Nửa tiếng sau, anh dính chặt trên cơ thể cô, cuối cùng cũng có thể lấy lại được hơi thở.

Trong phòng khách, cả phòng đầy những tàn tích mãnh liệt sau cơn hoan lạc, thế nhưng lại không hề có dấu vết của sự đồng điệu về tâm hồn. Cô vẫn nằm trên sô pha, lặng lẽ nhìn anh, thậm chí ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.

Trên sàn, chiếc điện thoại trong túi quần anh, nhắc nhở có tin nhắn đến, không ngừng rung lên.

“Lương Tử Tích, em hơi đói”.

“Lương Tử Tích, anh nói vào giờ này còn có thể mua được hải sản không?”

“Em muốn ăn cua.”

“Lương Tử Tích, khi nào thì anh đến được?”

“Lương Tử Tích, em thực sự đói rồi!”

“Lớp trưởng, đợi anh...”

Anh tắm rửa xong bước ra, sau đó dùng khăn ấm giúp cô lau cơ thể, giúp cô chỉnh lại quần áo ngủ.

- Anh còn chưa đi? “Người bạn” của anh không phải là mắc chứng hoang tưởng bị hãm hại sao, nếu anh không có mặt ở đó, cô ta căn bản không dám ăn đồ ăn mà người giúp việc trong nhà làm phải không? Làm người cao quý như cô ấy chịu đói thì phải làm thế nào? - Cô bình tĩnh nói giọng châm biếm.

Bàn tay cầm khăn của anh, ngưng lại.

- Không phải là chứng hoang tưởng bị hãm hại, cô ấy là bị cho uống thuốc thật, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện... - Anh dịu dàng, lúng túng giải thích với cô.

- Cô ấy không có bạn bè nào khác? Cô ấy thật đáng thương! Thì ra trên thế giới này, còn có người phụ nữ không có nhân duyên, làm người ta ghét bỏ đáng thương đến vậy. - Lần này sự châm biếm càng rõ rệt, chỉ có điều cảm xúc lại không hề thấy có chút kích động nào.

Anh hơi nhíu mày:

- Hứa với anh, đừng suy nghĩ lung tung.

Anh không thích cô học thói “cay nghiệt”.

Bàn tay muốn chạm vào má cô, nhưng bị cô nhẹ nhàng né tránh.

- Em có gì để suy nghĩ lung tung? Lần nào anh cũng đều nộp “thuế” rồi mới ra ngoài, em còn có gì phải lo lắng? - Cô nhè nhẹ động khóe miệng, nhưng không cố nặn ra được một nụ cười.

Tim anh quặn lại, đau.

Tại sao, cùng lúc có thể đau lòng vì hai người phụ nữ?

Điện thoại bắt đầu vang lên tiếng nhạc chuông thúc giục.

Anh đứng dậy, quay người, lưng hướng về phía cô, bắt máy:

- Anh biết rồi, anh đến ngay, cần anh mua gì nữa không? - Vì ánh mắt phía sau lưng, giọng nói của anh, có chút cố ý trở nên lãnh đạm.

Nghe xong điện thoại, anh quay người lại. Nhìn thấy cô đang cầm tài liệu ôn tập lên xem, ngay cả một cái liếc mắt dành cho anh cũng không có.

- Anh sẽ về rất nhanh. - Thở dài, anh nhẹ nhàng khép cửa, đi ra khỏi nhà.

Rất nhanh, là bao lâu?

Trong lòng anh, khoảng thời gian ít nhất hơn hai ba tiếng đồng hồ, cũng coi là rất nhanh?

Đờ đẫn, cô đặt cuốn sách trên tay xuống. Những chữ trong đó, với cô mà nói, đúng là bác học. Thì ra trên thế giới này, hoàn toàn không phải chỉ cần cố gắng là có thể đạt được kết quả. Những từ ngữ cổ này, những công thức toán học này, những từ tiếng Anh này, cô căn bản không thể học nổi.

Chân trần, cô giẫm chân lên sàn nhà lạnh buốt.

Anh có thể giúp cô mặc quần áo, nhưng không hề để ý, thì ra cô căn bản không mang giày.

Lặng lẽ đi lên ban công, lặng lẽ, cô vòng tay ôm chặt lấy mình, lặng lẽ, cô nhìn theo chiếc Audi màu xanh lam quen thuộc, chầm chậm rời khỏi khu nhà.

Cô, ngẩng đâu nhìn trời.

Sao hơi thưa, thì ra, tối nay không có trăng.

