92: Thành Công Lừa Gạt


Minh Ngục Thần Quyết cưỡng chế vận chuyển giảm bớt áp lực.

Hoàng Phủ Thiên cố gắng mãi mới nhìn được lên trên bầu trời.
Trên đó hắn thấy hai trung niên nhân lăng không trên bầu trời, y phục biểu lộ chính là cường giả của Thiên Nhất môn tới.

Không ngờ lại có tới hai Thiên Nguyên cảnh, cái này có chút ngoài dự tính rồi.
Hoàng Phủ Thiên giờ không còn đường lui, hắn cố nặn ra nước mắt, vui mừng, mếu máo, tâm can dằng xé, tủi nhục nói:
- Huhu, hai vị sư thúc, hai vị cuối cùng cũng đến rồi! Đệ tử vô năng, các vị sư huynh….

Tuấn Kiệt sư huynh….

Tiêu Mục sư huynh đã bị người ta giết hết rồi….
Bộ dáng khóc tới nỗi tâm can liệt phế, khiến người nghe thật sư nghĩ hắn ta đau lòng lắm.
- Ngươi! Ngươi là đệ tử của Thiên Nhất môn!
Nam tử cao to đánh giá Hoàng Phủ Thiên, từ quần áo của Thiên Nhất môn, vừa nãy bọn hắn cũng nhìn thấy hắn bị đâm thủng vai, vết thương, cùng tên đâm hắn đã bị chém chết, không hề có dấu hiệu là lừa gạt bọn hắn cho qua chuyên.
Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh nhìn nhau không có gì khả nghi, liên thu hồi uy áp chậm rãi hạ xuống đất, từ từ tiếp cận Hoàng Phủ Thiên.
- Đệ tử… đệ tử tên là Trâu Viểm, là..

là đệ tử mới nhập môn năm nay của Thiên Nhất môn.
Hoàng Phủ Thiên bịa ra một cái tên, hắn cược rằng những kẻ này sẽ không hề biết thật giả trong đó.

Dù sao cũng là cường giả tông môn, không bế quan thì sẽ đi làm nhiệm vụ quan trọng, rảnh đâu mà nhớ mấy tiểu tử bình thường mới nhập tông, cũng lười chẳng ai tra danh sách.
Về phần khí tức thì khỏi phải bàn.

Mặc dù cường giả có thể cảm nhận được khí tức của người khác, nhưng ai lại đi nhớ khí tức của đệ tử ngoại môn làm cái gì.

Cho nên, chỉ cần mang theo cái lớp ngụy trang này, cùng đối phương không gắt gao ngụy trang, chắc chắn khó mà phát hiện thân phận thật của hắn.
- Á á!
Hoàng Phủ Thiên chưa dứt lời đã thấy một cái bóng chớp mắt tiếp cận.
Tên lùn mập xông tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên, cánh tay to béo bắt lấy tay của hắn, nguyên khí bạo đũng thẩm thấu vào kinh mạch do xét một lượt.
- Nguyên khí mang nhiệt khí, là hỏa hệ nguyên khí, độ tinh thuần không tệ.

Di! Không phải công pháp của bổn môn, là công pháp lại tràn đầy âm khí như vậy, không lẽ ngươi tu luyện công pháp tà đạo!
Sắc tên lùn mập khẽ biến sắc, lạnh lùng hỏi.
Hoàng Phủ Thiên thầm hô không ổn, ngay lập tức sợ hãi nói:
- Đệ tử….


đệ tử không tu luyện công pháp tà ma ngoại đạo!...!Đó là….
- Đó là gì hả?
Tên mập lùn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên giọng điệu áp bức hỏi.
Hoàng Phủ Thiên trong cái ló ló cái khôn, miễn cưỡng nói ra:
- Là âm nguyên… của nữ nhân… công pháp của đệ tử có khả năng thái dương bổ âm.
Hai cường giả Thiên Nguyên cảnh chớp mắt hiểu ra.

