế nhạo cô ta rằng cô ta bị thiểu năng trí tuệ cho nên không ngu mà đến bệnh viện thăm.

Hơn nữa, có nhiều người trong bệnh viện, cô ta không chen vào được.

Cô ta liếc nhìn Tạ Đường, Tạ Đường dường như có chuyện gì đó, cả buổi sáng không nói chuyện, cô ta không khỏi nhíu mày, thật sự không đoán được nó đang nghĩ gì.

...

Tạ Đường không chỉ lơ đãng cả buổi sáng, ngay cả khi đến văn phòng là việc của giáo sư Uông cũng vậy, cô lỡ tay làm vỡ ống nghiệm, tay cứa vào mảnh vỡ.

Thấy cô xanh xao, giáo sư Uông nghĩ cô nghỉ ngơi chưa tốt nên ông yêu cầu cô về nhà sớm nghỉ ngơi.

Tạ Đường rời khỏi văn phòng, nhưng cô không muốn về nhà, lên xe, mở cửa sổ, gió lạnh đầu thu thổi vào mặt.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, dù sao trong đầu là một mớ hỗn độn.

Đánh giá kiếp trước, Lục Trác không gặp nguy hiểm tính mạng.

Về phần nhà họ Lục, lẽ nào tai nạn này chỉ là ngẫu nhiên? Bằng không, Lục Trác vẫn luôn là thiên tử kiêu ngạo, tự tin tự đại, trên người cũng không nhìn ra một chút sương mù, vậy thì làm sao có chuyện xấu xa trong nhà họ Lục?

Tạ Đường lập tức cảm thấy có phải là mình suy nghĩ quá nhiều, cũng phải, dù là kiếp trước hay kiếp này, Lục Trác vẫn là người thừa kế của Lục thị, từ khi sinh ra anh cũng chưa từng gặp phải quá nhiều thất bại.

Cho nên chính mình đang miên man suy nghĩ cái gì đâu không?

Tạ Đường xoa mặt và cố gắng gạt những cảm xúc này ra khỏi tâm trí.

...

Chuyện Lục Trác bị tai nạn làm dư luận mấy ngày nay xôn xao.

Bữa tiệc tối đáng lẽ được tổ chức mấy ngày trước cũng lặng lẽ khép lại, người trong cuộc tưởng rằng Lục Kiến Hướng định thông báo một chuyện trọng đại gì đó, nhưng bữa tiệc bị hủy bỏ mà không hề báo trước, điều này chỉ đơn giản là khó hiểu.

Chỉ có người thân nhà họ Lục, những cổ đông nội bộ và một số người biết chuyện mới đoán ra được lý do.

Ngay khi tai nạn xe cộ xảy ra, Lục Kiến Hướng lập tức đưa Lục Hằng vào công ty, kế hoạch của ông chỉ có thể tạm gác lại.

Hơn nữa, trước sự chứng kiến

của giới truyền thông và các cổ đông, ông không thể đến quá gần Lục Hằng, và phải thường xuyên đến bệnh viện để giới truyền thông chụp ảnh ông đến thăm con.

Đương nhiên, ông ta chưa từng đến thăm Lục Trác một lần nào.

Lục Trác xem tin tức tràn ngập trên trang báo "Lục tổng lại đi thăm con, cha con hiếu thuận", nhưng cửa phòng riêng từ đầu đến cuối đều không có ai đi vào, ngoại trừ y tá.

Trong lòng mỉa mai, nhưng anh không quan tâm, lặng lẽ ở bệnh viện để hồi phục sức khỏe.

Mùa hè năm nay hoàn toàn trôi qua, Lục Trác nằm trong bệnh viện nửa tháng, vết thương xương sườn cơ bản đã lành hơn một nửa, gãy xương bắp chân cũng dần dần hồi phục.

Buổi tối sẽ hơi ngứa, khó có thể trở mình, nhưng Tiểu Triệu đã không còn ở đó, Lục Kiến Hướng cũng không phái người mới tới.

Mùa thu đã đến.

Lúc Lục Trác xuất viện đã là cuối tháng 9, dư luận còn chưa tiêu tan hoàn toàn, Lục Kiến Hướng chỉ có thể đích thân đến đón anh xuất viện.

Trong trò chơi này, mặc dù Lục Trác bị thương nhưng anh tạm thời giữ được vị trí của mình, mượn sức Phương Đông và một số cổ đông khác.

Lục Kiến Hướng không biết tham vọng của con trai mình và cũng không biết anh còn mưu mô hơn ông ta, khi mở cửa tiểu khu, Lục Trác vẫn đang chơi game trên giường bệnh như trước, vừa chơi game vừa chửi rủa thô bạo, đầu tóc bù xù, trông ngây ngô và ấu trĩ.

Ông ta yên tâm kêu hộ sĩ đem xe lăn tới.

Ông đẩy Lục Trác ra khỏi cửa bệnh viện, các phóng viên lập tức xúm lại, đèn flash nháy liên tục, Lục Kiến Hướng đẩy xe lăn của Lục Trác tỏ ra ân cần, rồi nhìn vào máy quay nở nụ cười hòa ái.

Sau khi xuất viện, dập tin đồn của truyền thông, hai người lên xe rồi rời khỏi.

Lục Trác đã đổi một tài xế mới, nhưng tài xế là người của Phương Đông.

Lục Trác gật đầu, tâm tình không có nhiều biến hóa.

Phương Đông nói rằng có giao tình với Cố gia nên chiếu cố anh là điều đương nhiên, nhưng nói trắng ra là nếu không vụ lợi thì ai mà nguyện ý đối tốt với người khác?

Phương Đông đang đặt cược vào anh, giống như một số cổ đông sẽ đặt cược vào Lục Kiến Hướng và Lục Hằng.

Anh tiếp tục chơi game, nhắn cho Hướng Hoành và một số người khác rồi nhìn ra ngoài cửa xe.

Trên đường nữ sinh mặc quần dài và áo khoác lông.

Anh đã bỏ lỡ một mùa hè để nhìn Tạ Đường mặc váy.