Ha ha, thảo nào, cô không trở thành “ánh trăng rọi đầu giường” của anh được.

Chỉ có thể là tạm bợ.

Gió, thổi qua tai cô, cô nhắm mắt, trong đầu óc hiện lên rất rõ, ánh mắt thăm thẳm của anh khi nhìn người phụ nữ đó, có một thứ tình cảm sâu đậm dường như là khắc cốt ghi tâm.

Cuộc hôn nhân giữa cô và anh, đã đến hồi kết rồi sao? Cho nên, trái tim yêu trong cô, mới có thể dần dần nguội lạnh?

Rất lâu, rất lâu.

Nhắm mắt lại, từ khóe mắt cô rơi ra một giọt lệ.

- Gâu gâu! - Là tiếng Tiểu Ngốc.

Cô mở mắt, tìm phía dưới chân.

- Ở đây... - Từ ban công cách xa hơn hai mét bên cạnh, một giọng nói ngượng ngập vang lên.

Cô ngạc nhiên, nhìn Tiểu Ngốc đang nằm trên một đôi tay dịu dàng hướng về phía cô chào gọi.

Khuôn mặt khôi ngô đó đỏ bừng cả lên:

- Có lẽ, có lẽ là lúc chồng em ra ngoài, nó cũng lén chạy ra đi tìm anh ấy.

Cho nên?

- Anh, anh đứng đây rất lâu rồi, so, so với em, sớm hơn một chút, không, không phải cố ý nhìn trộm em. - Hàng xóm mới của cô lắp bắp, trông có vẻ rất ngại ngùng.

Cho nên, anh đều đã nhìn thấy? Cô cười nhẹ, không có tâm trạng để che giấu mình.

- Mấy ngày nay, anh ấy đều rất muộn vẫn ra ngoài? - Đôi mắt dịu dàng đó, chứa đầy vẻ lo lắng.

Cô lặng lẽ nhìn lại anh.

Hàng xóm mới của cô đi quá xa rồi.

- Anh, anh không cố ý để ý tới em, chỉ là mỗi ngày sau khi tan ca, anh, anh có thói quen đứng ra ban công hóng gió... Anh nhận ra xe của chồng em... - Người hàng xóm mới thật thà của cô luống cuống.

Thực sự không phải là cố ý để ý sao? Nếu không phải, tại sao sau buổi tối đầu tiên phát hiện, buổi tối thứ hai lại lo lắng đứng chờ ở chỗ này hy vọng đó chỉ là ngẫu nhiên, để rồi sau đó phát hiện ra lần thứ ba, lần thứ tư...

Cô nhè nhẹ mỉm cười, không tức giận cũng không có cảm giác bị mạo phạm.

- Anh ấy nóng lòng, có một người phụ nữ “yếu đuối” khác cần anh ấy làm anh hùng giải cứu, cho nên tối nào anh ấy cũng đóng vai người dơi đi “đưa cơm”, “tâm sự”. - Cô nhẹ nhàng châm biếm.

Anh ngây ra:

- Bỏ lại em?

Cô cho rằng, không thể đau được nữa, thế nhưng vì ba chữ này, tim như bị con dao khía vào, nhỏ máu.

- Người ta là tình đầu của anh ấy, em thì đáng gì? - Cô nhũn vai, tự chế giễu mình.

- Tình đầu? Làm sao có thể như thế được! Tình cũ không rủ cũng tới thì làm thế nào? - Anh sửng sốt - ít nhất, cũng phải để anh ta biết được là em rất để ý!

- Để ý? Anh cho rằng, anh ấy có thể không biết là em đang để ý? - Cô dựa vào tường, chầm chậm trượt ngồi xuống - Tình cũ không rủ cũng tới? Lẽ nào bây giờ không phải? Rõ ràng em đã nhắm cả hai mắt, vậy mà tại sao vẫn có thể nhìn rõ đến vậy?

Tim anh quặn thắt, vì vẻ cô đơn, buồn chán trong cô.

- Tiểu Minh...

Cô không chú ý rằng, cái cách anh gọi tên cô, không giống bất kỳ ai.

- Em rất mệt. - Cô vùi mặt lên đầu gối - Thì ra cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, từ trước tới nay thắng thua đều nằm trong tay đàn ông - Cho nên, cô mới thắng Hà hồ ly dễ dàng như vậy, thế nhưng không đấu lại được với Nữ vương.