Gã nam tử cao to, đôi mắt lóe lên tử sắc kì lạ, nhàn nhạt hỏi:
- Tiểu tử, nếu ngươi đã là đệ tử của Thiên Nhất môn sao không tu luyện công pháp của bổn môn, hay đổi sang một loại khác.
Hoàng Phủ Thiên đang định đáp lại, chợt cảm thấy trong đầu hiện lại cảm giác chi phối để nói thật.

May mắn tiểu khô lâu trong Khí Hải chấn động mạnh đem ý thức quay lại.
Hoàng Phủ Thiên vẫn giả vờ đôi mắt vô thần nói:
- Đệ tử tư chất ngu dốt, biết không thể học được tâm pháp cao nhất của Thái Thượng Lực Ôn Thiên Canh, chi bằng bản thân tiếp tục tu luyện môn công pháp thái dương bổ âm này, tương lai thành tựu chắc cũng không quá thấp.
Nghe được lời này hai lão cường giả Thiên Nguyên cảnh này cũng khinh thường hắn.
Tên nam tử cao to hỏi tiếp:
- Ngươi làm thế nào gia nhập Thiên Nhất môn.
- Là Tiêu Mục sư huynh giúp ta có thể gia nhập vào.
Hoàng Phủ Thiên cũng dự đoán được sẽ bị tra hỏi mấy câu này, khi đói tra hỏi tên mắt híp mấy việc này là chính xác, hắn không nhanh không chậm đáp.
Nam tử cao to, nam nhân lùn mập liếc nhau, có vẻ giống như phát hiện ra lỗ hổng hỏi:
- Tại sao Tiêu Mục lại giúp ngươi gia nhập tông môn!
- Vì đệ tử có một số kĩ năng kéo dài năng lực trên giường, cũng với các lại kĩ năng “song tu” đặc biệt.

Tiêu Mục sư huynh nói chỉ cần đệ tử chỉ dạy lại môn công pháp cùng các phương pháp này thì sư huynh liền giúp đệ tử gia nhập tông môn.

Sắc mặt hai cường giả cô giật cực mạnh, bọn hắn thật sự xúc động muốn bổ chết người.

Không nghĩ tới tên Tiêu Mục này còn làm ra cái trò này.

Có điều dựa trên thân phận Tiêu Vô Địch, thì Tiêu Mục tư tung tự tác kéo thêm một hai đệ tử ngoại môn vào cũng không vấn đề gì.
Nhớ tới cái đức hạnh của Tiêu Mục, quả thật tên này thật sự có khả năng làm ra mấy việc như này, dù sao cũng không phải lần đầu.

- Dùng công pháp thái dương bổ âm, rồi kĩ năng quan hẹ nam nữ tiến vào Thiên Nhất môn.

Mẹ kiếp, nếu để hắn ta tiếp tục tác quái có lẽ ngoại môn sớm muộn cũng biến thành một cái Hợp Hoan tông mất thôi.

Tên nam tử cao to không nén được chửi thề.
Tên mập lùn cũng chẳng thể nói gì, chỉ có thể tiếp tục truy hỏi:
- Vậy truyện của Tiêu Mục rốt cuộc là sao? Hắn còn sống hay không?
- Tiêu Mục sư huynh bị… bị một nữ nhân trảm sát rồi.

Khi đó trời tối, cả đoàn đội dừng lại nghỉ ngơi cắm trại liền gặp một nhóm người khác.

Trong đó có hai nữ nhân cực phẩm xinh đẹp, Tiêu Mục sư huynh mở lời nhưng hai nữ nhân này ngoan cố không biết đều vì vậy Tiêu Mục sư huynh tính dùng dược sau đó chế phục hai nàng ta.

Không nghĩ tới bị lật thuyền trong mương, một trong hai nữ nhân thực lực cực mạnh trảm sát hai hộ vệ Huyền Nguyên cảnh cùng không ít Bán Bộ Huyền Nguyên cảnh của chúng đệ tử, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.

