"Ta nói là thoát y, chẳng lẻ ngươi bị điếc sao?" Tỷ tỷ của Lôi Hống khinh thường nhìn Tiểu Lôi: "Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ muốn đổi cho ngươi một bộ y phục thích hợp, cho ngươi ăn mặc đẹp một chút mà thôi …. Huống chi, hừ, thân thể ngươi làm bằng vàng sao? Ngay cả cho ta xem cũng không dám?"
Tiểu Lôi trợn mắt, cắn răng nói: "Thoát thì thoát! Cô không sợ, thì ta sợ gì?"
Hắn thật sự nói thoát là thoát, lập tức mở nút áo, chỉ chốc lát đã cỡi sạch nữa người, sau đó chưa đợi tỷ tỷ của Lôi Hống kịp nói gì, nhanh chóng thoát luôn quần của mình.
"Được rồi, đủ rồi!" Thấy Tiểu Lôi bộ dạng chuẩn bị thoát luôn nội khố, tỷ tỷ của Lôi Hống mới thật sự luống cuống, liền kêu dừng lại. Trên mặt nàng thoáng qua một chút bối rối, liền miễn cưỡng trấn định lại nói :"Được rồi, ngươi mặc y phục cỡ nào thì nói cho ta biết."
Tiểu Lôi cười hắc hắc, cố ý ưỡn ngực, cho tỷ tỷ của Lôi Hống xem số đo. Quả nhiên, tỷ tỷ của Lôi Hống không dám nhìn hắn nữa, xoay người cầm lấy điện thoại.
Tiểu Lôi đắc ý nhìn mình trong gương. Đột nhiên, hắn phát hiện vóc người của mình thật sự rất đẹp.
Ngực nở, eo thon, cơ bắp vạm vỡ mà không quá khoa trương, tỉ lệ hoàn hảo. Chân tay cường tráng hữu lực, còn cơ bụng thì có đầy đủ sáu múi ….
Xem ra phải cảm tạ Khinh Linh Tử và Tiêu Dao Tử a, lúc đầu ở trên núi Nga Mi luyện công lười biếng thì bị phạt đi nấu nước. Nếu không phải nhờ sống như vậy, sao có thể luyện ra cơ thể tráng kiện này được.
Tỷ tỷ của Lôi Hống gọi điện thoại xong, liền chỉ vào thứ gì đó đặt bên một góc, nói :"Vào đó đi."
"Hả? Đây là cái gì?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói :"Hình như là một cái quan tài."
"Quan cái đầu quỷ ngươi!" Tỷ tỷ của Lôi Hống tức giận mắng :"Đây là sản phẩm mới nhất của khoa học kỹ thuật! Lò xông hơi vi ba điện tử, ngươi vào đó rồi nhắm mắt lại, một tiếng sau, da của ngươi sẽ biến thành màu đồng! Vóc dáng của ngươi không tệ lắm, nhưng mà da ngươi trắng quá, thiếu đi vẻ nam nhân, giống như một tên công tử bột vậy."
Tiểu Lôi theo lời nằm vào, cái nắp chậm rãi khép lại, cuối cùng chỉ còn lại một khe hở nhỏ, Tiểu Lôi nằm bên trong, nhưng cũng không hề thấy nóng bức, mà trên vách của cái rương lập tức phát ra rất nhiều quang mang nhu hòa, bao phủ lấy toàn thân của Tiểu Lôi. Hắn vừa đưa mắt nhìn, chỉ thấy trước mắt có một loạt nút bấm, hắn tò mò định bấm thử, lại nghe thấy tỷ tỷ của Lôi Hống lạnh lùng nói :"Ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn. Hơn nữa đừng có bấm bậy vào mấy cái nút, nếu chỉnh sai thời gian và cường độ ánh sáng …. Hừ, coi chừng ngươi bước ra thì trở thành cục than đen đấy!"