- Tối hôm đó, em ngồi trong xe, em tự nói vói mình, em phải theo đuôi anh ấy cùng đi vào, sau đó nếu như người phụ nữ đó thực sự có chuyện, em nên chủ động rộng rãi mà chạy ra, sau đó cười với họ, chủ động tình nguyện, “Lương, để em chăm sóc Khương Du Tâm, người phụ nữ bị cho dùng thuốc không thích họp để một người đàn ông đã có gia đình chăm sóc”. - Giọng nói của cô rất nhẹ, dần dần có chút nghẹn lại - Thế nhưng, em lại không có dũng khí để đi vào, đột nhiên gan của em lại trở nên rất nhỏ, em sợ em mà vào, thực sự sẽ có thể phát cuồng, có thể lỡ tay giết chết người phụ nữ đó, em sẽ bị tình cảm kích động, em sẽ to tiếng bức bách anh ấy, Lương Tử Tích, nếu anh bây giờ không lập tức đi về, chúng ta ly hôn! Em sợ, nước đã hắt đi thì không lấy lại được...

- Em trước nay đều không phải là người con gái điềm đạm, thông minh... - Rõ ràng mắt vẫn mở, thế nhưng ánh mắt dưới đầu gối, đã nhạt nhòa.

Anh nghẹn lời, vì sự đau khổ mà cô đang hứng chịu.

- Về đến nhà, em lôi túi hành lý ra, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thế nhưng dọn được một nửa, em lại đột nhiên phát hiện, em có thể đi đâu được? Em tự lẩn trốn đi? Tác hợp cho họ? Em không muốn tiếp tục đau khổ nữa, nhưng lại phát hiện ra rằng mình không có cách nào để thoải mái bỏ đi. Vậy đành tiếp tục đau khổ, ít nhất, em còn ở chỗ này. - Cô thổ lộ hết lòng mình với một người hàng xóm có thể xem là xa lạ, bởi vì những thứ “rác rưởi” này nếu không được quét đi, cô sẽ sụp đổ mất.

- Uống một ly sữa nóng, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ nhiều như vậy. -Giọng nói dịu dàng của anh khàn đi.

- Em không ngủ được, mấy ngày nay, em thường mất ngủ suốt cả đêm, hễ vừa nhắm mắt, là lại nhìn thấy. Những thứ tưởng tượng quá độ đó, chừng như muốn làm em phát điên.

Người đàn ông đó rốt cuộc là đang làm gì? Anh ta thực sự có để ý tới cô không? Nếu như có, anh ta tại sao lại không thể phát hiện ra rằng tâm trạng của cô đang rất không ổn? Hay là nên nói, anh ta căn bản đã cố ý phớt lờ.

Bởi vì, cô vĩnh viễn vẫn còn ở đó!

Ngực Trần Phong ngập tràn đau đớn.

Cô khi còn nhỏ lúc nào cũng đội mái tóc bù xù, híp mắt cười vô cùng vui vẻ, so với cô ở trước mặt lúc này đang vùi đầu lên gối, vai cố kiềm chế những tiếng nấc rung lên, thật khó có thể kết họp.

- Anh ấy thường tối đến mấy giờ thì về nhà? - Anh hỏi một cách khó khăn.

- Có lúc một hai giờ, có lúc ba bốn giờ, người phụ nữ đó khi nào ngủ yên rồi, anh ấy sẽ tự động về nhà. - Giọng nói của cô càng nhẹ hơn nữa.

Chắc chắn người phụ nữ khác ngủ yên rồi mới về nhà? Người đàn ông đó sao lại không nghĩ tới người vợ mà mình danh chính ngôn thuận cưới về, vì chờ đợi, có thể căn bản là cả đêm không thể ngủ?

Ngực anh, vì phẫn nộ nên rất khó chịu.

- Anh theo đuổi em có được không? Anh sẽ tặng hoa cho em, anh sẽ gọi điện cho em, anh sẽ hẹn em đi chơi, anh cho em lợi dụng, có được không? Nếu thực sự không có cách nào để rời bỏ anh ta, vậy cũng đừng để anh ta cảm thấy, em sẽ mãi mãi ở đó chờ anh ta một cách vô điều kiện! Dùng chút thủ đoạn, trong tình yêu đừng có cho đi tất cả mà không giữ lại gì cho mình, để anh ta ít nhất, ít nhất biết rằng... có một người đàn ông khác, rất muốn, rất muốn có được em. - Anh nho nhỏ đề nghị, thổ lộ lòng mình.