May mắn sau khi nữ nhân đó biến mất vô tung làm chúng đệ tử chiếm lại lợi thế lập tức cứu viện cho Tiêu Mục sư huynh.

Không nghĩ tới đã muộn.

Vì vậy chúng đệ tử muốn bắt bọn chúng lại trả thù cho Tiêu Mục sư huynh.
Hoàng Phủ Thiên nói không ngừng, một mạch giải thích.
- Không nghĩ rằng sau khi dồn những kẻ đó vào chân tường rồi liền gặp một biến cố khác.

Lại thêm mấy kẻ lợi hại xuất hiện.

Cầm đầu là một người thanh niên khí tức vô cùng mạnh mẽ, được gọi là Bùi sư huynh, trước thực lực áp đảo của đối phương chúng đệ tử chỉ có thể bại lui.

Đệ tử bị hắn một mực truy sát tới tận đây, mãi mới tìm được cô hội chém ngược lại.
Hắn không nói thật, cũng chẳng nói dối.

Thật giả xen lẫn vào với nhau cộng thêm hắn giả vờ bị thôi miên, nên chắc chắn sẽ không bị nghi ngờ.
Quả nhiên, nam tử cao to sắc mặt không tốt lắm nói:
- Hắn đã nói thật.
Mới rồi tên cao tu thiên triển môn vũ kĩ gọi là “Huyễn Hoặc Chi Hồn”, thi triển qua nhãn đồng, chỉ cần thực lực đối phương yếu hơn, linh hồn cũng yếu hơn thì sẽ bị hắn khống chế tâm thần.

Hoàng Phủ Thiên chỉ là Hoàng Nguyên hậu kì không có khả năng chống lại, nên hắn tin rằng
không thể nào nói dối được.
Hai vị cường giả này hiểu rõ nhất tính tình của Tiêu Mục háo sắc ra sao.
Háo sắc bị giết, cũng chẳng có gì không hợp lý cả.

Tên mập lùn kia sau khi nghe lời tường thuật của Hoàng Phủ Thiên liền đưa ra kết luận:
- Đám ngươi này chắc chín phần mười là đệ tử của Kiếm Trảm tông rồi.

Thời gian lịch luyện vừa thời gian gần đây.

Xem ra đệ tử Kiếm Trảm tông năm này có không ít yêu nghiệt.
Nam tử cao to cũng phát sầu nói:
- Không nghĩ tới tên Tiêu Mục này còn muốn nhúng chàm nữ đệ tử Kiếm Trảm tông.

Thật sự nghĩ Tiêu Vô Địch là trời của hắn sao.

Thật sự coi tam đại tông môn chỉ có mình đệ đệ hắn là thiên tài sao.
Nam tử cao lớn nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên, hỏi:
- Vậy những đệ tử còn lại của Thiên Nhất môn thì sao?
Hoàng Phủ Thiên vẫn vẻ mờ mịt đáp lại:
- Đệ tử không thể xác định được, vì khi đó tất cả đều tản ra tứ phía.

Mỗi nhóm người đều bị những kẻ đó truy sát.

Không biết còn ai có may mắn giống như đệ tử có thể trảm ngược lại những kẻ đó không.

Khi nam tử cao to hỏi thì tên mập lùn cũng đi tới chỗ cái xác bị chém làm đôi, quan sát qua quần áo cùng khí tức còn lưu lại nói:
- Đúng là y phục của đệ tử Kiếm Trảm tông.

Khí tức lưu lại là Kiếm Trảm Vấn Khí công, thực lực không thấp, Bán Bộ Huyền Nguyên, đáng tiếc không ổn định có vẻ mới đột phá gần đây.

- Có thể trảm sát được một Bán Bộ Huyền Nguyên, kĩ năng chiến đấu cũng không tệ lắm.
Nam tử cao to cũng phải khen Hoàng Phủ Thiên một câu.