Tiểu Lôi thấy trong lòng phát lạnh, rút tay lại, thành thật nằm yên bên trong. Thật ra, nằm trong này thật sự rất thoải mái, ánh sáng chung quanh chiếu lên người, tựa hồ có chút ấm áp, thoải mái như đang tắm nắng vậy.
Một giờ sau, Tiểu Lôi bước ra, toàn thân từ trên xuống dưới đều có biến hóa, màu da trắng biến thành như màu đồng vậy. Nhìn qua đúng là có thêm vài phần nam nhi chi khí. Khiến hắn nhìn không còn giống một tay lông bông, mà có thêm vài phần thành thục.
Tiếp đó, chuông cửa vang lên, nhóm người mà tỷ tỷ của Lôi Hống gọi điện thoại triệu tập đã đến.
Những người này nam có nữ có, trong đó có mấy người mặc y phục rất đẹp, trong tay còn cầm một cái rương. Còn có hai nam nữ trẻ tuổi mặc y phục rất thời thượng, Tiểu Lôi cũng từng nhìn thấy bọn họ trên TV, chính là những nhà tạo mẩu nổi tiếng.
Sau đó, Tiểu Lôi bị ép ngồi ghế như phạm nhân, hai nhà tạo mẫu lấy ra dao kéo, bắt đầu cắt tóc của Tiểu Lôi, Mái tóc rối như tổ chim của hắn được cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề. May là tối nay sẽ tham gia yến tiệc, nên cũng không quá khoa trương.
Nhưng mà… cắt tóc thì cũng được. Thân là một nam nhi, hình như cũng đâu cần làm móng tay phải không?
Chỉ thấy hai ngươi cầm hết dao to kéo nhỏ, còn có kẹp và đồ cắt móng tay, làm Tiểu Lôi cơ hồ muốn ngất đi.
Tỷ tỷ của Lôi Hống lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ rằng nam nhân không cần phải chú trọng bề ngoài sao? Hừ …. Xem lại mái tóc và móng tay lúc trước của ngươi đi! Giống cái gì chứ! Đó mà là tóc sao? Căn bản là ổ quạ! Còn móng tay thì sao? Ta thấy giống móng gà thì có!"
Tiểu Lôi còn định cãi lại, đột nhiên thấy hai nhà tạo mẫu lấy ra một đồ vật … thứ này Tiểu Lôi cũng đã thấy qua, đó là tấm dán triệt lông cường lực!!
"Hức! Ta không muốn! Cái này hả? ta không muốn, không muốn đâu!!" Tiểu Lôi vừa định giãy dụa, cái tên tạo mẫu nam cười rất dâm đãng lấy ra một miếng triệt lông cường lực dán vào chân Tiểu Lôi, sau đó dùng sức kéo mạnh ra ….
"A!!!!!!!!!!!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết, chỉ số tiếng ồn là một trăm đêxiben....
Hôm nay, tại tại nhà hàng Hilton ở trung tâm thành phố, tầng 2 và tầng 3 đều được Điền gia bao sạch.
Tầng thứ hai là lớn nhất được dùng để tổ chức một yến hội hào hoa, mà lầu ba thì dùng làm nơi nghỉ ngơi cho tân khách và chủ nhân.
Khi trời tối, trên con đường trước cửa nhà hàng Hilton có thể nói là xe ngựa như nước, những chiếc xe hơi đắt tiền cứ lũ lượt kéo tới trước nhà hàng, những nam nữ ăn mặc xa hoa từ trong xe bước ra, mang theo bộ dạng đặc thù của tầng lớp thượng tầng xã hội.
Trước cửa có vài bảo vệ của Điền gia, còn có những nhân viên của nhà hàng. Nhìn có thể biết được, Điền Chấn vì nữ nhi yêu quý của mình đã tổ chức một yến hội sinh nhật thật là lớn, nhất định đã vung ra rất nhiều tiền. Cái thảm đỏ được trãi từ trước cửa vào tới bên trong của nhà hàng, mà nhân viên tiếp đãi của nhà hàng này, đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp được lựa chọn. Bởi vì những tân khách tại đây hơn phân nửa là những người có thân phận, cho nên những quản lý cao cấp của nhà hàng cũng tự mình ra nghênh tiếp.
