Quân đi Vũng Tàu công tác 4 ngày,căn nhà trước giờ đã rộng nay càng trở nên trống trải hơn, không có Quân ở nhà chị cảm thấy thiếu một cái gì đó, chị cứ đi ra đi vào không biết mình đang làm gì và phải làm gì, càng không biết tại sao mình lại như vậy.

reng reng reng…

Chuông điện thoại reo khiến chị giật mình:

Dạ, alo

Tôi đây.

Là giọng của Quân, tim chị đập liên hồi, giọng chị như run lên. Dạ, Cậuuu Quânnn hả?

Ừm, Tôi đây giọng chị sao vây?

À, không..tôiii..có việc gì hả cậu?

Không, tôi gọi về kiểm tra xem không có tôi ở nhà chị có siêng năng làm việc không, có quét dọn phòng tôi sạch sẽ không hay là trốn ra ngoài đi chơi

Không, tôi ở nhà mà,tôi quét dọn sạch sẽ hêt rồi cậu yên tâm

Không cần khẩn trương như thế, tôi chỉ đùa thôi

Đùa hả, có bao giờ cậu nói đùa với tôi đâu nên tôi tưởng thiệt

Vậy sao?

Đúng rồi cậu lúc nào cũng khó đăm đăm như một ông chủ khó tính, không hiểu sao hôm nay chị lại dám nói ra những lời này, thường ngày chỉ cần cái chau may của Quân thôi chị cũng sợ chết khiếp

hahahaha.. Quân cười lớn

Tim Chị đập mạnh vô cùng khi nghe tiếng cười của Quân, đây là lần đầu Quân cười với chị

Trong lòng chị tôi ác vậy sao??

Dạ không, tôi xin lỗi

Thôi được rồi, tối nay tôi sẽ về

Thật hả cậu? chị thấy mừng vô cùng

Nhưng có lẽ khuya lắm chị cứ ngủ,không cần đợi cửa, khi nào về đến nhà tôi sẽ gọi

Vâng

Thôi nhé, tôi chuẩn bị họp rồi.

Quân gác máy, trong lòng chị vui mừng, một cảm giác thật khó tả, nó khiến chị nôn nao vô cùng

7h, 9h,…..đã hơn 12h khuya rồi mà vẫn chưa thấy Quân về, chị cứ đi đi lại lại trong nhà

1h sáng Quân về đến nhà.chị chạy ra đón như người vợ đón chồng về

Cậu về trễ qua, mệt không? có đói không tôi nấu gì cho cậu ăn nhé

Tôi ăn cơm với khách xong là về thẳng nhà luôn mệt quá!

Mà chị đợi tôi hả, tôi nói khuya lắm không cần đợi

À, không! tôi định đi ngủ rồi mà nằm hoài không ngủ được

Vậy mà tôi cứ tưởng chị cố tình đợi tôi chứ

À!

[su_posts id=”3345″ tax_term=”1″ tax_operator=”0″ order=”desc”]

Thôi khuya rồi, chị đi ngủ đi, tôi cũng tắm và ngủ đây, mệt quá rồi.

Để tôi xách đồ lên lầu cho cậu

Tôi có mua quà cho chị đó, nhưng để sáng tôi lấy ra, giờ tôi mệt quá, chị cũng đi ngủ đi

Vâng!

Cuối tuần Quân đưa cho chị gói quà. Chị vui lắm vì từ lâu lắm rồi chị không được ai tặng quà.

Hôm đi công tác về nói mua quà cho chị mà lu bu quá nên tôi quên. Chị xem đi.Quân tặng chi chiếc áo đầm màu xanh, nó đơn giản nhưng rất đẹp.

Cám ơn cậu!

Chị thử xem có vừa không, tôi nhờ mấy chị ở công ty mua dùm, gấp quá tôi không biết mua gì làm quà, cũng không biết mua cái này làm nửa, nhưng thôi chị cứ để đó, khi nào có dịp thì mặc.

Dù sao cũng cảm ơn cậu!

Ừm, tôi mua vì không muốn mình mang tiếng là ông chủ khó tính

Sao? chị hơi bất ngờ.Cậu còn nhớ câu nói đó sao

Tôi thù dai lắm đó

Chị cảm thấy hơi lúng túng

Tôi lở lời thôi mà

Chị sợ tôi hả. Quân vừa nói vừa nghiêng người cười va nhìn chị

Không, tôiiii…

Chị quay mặt đi chổ khác như để tránh ánh mắt và nụ cười của Quân.Tim chị đập liên hồi, lại cười nửa rồi,sao dạo này cậu ta hay cười thế nhỉ.mỗi lần nhìn thấy Quân cười tim chị như muốn nổ tung.chị cũng không hiểu tại sao lại như thế

Tôi…tôi đi nấu cơm, khi nào xong tôi gọi cậu

……………………………………

Cậu Quân ơi xuống ăn cơm!!

Chị gọi nhưng không thấy Quân trả lời,có lẽ Quân trên phòng,chị định chạy lên kêu thì thây Quân đang nằm ngủ trên sofa phòng khách.Chị gọi khe khẽ

Cậu Quân ơi dậy ăn cơm

Quân vẫn ngủ. chị nhìn Quân, nhìn dáng người đang ngủ của cậu ấy,Giờ chị mới có cơ hội nhìn kĩ Quân, bởi từ trước đến giờ chị chưa bao giờ dám nhìn thẳng cậu ấy.Đôi mắt nhắm với hàng mi dài,mũi cao.”Cậu ấy đẹp thật” Chị thầm nghĩ, Bất chợt đôi tay chị muốn sờ vào mặt Quân. nhưng rồi chị bỗng giật mình. Chị không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩa điên khùng như vậy “mình đang làm gì thế này. Mình điên rồi” Chị đi thật nhanh lên phòng mình, tim chị như ngừng đập, chị chỉ muốn đi thật nhanh và đánh tan những suy nghĩ của mình, một suy nghĩ mà chính bản thân chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới.