- Mấy năm nay Kiếm Trảm tông đào tạo ra không ít các thiên tài trẻ tuổi còn chúng ta thì xuất hiện mỗi Tiêu Vô Địch, có lẽ sớm thôi sẽ bị tụt lại.
Còn tên béo mập kia thì lại đau đầu, vuốt trán thở dài:
- Thế mà còn dính phỉa việc này rắc rối này.

Huống chi là đối phương còn nắm đằng đuôi về lý lẽ, chúng ta cũng không thể ngang nhiên đi gõ cửa Kiếm Trảm tông đòi lại kẻ giết Tiêu Mục.

Muốn gây ra đại chiến lưỡng tông hay sao.
- Đuối lý cũng phải làm, bằng không về hướng chúng ta cũng khó ăn nói.

Cùng lắm làm sạch sẽ một chút, tránh bị sinh nghi là được rồi.
Nam tử cao to cũng không còn cách nào khác ngoại việc bịt miệng nhân chứng lại:
- Mấy tiểu tử đó chắc chắn chưa đi xa được đâu, còn phải chờ đồng bọn quay lại.


Chúng ta lập tức đuổi theo chắn sẽ bắt kịp bọ chúng.
Bọn hắn quay về hỏi Hoàng Phủ Thiên:
- Ngươi có biết bọn hắn rời đi ở hướng nào không?
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu giải thích:
- Đệ tử bị đuổ giết, một lòng chạy trốn cũng không biết bọn chúng sẽ đi về hướng nào.
Hai tên cường giả này nhăn nhó mặt mày lẩm bẩm:
- Thế này chỉ còn cách đốt trụi trong bán kính mấy chục dặm này, cho bù bọn chúng có liên tục di chuyển cũng khó thoát nổi năm mươi dặm trong từng đấy thời gian được.
Hoàng Phủ Thiên đổ mồ hôi hột, hai tên này quả nhiên hung hãn, còn muốn đốt một mảnh rừng để tìm ra bọn Vân Uyên.

Nếu bọn Vân Uyên di chuyển không nhanh e rằng vẫn còn trong bán kính năm mươi dặm đường.
- Làm vậy có sợ cao tầng Kiếm Trảm tông chú ý tới không?
Nam tử cao lớn hỏi.
- Cho dù có chú ý thì cũng không tới cứu bọn chúng kịp thời, chỉ cần bắt được bọn chúng liền có đường lui trong tay.
- Được, vậy đi thôi.
Ngay khi hai tên cường giả này muốn rời đi liền bị lời nói của Hoàng Phủ Thiên thu hút chú ý.
- Tuy đệ tử không biết hướng đi của bọn chúng, nhưng cứu viện của bọn chúng xuất hiện từ hướng Nam.

Có lẽ ở đó là nơi bọn chúng sẽ quay lại!
Hoàng Phủ Thiên, lần này cố trình trả lời khi không có câu hỏi, không biết có bị bại lộ không.
May mà hai tên này cũng đang vội vàng không lưu tâm lắm, lẩm bẩm:
- Hướng Nam, có lẽ bọn chúng sẽ cùng nhóm cứu viện quay về cùng nhau.

May mắn chúng ta có thể một mẻ tóm gọn đám tiểu tử đó giao lại cho Tiêu Vô Địch.
Hai người rất nhanh quyết định, trước tìm thử về hướng Nam tìm kiếm.
Cả hai bùng nổ khí tức Thiên Nguyên bay trên bầu trời, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Phủ Thiên.
- Thật sự nguy hiểm.
Hoàng Phủ Thiên nhìn thấy cả hai tên Thiên Nguyên cảnh đi bay rơi xa, đôi mắt vô hồn cũng bắt đầu có tiêu cự lại.
Toàn thân cảm thấy vô lực, mà khụy xuống.

