Bên ngoài, bà già chướng mắt đó vẫn đang đập cửa xe, vừa giận dữ vừa thở hổn hển. Cô hạ kính xuống, lạnh lùng nhìn vào bà ta:

- Bà già! Làm xước xe nhập khẩu, bà có đền được không?

Bà Lương bị người phụ nữ cao quý xinh đẹp trước mắt làm cho ngây người ra một lát, sau đó lấy lại tinh thần, tiếp tục chửi mắng:

- Con yêu phụ xấu xa kia! Đền giày, đền quần cho tôi!

Bà còn chưa dứt lời, mấy tờ một trăm tệ đã được vứt ra từ trong xe, giống như kiểu bố thí cho ăn mày. Cửa kính xe lại tự động nâng lên, chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp ngạo mạn của người phụ nữ kia.

Người tài xế đã quay về ghế trên nổ máy, bà Lương nhặt những tờ tiền rơi dưới đất đã bị nước mưa thấm ướt, người bà lại một lần nữa ướt sũng nước mưa.

- Tôi nguyền cho cô tuyệt tử tuyệt tôn, cả nhà chết hết! - Bà Lương thét to.

Bà bị làm cho tức đến sắp đau tim rồi! Nếu không phải cô ta ngồi kín trong xe bốn bánh, bà nhất định sẽ xông lên khiến cho cái người phụ nữ ngạo mạn đó phải kêu trời gọi đất!

Chuông cửa vang lên, An Tử Minh ra mở cửa.

Hôm nay là thứ bảy, may mà cô không phải đi làm, nếu không mang cái bộ mặt “hoa lá” này đi, cô thực sự không biết nên giải thích với các đồng nghiệp thế nào.

Cô tưởng rằng là Emily đã quên mất thứ đồ gì đó. Nghĩ lại khi nãy Emily kinh ngạc đến mức toàn thân bất động, cô cảm thấy có chút buồn cười.

Thì ra luật sư cũng là người, cũng có thể bị kinh ngạc tới ngay cả nói chuyện cũng nhầm lẫn tứ tung, cũng có thể bị kinh ngạc tới ngay cả thu xếp hành lý cũng lộn xà lộn xộn. Chỉ bởi vì, cô là vợ của Lương Tử Tích.

Cô mở cửa, bên ngoài, lại là một người mà cô không hề muốn gặp.

Người ngoài cửa, trang điểm tinh tế đến có thể dùng bốn chữ “hoàn mỹ vô khuyết” để hình dung, còn người trong cửa là cô, cũng có thể dùng bốn chữ để hình dung, lôi thôi nhếch nhác.

Mái tóc ngắn của cô vừa tối qua bị tàn phá, sáng nay đừng nói đến chải đầu, ngay cả đụng nhẹ một chút cũng đau đến há miệng, chưa cần kể đến gương mặt hoa lá tơi bời có một không hai kia nữa.

- Anh ấy đã ra ngoài rồi, không tiễn! - Cô không chút biểu cảm đóng cửa lại.

Chuông cửa lại tiếp tục reo lên.

Một lúc một, kiên nhẫn và nhịp nhàng.

Minh Minh hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho mình phải bình tĩnh lại.

Cô lại mở cửa.

- Tôi vẫn còn nửa tiếng đồng hồ, tôi đến đây để tìm cô! - Khương Du Tâm không cần mời mọc bước vào bên trong một cách tự nhiên.

Cô đổi khách thành chủ, ngạo mạn ngồi xuống sô pha, dáng điệu y như một nữ chủ nhân.

- Cô ra giá đi! - Lời mở đầu của cô rất đặc biệt.

Anh Tử Minh nhíu mày.

Người phụ nữ này lại dám tìm đến cửa, cô có chút bất ngờ.

- Đưa ra cái giá mà cô muốn, sau đó lặng lẽ rời đi. - Khương Du Tâm chậm rãi nói, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng - Tôi muốn người đàn ông của cô.

An Tử Minh suýt chút nữa bật cười.

- Sau khi ly hôn cô sẽ được một công việc hết sức nhẹ nhàng mà đãi ngộ rất hậu, số tiền tôi đưa cho cô cũng đủ để cô sống hết nửa cuộc đời còn lại mà không phải lo nghĩ về cơm ăn áo mặc, nếu cô tìm được người đàn ông khác, tôi sẽ cho cô một món hồi môn, khiến cô đủ nở mày nở mặt!

Người đàn bà này rốt cuộc đang nói cái gì? Đúng là có bệnh!

- Vì sao cần tôi phải ly hôn? Vì sao cần tôi phải trả giá? - Cho dù cô sớm đã có ý định ly hôn nhưng lúc này, cô không chấp nhận.

- Bởi vì, tôi đã không thể rời anh ấy! - Khương Du Tâm nói như vẻ tất yếu - Cho nên, cô cần phải rút lui!