Cô ngước mắt, vì sự “nhiệt tình” của anh, có chút kinh ngạc, nhưng nhè nhẹ lắc đầu:

- Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà, không cần đâu...

Anh nôn nóng, đau lòng về sự đơn thuần của cô:

- Em nghe anh nói, có áp lực và sự cạnh tranh đúng lúc, đàn ông mới có thể để ý...

Cô ngắt lời anh, lắc đầu buồn chán:

- Nếu như có tình yêu, không cần cạnh tranh, cũng biết trân trọng, nếu như không có tình yêu, cho dù áp lực lớn thế nào, cũng chỉ phí công. Thủ đoạn nhất thời, làm sao có thể giành được cả đòi?

Anh trước nay không có tài ăn nói, lại nghẹn lời.

- Vậy, anh nên làm gì để giúp em? - Anh ngơ ngác nói.

Anh thực lòng mong muốn cô hạnh phúc.

Cô ngước mắt, trầm tư trong giây lát:

- Anh biết tiếng Anh không? Dạy em đọc từ có được không?

Anh ngây người, tư duy không theo kịp được cô.

Cô ngại ngùng thừa nhận:

- Em chỉ biết 26 chữ cái, còn làm thế nào để ghép lại, làm thế nào để nhận ra sự “biến đổi” của nó, thì đúng là quá khó, cho nên, nếu như anh rảnh rỗi, có thể dạy cho em không?

- Tất nhiên có thể. - Anh bần thần gật đầu.

Cô vội vã lật sách ra:

- I-n-d-o-o-r-s nghĩa là gì? Đọc thế nào?

- Trong nhà! Phát âm là... - Sau khi phát âm một cách lưu loát, anh phát hiện vẻ mặt cô rất phân vân.

- Có cần anh đọc lại một lần nữa không? - Anh do dự một chút.

Cô vội vã gật đầu.

Cảm giác, rất khó hiểu, anh gắng gượng hỏi:

- Đợi đã... có thể cho anh biết, thi phổ thông tiếng Anh em được bao nhiêu điểm không?

Cô cúi thấp đâu, một lúc sau, mới ngượng ngập khe khẽ thừa nhận:

-19 điểm.

Vẻ mặt anh, đột nhiên như bị sét đánh trúng.

Khó khăn lắm, mới nuốt nuốt nước miếng:

- Cuốn sách trên tay em có phải là sách ôn tập đại học tại chức? Kỳ thi này có phải đến tháng mười sẽ thi không?

Cô ngại ngùng gật đâu.

Tháng mười? Vẫn còn gần nửa năm thời gian, có lẽ vẫn còn kịp...

- Hay là, anh dạy em từ trình độ sơ cấp nhất? Tức là từ ABC, bắt đầu lại từ đầu. -19 điểm, anh khẳng định cô chỉ có thể ở trình độ đó.

- Thật à? - Cô ngước mắt.

Thật khó mà tin được, cô đã gặp được một người quá tốt.

- Bây giờ anh sẽ lên mạng tìm nội dung giáo trình, ngày mai sẽ đến hiệu sách mua giáo trình sơ cấp. Em muốn bắt đầu từ tối nay hay để tối ngay mai? - Anh hỏi cô.

- Tất nhiên tối nay! - ít nhất, tối nay cô cũng không muốn lại một mình suy nghĩ lung tung.

- Thế em đến nhà anh, hay là anh sang đó? - Anh cẩn thận hỏi.

- Em đến chỗ anh! - Cô không chút do dự.

Đừng có tới chỗ cô, phòng khách nhà cô, vẫn còn một số mùi chưa bay hết!

Cô chuẩn bị về phòng thay đồ.

- Đợi đã, toán học của em được bao nhiêu điểm? Lịch sử, địa lý... bao nhiêu điểm? - Anh cần biết rõ hơn một chút.

Cô quay đầu, tỏ ra nghiêm trọng:

- Đừng hỏi nữa, em sợ tim anh không đủ vững, sẽ sợ đến ngất mất!

Như thế chắc hẳn cũng rất thảm thương rồi...

Anh thở dài, cam chịu, không hỏi nữa.

- Đem hết tài liệu ôn tập của em qua đây đi, chúng ta từ từ học từng môn từng bước một.

Anh vẫn chưa bị dọa chạy mất!

- Cảm ơn thầy giáo! - Mắt cô cuối cùng cũng có chút sắc thái, lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên của buổi tối nay.

Khuôn mặt nhợt nhạt, đã về nhà như thế nào, cô không nhớ nữa, thậm chí ngay cả buổi chiều nay cô căn bản còn chưa xin nghỉ phép, cũng quên mất.