Thời khắc đối đầu với hai kẻ tùy tiện ngón tay cũng ép chết hắn, trái tim đúng là muốn nhảy khỏi lồng ngực.
May mắn bản thân không tu luyện Kiếm Trảm Vấn Khí công mà tu luyện Minh Ngục Thần quyết.

Cũng may có tiểu khô lâu cảnh tỉnh hắn khỏi bị nam tử cao to kia thôi miên mà nói hẳn ra.
Cảm nhận bờ vai không ngừng chảy máu, hắn vội lấy ra viên đan dược cuối cùng của Lâm Lộ cho vào mồm hấp thụ.

Vết thương mau chóng ngừng chảy máu, đem xé một mảnh vải trên người Phạm Tiện buộc chặt vết thương.
Hoàng Phủ Thiên nhìn bầu trời thầm nghĩ:
- Nhân khi hai tên ngốc kia đi tìm bậy ba thì chạy thôi.

Bằng không bọn hắn mà quay lại thì bản thân mình đúng là chết không có chỗ chôn.
Hoàng Phủ Thiên vội đem Thiểm Lôi Kiếm cầm lên, rồi móc ra tấm phù lục lóe huyết quang đoạn, vội vận chuyển nguyên khí.

93: Nhầm Lẫn Tai Hại


Nam tử cao to không ngờ lại quay lại.

Hoàng Phủ Thiên, trái tim đập thình tịch, suýt nhảy lên cổ.

Nam tử cao to kia cũng không nhiều lời, chộp lấy Hoàng Phủ Thiên một cái, sau đó phi thân rời đi.

Hoàng Phủ Thiên đầu óc chết lặng lại, không hề cử động gì, cho tới khi một cỗ nguyên khí truyền vào trong đầu hắn, cùng lọt tai mấy câu:

- Quên mất chưa giải Huyết Hoặc Chi Hồn cho ngươi, thả nào ngươi lại im như khúc gỗ vậy.

Đến khi đó Hoàng Phủ Thiên mới phản ứng lại, dáng vẻ mơ hồ, cùng hoảng loạn hỏi:

- Ta đang ở đâu! Di, tại sao ta lại bay như vậy.

- Bình tĩnh đi, là ta đang kéo ngươi đi.

Nam tử cao to giải thích nói:

- Trong Vạn Nguyên lâm hiện ay không yên ổn lắm, yêu thú bạo loạn khắp nơi, còn có Yêu tộc lẫn lộn bên trong. Trừ phi là cường giả Thiên Nguyên cảnh mới đi lại ở đây được, còn ngươi một mình chính là mồi ngon cho yêu thú hoặc yêu tộc.

Yêu tộc!

Danh tự vừa lạ vừa quen này khiến Hoàng Phủ Thiên cảm thấy có chút chưa nắm bắt được. Từ khi tới thế giới này hắn mới thấy mỗi yêu thú, còn Yêu tộc hình như chưa thấy bao giờ? Hoàng Phủ Thiên buộc miệng ra nói.

- Yêu tộc thật sự tồn tại!

Sau đó hắn mới ý thức được không ổn, nhỡ đó là kiến thức của Thiên Nhất môn đã từng nói tới mà hắn không biết e rằng sẽ bại lộ.

- Hừ, chuyện này cũng phải hỏi sao. Đúng thật là.

Nam tử cao to nghe được cũng chỉ cảm thán một câu, rồi giải thích:

- Cũng phải, Yêu tộc trong mắt người bình thường chính là mấy câu truyện dân gian truyền miệng, các ngươi cũng gặp quen yêu thú trí tuệ thấp nên nghĩ nó chỉ là nói quá mà thôi. Nhưng Yêu tộc thật sự tồn tại.

Hoàng Phủ Thiên thở phào một cái, nhẹ đem huyết phù vội cất đi.