"Chính là nơi này." Tỷ tỷ của Lôi Hống và Tiểu Lôi, hai người ngồi ngay trong xe đậu bên đường đối diện. Tỷ tỷ của Lôi Hống hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục cực kỳ diễm lệ, màu đỏ hoa hồng của bộ lễ phục đã làm sắc đẹp man dại và khí tức phóng khoáng của nàng triển hiện ra ngoài, thân là một nam nhân, chỗ hấp dẫn nhất của bộ lễ phục này đối với Tiểu Lôi chính là đường xẻ của váy được kéo lên rất cao …. Rất cao …. Không phải cao bình thường. Dưới váy lộ ra phần lớn đôi chân thon dài, quả thật đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Tiểu Lôi.
"Ngươi xem đủ rồi đó!" Tỷ tỷ của Lôi Hống nhíu mày.
Tiểu Lôi ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng thu lại ánh mắt :"Ừ, ta chỉ là thưởng thức bộ lễ phục …. Bộ lễ phục này vừa nhìn là biết xuất ra từ tay của danh gia mà…. Chẳng những trang trí tao nhã, ý cảnh cao thâm …."
"Cao thâm? Cao bao nhiêu?"
Tiểu Lôi nuốt nước bọt, dưới tình thế cấp bách, vội nói :"Cao ba tầng lầu ….."
"Ha ha" tỷ tỷ của Lôi Hống cười một chút, nàng vốn là người có khí chất lãnh diễm, chính là đột nhiên nhoẻn miệng cười, phảng phất như xuân hoa nở rộ, băng tuyết hòa tan vậy. Tiểu Lôi không khỏi run lên, nhịn không được lẩm bẩm nói :"Lôi đại tỷ, thật không nghĩ ra cô cười rộ lên thật là yêu kiều."
Tỷ tỷ của Lôi Hống liền lấy lại bộ mặt vốn có, lạnh lùng nói :"Câm miệng! Đêm nay ngươi hãy làm cho tốt chuyện của mình! Hôm nay ta đã tốn hết trăm vạn dollar trên người ngươi rồi đó!"
Tiểu Lôi lập tức ngậm miệng lại.
Không có biện pháp, nhân cùng chí đoản, loại đạo lý này đúng là không phải hư cấu.
Bây giờ da dẻ Tiểu Lôi biến thành màu đồng, mặc một bộ âu phục Armani màu trắng, chỉ một bộ âu phục này cũng đã là mười vạn dollar rồi…Hơn nữa lúc nửa ngày trước, Tiểu Lôi được chỉnh trang lại một lần y phục từ trên xuống dưới, tốn hao tới con số trăm vạn dollar cũng không cũng không phải tự nhiên!
Chỉ một bộ y phục này thôi, cũng phải tốn tiền mời nhà tạo mẫu, làm cho Tiểu Lôi buồn bực chính là, Lôi đại tiểu thư này tính tình cổ quái, tiền bạc gì cũng tính cho hắn.
Như là cái hòm để Tiểu Lôi nằm ngủ có một tiếng để thay đổi màu da toàn thân, sau khi Tiểu Lôi từ bên trong đi ra, Lôi đại tiểu thư liền bảo người ném nó đi. Theo như Lôi đại tiểu thư nói: "Cái thứ đó đã bị ngươi nằm vào rồi, ngươi thấy ta còn có thể sử dụng nó sao?"
Cũng giống như vậy, sự việc cứ tiếp tục phát sinh với những gì Tiểu Lôi đụng qua tại nhà của Lôi đại tiểu thư. Tỷ như khi hắn mặc nội khố mà ngồi xuống cái xích đu kiểu cung đình Pháp trung thế kỷ.... Hay là cái bồn cầu xịt nước công nghệ cao đa chức năng năm sao trong nhà tắm ……
"Đừng cười! Một nam nhân bình thường, chỉ mới có nửa ngày thôi, sao lại không đi vệ sinh chứ?"