Chỉ nhớ...

- Tiểu An, gần đây khỏe không? - Trong giờ nghỉ trưa, cô một mình lững thững đi dạo, chợt gặp Tiểu An cũng như vậy đang lững thững bước đi.

Vẻ mặt của đối phương lập tức trở lên lãnh đạm, rất xa cách, rất thù địch. Trực tiếp lách qua cô mà đi, trực tiếp phớt lờ cô.

- Tiểu An! - Cô đuổi theo.

- Bà Lương, xin hỏi tôi giúp gì được cho bà? - Vẻ mặt anh khá lạnh lùng.

Sự lạnh lùng của anh, làm cô nghẹn lời, chỉ lúng túng xin lỗi:

- Xin lỗi.

Khóe miệng Tiểu An nhếch ra một chút:

- Đây là cao nhân tất hữu cao nhân trị? Ông chủ bảo tôi tiếp cận cô, moi chút lợi lộc, nhưng không ngờ, tôi cứ cắm đầu vào, ngược lại lại bị cô lợi dụng. - Tại sao anh lại ngu ngốc đến vậy, lại thực lòng coi cô như người bạn tốt để thổ lộ tâm tình. Tiểu An lạnh nhạt bỏ cô lại.

Cô có rất nhiều bạn bè, thế nhưng trước nay chưa từng có ai dùng hai chữ “lợi dụng” để hình dung về cô.

Tay chầm chậm buông thõng.

Cô đột nhiên không có hứng thú với bất cứ chuyện gì nữa.

Vẻ mặt của cô quá thất vọng chán nản, dường như thực sự không biết gì. Tiểu An do dự, giằng co, không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng cô nữa không.

Cô đi được vài bước, lại quay lại, rất thành khẩn nói với anh:

- Tôi không lừa anh, không cần biết anh có tin hay không!

Ánh mắt thành khẩn, có thể dung hòa tất cả.

Cô máy móc đi về nhà, mở khóa, đóng cửa. Máy móc ngồi xuống sô pha, tự ôm chặt lấy mình.

“Luật sư Lương mà từ lâu đã được xưng danh là Luật sư Ma quỷ trong giới luật quả nhiên lợi hại! Không, anh ta càng lợi hại hơn ở chỗ có một cô vợ mà khi cười thì ngây thơ như đứa trẻ, khiến người ta chẳng thể đề phòng!” - Cô vùi đầu vào sô pha, sụp đổ hoàn toàn.

Tiểu An là người tốt đến thế, đơn thuần đến thế, Lương Tử Tích sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Anh giả vờ ghen tuông, anh cố tình moi móc thông tin từ cô, anh cố tình lập ra cái bẫy này.

Cô thực sự đã ngốc nghếch để bị lừa dối, đã ngốc nghếch bán sức cho anh và Nữ vương, đã đẩy bạn mình vào tròng.

Bọn họ thành công rồi, bọn họ thành công rồi!

Chúc mừng, chúc mừng, Lương đại luật sư đánh đâu thắng đó! Chúc mừng, chúc mừng, chồng của cô đã tỏa sáng, đã nổi tiếng thế giới!

- Ha ha ha ha! - Cô vỗ tay, cười ra nước mắt.

Cô thực sự đã đau buồn đến không thiết sống.

Cô rất muốn Tiểu An sẽ căm hận mà đâm cô một dao, như vậy cô sẽ không phải đau buồn đến vậy. Thế mà người bạn này, nhìn thấy những giọt nước mắt chảy thành dòng trên má cô, lại vẫn lựa chọn tin vào cảm giác của “con tim”.

“Được rồi, tôi tin cô! Minh Minh, thế giới này vốn là phải giẫm đạp lên người khác mà sống, nếu chồng cô ở ngành này mà còn chú trọng nguyên tắc, cũng không thể trở nên thành công đến vậy” - Bình tĩnh lại, anh quay sang an ủi cô.

Phải giẫm đạp lên nhau mà sống, cho nên, lòng tin của cô, cũng bị hy sinh...

“Tiểu An, đừng bao giờ tin người khác nữa! “Lòng tin” thực sự có thể làm người ta rất đau khổ!”. - Thì ra thứ bị đau không chỉ có mỗi tình yêu, mà còn cả lòng tin nữa!

Thật nực cười!

- Con cười gì? Một mình cũng có thể cười vui vẻ như vậy sao?