- Yêu thú là từ mãnh thú, dã thú tu luyện mà thành, nhưng là không phải dã thú nào cũng tu luyện thành yêu thúc được. Có những con chỉ dừng lại ở mức bán yêu thú thôi. Mà yêu thú không có bao nhiêu trí khôn, chỉ khi yêu thú tiến hóa cực cao, sinh ra trí tuệ và khả năng giao tiếp thì mời là là Yêu tộc. Yêu tộc không chỉ sở hữu trí tuệ, mà còn khả năng chiến đấu cực mạnh. Có điều so về trí tuệ, con người vẫn mạnh hơn vì thế mới có thể ép được Yêu tộc rời khỏi phạm vi nhân tộc hoạt động trong Bắc Vực.

Nam tử cao to giống như giảng dạy.

Nếu đối phương đã coi hắn là đệ tử thì cũng không ngần ngại hỏi thêm về Yêu tộc, dù sao cũng cần thứ gì đó giảm đi áp lực tâm lý.

- Vậy bên ngoài kia đều là địa phận của Yêu tộc?

- Sao có thể, Yêu tộc tuy lớn mạnh hậu đại cũng không ít nhưng muốn độc chiếm cả phiến đại lục Thiên Ma này vẫn chưa đủ khả năng. Chỉ là man hoang rộng lớn, quả thực hiện nay vẫn thuộc Yêu tộc trấn giữ.

Nam tử cao to thở dài giống như bất đắc dĩ lắm.

- Vì hòa bình Nhân loại cùng Yêu tộc chỉ có thể nhân nhượng cùng nhau chung sống hòa bình.



Chung sống hòa bình, chỉ sợ là trên miệng nói như vậy, bằng không cũng không có việc Yêu tộc thâm nhập vào Vạn Nguyên lam tìm kiếm truyền thừa của cường giả Yêu tộc ngã xuống tại đây. Tới nhân tộc với nhau còn khó đồng lòng cơ mà.

Có vẻ việc nhiều đệ tử Kiếm Trảm tông từ bỏ thí luyện có lẽ cũng có phần Yêu tộc gây ra rồi. Chỉ trách được bọn họ quá xui xẻo, cả yêu tộc cùng nhân tộc đều nhòm ngó bảo tàng. Mà Kiếm Trảm tông cũng khó có thể công khai chống đối hai thế lực này.

Không nghĩ nữa, dù sao đó cũng là việc của cao tầng, nay hắn phải nghĩ cách rởi khỏi hai vị cường giả này.

Hoàng Phủ Thiên bị nam tử cao to các bay trên bầu trời, ngọn gió phản phất lướt qua mặt người bình thường sẽ cảm thấy đau rát, nhưng hắn thì không thấy gì. Nhìn từ trên cao xuống là núi rừng mênh mông, vô tận. Những đám mây trôi bồng bềnh giống như có thể đứng lên bất kì lúc nào.

Cảm thụ tiếng gió rít gào, đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh. Hẳn đây chính là cảm giác cường giả lăng không như vậy. Hắn cũng thích thú với cảm giác này rồi.

Nam tử cao lớn giống như nhận ra dã tâm trong mắt Hoàng Phủ Thiên, trong lòng cảm thấy hài lòng. Đây chính là trái tim cường giả. Đổi lại đệ tử bình thường khác có lẽ đã bị hù tới sắc mặt tái nhợt khi nhìn thấy khoảng cách ở dưới núi rừng kia.

Trong phút chốc nam nhân lùn mập râu xồm đuổi theo nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác đang truy tìm đằng trước.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đem nơi này lật tung một lượt nhưng vẫn không có manh mối gì kiến hai vị cường giả vô cùng khó hiểu.

Tên mập lùn khó khổi nói:

- Tại sao lại như vậy. Tới giờ cũng không phát hiện ra ai!

Nam tử cao lớn xách Hoàng Phủ Thiên nhìn chằm chằm nghiêm túc hỏi:

- Tiểu tử, có phải ngươi nói dối ta không?