Quân mở mắt, cậu đã tỉnh giấc, có lẽ Quân đã thức khi nghe tiếng gọi của chị. Quân nhìn theo chị và cười.

Dạo này Quân có vẻ thay đổi nhiều,cậu hay cười hay nói hơn,nhiều lúc cậu còn đùa với chị.

Sao dạo nàynhìn Chị dễ thương vậy, đang yêu ai sao? câu nói ấy làm chị bối rối vô cùng.

Cả tháng nay không đêm nào chị được ngon giấc, hình ảnh và từng lời nói cử chỉ của Quân ngày càng in sâu vào lòng chị. Chị cảm thấy thật tồi tệ.

…………………….

Cuối tuần Chị đang loay hoay dọ dẹp thì Thúy đến. Cô ấy lúc nào cũng xinh đẹp, trông Thúy và Quân rất xứng đôi, càng nghĩ chị càng buồn.

Chị khỏe không?

Cám ơn cô.

Quay sang Quân, Thúy nói: Hôm nay mình đi xem phim đi anh.

Cũng được, tùy em thôi. Để anh lên phòng thay đồ, mình bàn chút việc sau đó đi luôn.

-Dạ! Thúy nói với chị: Chị ơi hôm nay không cần nấu cơm nha, tụi em sẽ đi ăn ở ngoài,Chị pha cho em ly nước cam luôn nhé.

-Vâng.

Nghe sao giống Thúy là bà chủ của chị quá, thật là bực bội. Họ cùng nhau bạn công việc, còn chị thì mượn cớ dọn dẹp mà đi tới đi lui phòng khách như thể theo dõi xem họ đang làm gì, đến trưa thì họ cũng bàn xong việc.

-Em mệt không? Quân hỏi Thúy.

-Em hơi đói mình ra ngoài kiếm gì ăn đi anh.

-Ừm

Họ đi rồi còn chị một mình trong căn nhà, Chị lại nhốt mình trong phòng và chị suy nghĩ, liệu chị có thể chịu đựng được bao lâu, cái thứ tình cảm mà chị đang giấu trong lòng ngày nhiều hơn, sau này khi Thúy về làm vợ Quân thì Chị sẽ như thế nào, có lẽ khi đó chị sẽ không ở đây nửa, Chị biết thân phận mình, lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy tủi thân,tại sao chị sinh ra không được một số phận tốt đẹp hơn, sao chị không được yêu như người ta, hay nói đúng hơn sao trời lại sắp đặt cho chị phải chịu bao nhiêu là khổ sở, sao chị lại rơi vào thứ tình yêu không lối thoát như vậy,sao lại là Quân mà không phải là một ai khác, nếu là người khác có lẽ chị còn một chút hi vọng.

Đằng này Quân là một người giàu có, trẻ hơn chị mọi thứ của Quân điều hoàn hảo, còn chị là một con số 0 tròn trỉnh, hay là chị xin nghĩ viêc? nếu thế chị sẽ không thể nhìn thấy Quân nữa, chỉ đến đây thôi là nước mắt chị lại trào ra, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong lòng chị, và rồi chị phải chấp nhận, đó là số phận là con đường mà chị phải đi, dù là khó khăn hay đau khổ, giờ chỉ cần được nhìn thấy Quân mỗi ngày là đủ lắm rồi, chị sẽ dằn lòng lại, sẽ cố chịu đựng đến khi nào chị không còn sức lực nữa thì thôi.

8h tối Quân về đến nhà, Chị mở cửa và đi thẳng lên lầu.

-Chị không dọn cơm sao,tôi đói quá.

-Hôm nay tôi đâu có nấu cơm.

-Sao vậy? chị bệnh hả,có sốt không đưa tôi coi. Quân vừa nói vừa tiến về phía chị và đưa tay lên sờ trán,chị gạt tay.

-Tôi không sao,không bệnh hoạn gì hết.

-Vậy sao không nấu cơm, chị làm biếng hả?

-Lúc sáng cô Thúy nói hôm nay không cần nấu cơm,cậu và cô ấy ăn ở ngoài.

-Thúy là chủ hay tôi là chủ của chị.

-Thì cũng vậy thôi,cô ấy là bạn gái cậu thì sau này sẽ là vợ,là chủ của tôi, chị cảm thấy khó chịu.

-Vậy sao? chị nghĩ vậy sao? chúng tôi xứng đôi không?

-Xứng, rất xứng đôi! Chị nói mà lòng cảm thấy đau vô cùng.

-Không nói nữa, nấu mì đi tôi đói rồi. Quân gằn giọng.

-Sao cậu không ăn với cô Thúy rồi hả về.

-Lần sao tôi sẽ ăn.Chị hay quá rồi, dạo này chị biết nói tay đôi với tôi nửa.

Chị cảm thấy bực bội vô cùng mỗi khi nhắc đến Thúy.

-Sau này cậu cưới vợ rồi kêu cô ấy nấu cho cậu ăn.

Chị xuống bếp, Quân nhìn theo và cười nhẹ, Cậu thỏ thẻ 1 mình “chị ơi, chị đang ghen sao”??