Giọng nói của một phụ nữ tuổi trung niên, âm vực có chút nặng của tiếng địa phương làm người khác khó nghe rõ.

Giọng cười của cô, ngưng lại.

- Mẹ.

Người phụ nữ trung niên đặt những bao lớn bao nhỏ trên tay mình xuống, vừa cởi đôi giày vải ở chân vừa nói chuyện với cô:

- Thằng Tích nói mấy hôm nữa phải cùng với người ủy thác và trợ lý bay sang Mỹ để giải quyết công chuyện, lo con ở nhà một mình lại sợ, bảo mẹ lên ở mấy hôm! - Người phụ nữ trung niên thận trọng thổi sạch bụi bám trên đôi giày vải, sau đó dùng khăn lau thật sạch bùn đất, cẩn trọng đưa đôi giày của mình vào tủ giày.

- Thằng Tích nói bây giờ con đang đi làm? - Bà Lương bước lại gần cô, ánh mắt sắc bén.

- Vâng! - Cô ngây người đáp.

- Sao các con không hỏi ý kiến mẹ? Mẹ phản đối! Đang yên đang lành sao lại đi làm, thằng Tích không phải là không nuôi được con, đâu cần con phải lao đầu cắm cổ vào làm để lấy mấy đồng công cực nhọc ấy? Chẳng thà ở nhà bồi bổ cơ thể, sớm sinh cho mẹ đứa cháu vàng cháu bạc!

Đàu óc cô tê dại.

Tại sao, cô lại không thể tiếp tục ngọt ngào tươi cười, dày mặt lên mà đon đả ra đón tiếp mẹ chồng?

- Vừa mới nói thằng Tích vài câu, nó đã lại không vui! Bảo mẹ đừng có gây áp lực cho con như vậy! - Rất rõ ràng, sợ mẹ trút giận vào cô, anh đã tự gánh lấy tất cả trách nhiệm của việc cô ra ngoài làm.

- Mẹ mang một ít hạt dẻ đến đây, trước lúc lên máy bay thằng Tích cứ dặn dò mãi, bảo rằng lần trước con ăn hết rồi vẫn kêu muốn ăn, mẹ bảo nó ra chợ mua chứ đồ nặng thế này mang lên máy bay phí vận chuyển đắt lắm, không kinh tế chút nào! Thế nhưng nó cứ nói là con thích ăn hạt dẻ trồng trên núi quê mình, bên ngoài không mua được đồ ngon như vậy, cho dù phí đắt mấy cũng đáng! Nó còn nói vụ án này sắp kết thúc rồi, đợi nó hoàn thành nốt công việc hiện nay, sẽ đưa con ra nước ngoài chơi mấy hôm, còn bảo mẹ mấy ngày tới thuận tiện cùng con đi mua mấy bộ đồ mùa đông! Con trai của mẹ ấy à, rõ ràng mấy ngày trước gọi điện thoại còn nói bận đến không có cả thời gian uống ngụm nước, thế mà bây giờ lại sợ con buồn, chuẩn bị sắp tới án nào cũng không nhận, dẫn con đi du lịch! Đúng là đã bị xỏ mũi dắt đi rồi, ai lại đi chiều vợ đến vậy, thật chẳng có tí triển vọng nào! - Bà Lươnng tuy miệng càu nhàu vậy nhưng khi nhắc đến hai chữ “triển vọng”, vẻ mặt kiêu hãnh một cách lạ thường.

Rõ ràng là miệng nói một đằng, bụng nghĩ một nẻo.

Con trai bà, luôn là niềm tự hào của cả thôn!

Môi cô không làm sao hé ra được nụ cười ngọt ngào ngày trước, càng không cách nào để đáp lại lời mẹ chồng.

Bà Lương mở tủ lạnh, kéo từng ngăn từng ngăn ra, tỉ mỉ nhìn ngó một lúc, sau đó hài lòng đóng lại.

- Dạo này rất nghe lời, không ăn mấy thứ kem linh tinh vớ vẩn nữa! À, đúng rồi, mẹ quên mất, thằng Tích từng bảo chỗ kem đó đều là do nó ăn! - Khuôn mặt tinh tường của bà Lương thoáng một nét châm biếm, nhưng cũng không truy cứu.

Vẻ mặt cô đờ đẫn.

Anh đã vì cái tội ham ăn ham chơi của cô mà gánh chịu biết bao nhiêu oan ức, thế nên, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không đến nỗi tồi lắm, trước nay đều nhờ có công của anh.