Tim Hoàng Phủ Thiên khẽ ngưng lại vài nhịp, cố giữ bình tĩnh, vẻ mặt hoảng sợ nói:

- Đệ tử… đệ tử chưa từng nói gì mà. Các vị trưởng lão xin hãy minh xét. Đệ tử có lẽ lần đầu tiên tiếp xúc với cường giả bậc cao khó tránh hồ ngôn loạn ngữ, không biết đã nói gì sai mong hai vị bỏ qua cho.

Nam tử cao to sắc mặt hơi đen lại Huyễn Hoặc Chi Hồn hắn thi triển vào Hoàng Nguyên cảnh chính là nghiền ép ý thức, không có thần hồn lớn hơn hắn thì khó mà chống lại được.

Chắc vì cảnh giới quá thấp nên tiểu tử này không chịu tải nổi nên ý thức về quãng thời gian tra hỏi bị mơ hồ, không rõ bản thân đã nói gì. Thất sách quá.

- Ngươi nói rằng những kẻ ra tay cứu bọn hắn là tới từ hướng Nam, có lẽ bọn chúng sẽ đi về hướng Nam để lẩn trốn.

Nam tử cao to nhắc lại lời cho Hoàng Phủ Thiê nhớ

Hoàng Phủ Thiên sắc mặt vô tội nói:

- Ách, đệ tử có nói như vậy sao… Đúng là bọn chúng xuất phát từ hướng Nam nhưng việc tất cả những kẻ đó đều đi về hướng Nam chỉ là giả thiết của đệ tử thôi. Đó là lý do đệ tử nói “có lẽ”.

Nghe giải thích của Hoàng Phủ Thiên cả hai tên đều ngẩn người, sao bọn chúng không để ý tới điều đó, chắc chắn do quá vội tìm kiếm.

Tên mập lùn không tin rằng chỉ vài tên đệ tử cũng có thể chạy khỏi tay bọn hắn. Hắn nói:

- Không có vấn đề gì, việc đánh nhau với các đệ tử của chúng ta có lẽ cũng khiến cho đám tiểu tử đó thương vong không nhẹ, không thể di chuyển nhanh được. tính từ bán kính gần trăm dặm. Hừ, ta không tin chỉ có vài tiểu bối Hoàng Nguyên cảnh mà chúng chạy dưới mí mắt ta được.

Hoàng Phủ Thiên lúc này như bước trên đoạn đầu đài vậy, mỗi giờ mỗi khắc đều là nguy cơ, không thể nói cũng không thể giải thích.

Hắn đang tính liều mạng dùng Huyết Quang Phù quay đầu bỏ chạy luôn, theo tin miệng tên mắt híp thì có thể có cơ hội đào thoát được. Bằng không bần cùng bất đắc dĩ hắn sẽ dùng tới phương án trốn chạy cuối cùng.

Tiếp tục tốn thêm thời gian nhưng cả hai cường giả Thiên Nguyên này đã gần như hầu hết các phạm vi trong trăm dặm này, thiếu chút nữa xới cả đất lên thôi. Vậy mà không nói tới người, một dấu vệt cũng không có lưu lại giống như chưa từng ở nơi này.



Cả hai đều chất chứa nghi ngờ nhìn về Hoàng Phủ Thiên.

Hoàng Phủ Thiên sốt ruột, tâm niệm hơi động, tình dùng Thiểm Lôi Kiếm thủng tay nam tử cao to sau đó lấy ra Huyết Quang Độn bay luôn đi.

Tỷ lệ trốn thoát á, giờ thì lo gì được nhiều vậy.

Chính lúc này có tiếng động mang lên ngắt quãng mạch suy nghĩ của cả ba người.

- Grao!

Đó là tiếng yêu thú gầm rống thê lương, tiếng rống này truyền đi được phạm vi mấy chục dặm chứng tỏ yêu thú này không bình thường. Yêu thú như vậy mà phải phát ra tiếng kêu như vậy có lẽ gặp phải đối thủ.