Theo như ước tính, phàm những gì bị Tiểu Lôi dùng qua đều bị quăng sạch…. hết trăm vạn dollar, con số này cũng chỉ phỏng chừng mà thôi. A, may mà Tiểu Lôi không nói cho Lôi đại tiểu thư biết, khi mình đi vệ sinh chưa rửa tay, mà lúc đi ra còn thuận tiện sờ soạng một chút trên bức tranh sơn dầu của Van Gogh treo trên tường …..
"Được rồi, yến hội sắp bắt đầu, ngươi xuống xe đi thôi, sau đó thì tự mình bước vào." Tỷ tỷ của Lôi Hống hơi nghiêng người mở cửa xe bên kia ra. "Ta và ngươi không thể cùng vào được."
Tiểu Lôi gật đầu, tự chỉnh trang lại mình rồi có chút muộn phiền, khom lưng xuống xe.
Sau khi còn lại mình Lôi đại tiểu thư, nàng tự lái xe tới trước cửa nhà hàng. Khi nàng vừa tới đám thủ hạ của Điền gia liền nhận thấy, lập tức có người đến ân cần nghênh đón, chủ quản của nhà hàng cũng tới lịch sự chào hỏi.
Bất quá hôm nay tư thế đi đứng của Lôi đại tiểu thư có chút kỳ lạ, nàng rõ ràng bước đi có chút không vững, mặc dù nàng cố gắng che dấu, nhưng mà dù sao vẫn có chút kỳ quái ….
Ách….. đối với việc này, cũng chính là tội của Tiểu Lôi. Nếu muốn tham gia yên hội để tán gái, vậy khiêu vũ là một điều không thể thiếu rồi…. Đáng tiếc chính là, Tiểu Lôi là ai? Một thằng nhóc bình dân, từ nhỏ đã theo Ngô Đạo Tử làm một tay giang hồ lừa đảo để kiếm miếng cơm mà thôi, cái loại vũ hội này đương nhiên là chưa tới qua, về phần vũ đạo kỹ xảo thì….. ách……
"Ta sẽ múa kiếm, có được không?" Lúc đó Tiểu Lôi vẻ mặt vô tội hỏi một câu, kết quả là ngay lúc đó Lôi đại tiểu thư xúc động tới nổi muốn rút kiếm bổ vào đầu tiểu vô lại này.
Bất đắc dĩ, Lôi đại tiểu thư đành tự mình ra trận, đích thân dạy cho Tiểu Lôi vài bước cơ bản của khiêu vũ.
Có thể tưởng tượng, một nam nhân khỏe mạnh tâm lý bình thường, lại ôm một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp mê người như Lôi đại tiểu thư ….. hơn nữa vóc người đầy đặn khêu gợi của cô gái trẻ này, còn mặc một bộ bộ lễ phục màu đỏ hoa hồng của Italy GIVENCHY, cổ áo xẻ thấp và hở vai, làm lúc ôm Lôi đại tiểu thư khiêu vũ, ánh mắt Tiểu Lôi chỉ cần thoáng nhìn xuống một chút, đã thấy được phong cảnh "Sơn xuyên tú lệ", huống chi lúc khiêu vũ âm nhạc lại lãng mạn đa tình nhu hòa như vậy, trong không khí lại thoảng hương thơm nước hoa của nữ tử trẻ tuổi, thấm vào phế phủ….
Dưới tình huống như vậy, là một nam nhân sợ rằng rất khó để tập trung mà làm cái việc nhàm chán như "khiêu vũ" này, càng huống chi là loại người như Tiểu Lôi đối với kỹ xảo vũ đạo, chân cẳng như gà nhép?Trong đầu vừa nghĩ đến chuyện khác, dưới chân tự nhiên đã bước loạn …. Cũng may là Lôi đại tiểu thư luyện võ từ nhỏ, đôi chân thật sự hơn xa thường nhân a!