Hai cường giả thầm thầm mừng, đoán là bọn họ đã tìm được rồi. Trực tiếp tăng tốc lao thẳng tới phương hướng đó.

Với tốc độ của cường giả Thiên Nguyên tức tốc xé gió chỉ cần vài khắc là đi được chục dặm đường rồi.

Khi hai cường giả Thiên Nguyên lần nữa dừng lại chỉ thấy một thiếu nữ cưỡi Thiên Ưng, tay cầm huyễn cầm huyễn kiếm ngưng tụ ra kiếm khí ngút trời.

Kiếm khí cường đại trực tiếp đem đầu yêu thú Huyết Bức thực lực Đại Cực Vị chém làm đôi, hóa thành hai nửa mà ngã xuống dưới mặt đất.

Hoàng Phủ Thiên chứng kiến một kiếm đó cũng thầm kinh ngạc.

- Thủy nguyên khí bao hàm trong kiếm khí thật sự đáng sợ, e rằng Bùi Vũ Long trước một kiếm đó cũng khó mà chống cự được…. Nữ nhân này thực lực thật cường đại.

Hắn mới chỉ là một Hoàng Nguyên cảnh cỏn con, thế nào gần đây lại tiếp xúc với hai Thiên Nguyên cảnh cường giả, chứng kiến một thiếu nữ so tuổi với hắn không cao hơn có điều cảnh giới lại vượt xa hắn.

Đúng là cảm thấy áp lực đại nha.

Mà thiếu nữ kia cũng cảm tri được điều gì đó nói:

- Các vị không biết ở xa lén lút quan sát là có ý gì. Đã là cường giả thì sao lại không xuất hiện để tiểu nữ bái kiến.

Hai vị cường giả Thiên Nguyên cảnh cũng xuất hiện.

Ở khoảng cách gần mới nhìn thấy rõ sự mỹ lệ của thiếu nữ này.

Khuôn mặt nàng đeo một cái bạch diện sa, chỉ lộ ra mỹ mâu trong suốt tựa như thu thủy, da trắng nõn nà, mấy ngàn cái liễu ti phiêu đãng theo gió, trên người của nàng mặc một cái thắt lưng màu lam thắt hình con bướm lộ vẻ cực kỳ linh động ưu nhã, một bộ lam sắc vệ giáp bao quanh thân thể lung linh hấp dẫn kia, một cái hồng sắc yêu đái có khắc từng con phượng hoàng lộ ra vẻ sáng lạn rực rỡ, cao quý bất phàm.

Một mực nhìn lại, liền bị tiên tử phong tư yểu điệu kia khiến cho mê hoặc, mặc dù cái khăn che mặt che kín khuôn mặt của nàng, nhưng mà không khó tưởng tượng được vẻ đẹp tuyệt thế kia tuyệt đối khiến cho người ta sợ hãi than.

Hoàng Phủ Thiên cũng hơi ngỡ ngàng trước dáng vẻ này của của thiếu nữ, chỉ là sao hắn cảm giác đôi mỹ mâu kia có chút gì đó quen thuộc.

Mà hai cường giả Thiên Nguyên cảnh kia đối với vẻ đẹp của thiếu nữ này cũng không có biểu hiện gì. Bọn hắn thành tự này đạo tâm tự nhiên vững chắc, chưa kẻ có xinh đẹp cỡ nào cũng chỉ coi là tuổi cháu chắt bọn hắn. Một con nhóc tì thì có khả năng gì khiến hai người bọn hắn thần hồn điên đảo. Khẩu vị bọn hắn chưa nặng đến thế.

Vào lúc tưởng không có việc gì xảy ra, thì tên mập lùn sắc mặt hơi trầm xuống hỏi một câu khiến Hoàng Phủ Thiên há hốc mồm:

- Là nha đầu người ra tay với đệ tử Thiên Nhất môn phải không?

Trong lòng Hoàng Phủ Thiên thầm hô. Nhầm rồi… Nhầm lẫn tại hại rồi.