Tiểu Lôi bước qua đường, từ ngõ hẻm bên cạnh đi tới nhà hàng, sau đó bước vào cửa hông, rồi chuyển qua một cầu thang, chạy tới một một cầu thang phụ đi lên mái. Quan sát chung quanh không thấy người, Tiểu Lôi hít sâu một hơi, thân thể nhẹ nhàng bay lên, nhảy lên vài bước đã nhảy tới một sân trống ở tầng hai của nhà hàng, cũng chính là nơi tổ chức yến hội.
May là, nơi này có bố trí một vài chậu cây ở phía sau hậu đài, Tiểu Lôi quan sát thấy bên trong hội trường chưa có nhiều người, hắn thừa dịp chung quanh không ai để ý, từ phía sau chậm rãi bước ra. Hắn mặc một bộ âu phục, sạch sẽ trang nhã, người bên ngoài cũng không chú ý tới hắn. Tiện tay liền cầm lấy một ly rượu từ trên bàn chiêu đãi, Tiểu Lôi chậm rãi bước tới yến hội.
Ngay lúc này, dưới cửa nhà hàng, một chiếc xe Hummer tạo hình uy mãnh ngừng trước nhà hàng, lập tức trên xe bước xuống một nam hai nữ. Không ngờ lại là Lôi Hống còn có Như Hoa và Lam San San.
Lôi Hống mặc một bộ áo khoác da, bên trong là một bộ y phục bó sát, khoe ra vóc người kiện mỹ của hắn. Hơn nữa gương mặt hắn khá cương nghị, đường nét rõ ràng, chính là tiêu chuẩn của một nam tử mạnh mẽ. Mà hai nữ hài bên cạnh cũng tương đối đặc sắc.
Như Hoa mặc một bộ váy đen, cũng không biết là mua ở đâu, nhưng mà hình như hơi nhỏ một chút. Mặc dù nàng đã cố gắng làm ra một bộ dạng rụt rè, nhưng vẫn làm cho đám nhóc mở cửa muốn té xỉu, có thể tưởng tượng được hình dáng "cường hãn" lúc này của Như Hoa ra sao.
Về phần Lâm San San, nàng mặc một bộ váy trắng trang nhã, mái tóc dài được cột lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đúng là tiêu chuẩn của một ngọc bích mỹ nữ.
Như Hoa vừa mới đi vào đã nhìn hết khắp các đám người trong nhà hàng, kinh hô :"Oa! Minh tinh! Minh tinh kìa! Lôi Hống mau đi xin chữ ký với ta!"
Lôi Hống bộ mặt dở khóc, cười khổ nói :"Đại tỷ, đây là những nghệ sỹ tối nay biểu diễn giúp vui thôi, nàng muốn xin chữ ký, đợi ta phái người tới sau hậu đài, muốn bao nhiêu cũng có, được chưa?"
Như Hoa nhìn thấy bên cạnh Lâm San San tựa hồ có chút lo lắng, liền kéo tay nàng, nói: "Được rồi, còn đang suy nghĩ về tiểu tử kia a!"
Lâm San San cau mày lại, nói: "Loại yến hội này có gì vui chứ, ngươi thật không nên tới đây. Tiểu Lôi vẫn chưa về nhà, chúng ta tới đây hắn cũng chưa biết, chúng ta không có ở nhà, vậy cơm tối làm sao đây?"
Như Hoa trừng mắt nhìn Lâm San San, cười khổ nói: "Tiểu thư, ta van xin ngươi đó, ngươi chỉ là khách trọ của hắn thôi, không phải là bảo mẫu phải không? Mỗi ngay chẳng lẻ đều phải nấu cơm cho hắn sao? Có phải muốn phục vụ miễn phí làm ấm giường cho hắn ngủ luôn không?"
Lâm San San mặt đỏ lên, thở ra một hơi. Ba ngươi lúc này mới vào nhập tiệc.