- Ha - ha - ha! - An Tử Minh thực sự đã bị người đàn bà tự phụ này làm cho không còn gì để nói.

- Còn nữa, từ nay về sau, không được động đến anh ấy! Đừng nghĩ là tôi không ngửi ra, mỗi tối lúc anh ấy đến, trên người còn đầy mùi của hoan lạc! Tôi có thể nhẫn nại đến bây giờ đã là sự khoan dung lớn nhất rồi! - Một khi đã nhận một người đàn ông thuộc về mình, có thể nhẫn nại tất cả những thứ đó, coi như đã đến giới hạn tình yêu của cô.

Cô cố ý phớt lờ việc mình căn bản không có tư cách để nói những lời đó, càng không có tư cách yêu cầu anh không được “nộp thuế” cho vợ.

- Ha - ha - ha! Trời ơi! - An Tử Minh bật cười thành tiếng.

Đây là tình huống gì? Kẻ thứ ba không cho người vợ chính thức động vào đàn ông của cô ta?

- Nếu cô còn cảm thấy chưa phục, tôi có thể nói một câu xin lỗi với cô, thế nhưng, tôi nhất định sẽ không từ bỏ Lương Tử Tích! - Chiếc cằm kiêu ngạo của cô hất lên cao, cho dù nói xin lỗi nhưng xem ra không hề có chút thành ý.

- Tôi sẽ rất nhanh khôi phục được thân phận tự do! Tài sản, tình yêu, hôn nhàn, con cái, tất cả tôi đều có thể cho anh ấy, cho nên, cô mau đưa ra một cái giá rồi lặng lẽ rời đi!

Thực sự đã ngạo mạn đến làm người khác khó có thể chịu đựng được.

- Đây là ý của cô hay ý của anh ấy? - Đây là kết quả mà anh suy xét trong cả đêm không về nhà buổi tối hôm qua?

- Đây là ý của tôi, cũng là quyết định mà tôi thay anh ấy dằn lòng đưa ra!

Cho nên? Đều là người phụ nữ này đang tự biên tự diễn?

Xong rồi, xong rồi! Không khí có chút kỳ dị, cô đột nhiên muốn đập bàn cười lớn.

- Cô không cần lãng phí thời gian và tiền bạc nữa, tôi không ly hôn!

Cô nhếch miệng cười, nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Tại sao tôi phải ly hôn? Cuộc sống sung túc mà cô nói Lương Tử Tích không cho tôi được sao? Cả đời này tôi sẽ bám chặt anh ấy, dày vò anh ấy, bắt anh ấy làm trâu làm ngựa kiếm tiền cho tôi tiêu, cô có thể làm gì tôi?

Khi An Tử Minh không mất tinh thần, quyết không phải gỗ mục!

Ánh mắt Nữ vương đột nhiên lạnh băng.

- Các người đừng có đắc tội với tôi! Nếu cô biết điều lập tức cút ngay ra khỏi đây cho tôi, nếu không, tôi sẽ đến Hiệp hội Luật sư kiện các người tội thông gian, tôi cứ như thế mà làm tưng bừng lên, cho dù không được xử lý nhưng hai người cũng sẽ một người chẳng còn danh dự, một người không thể ly hôn!

- Cô. - Bàn tay Nữ vương vừa giơ lên, một cái tát đã bị hất xuống.

Cô một tay nắm chặt.

- Nữ vương đại nhân, đừng làm chuyện mất lý trí như vậy! Muốn đóng đáng thương thì phải đóng đến cùng! Còn nếu muốn đóng lưu manh thì cô không lại được vói An Tử Minh tôi đâu. - Cô hất mạnh bàn tay của người phụ nữ đó ra.

- Muốn cám dỗ thì cứ làm, mấy ngày sang Mỹ đủ để cô tha hồ cám dỗ! Nhưng mà. - Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ - Các người mãi mãi chỉ là một đôi mèo mã gà đồng! Trước khi An Tử Minh tôi chưa mở miệng nói không cần người đàn ông đó nữa, quyết không để cô dễ dàng toại nguyện!

Con gà tức nhau tiếng gáy! Cho dù cô đã hàng ngàn hàng vạn lần nghĩ đến việc ly hôn, thế nhưng quyết không chấp nhận để người phụ nữ đó đến càn quấy!

- Cô. - Nữ vương tức đến gần phát điên.

Cô đã quá xem thường vợ của Lương Tử Tích, thì ra mồm mép cô ta lợi hại như vậy!

- Nếu muốn người đàn ông đó, cứ đi về mà làm người thứ ba của cô! Tôi sẽ vô cùng cảm ơn cô trong những ngày mà tôi không tiện, làm cho anh ta được “thoải mái sung sướng”! Còn những thứ khác, cứ nằm mơ đi! Đừng có khi này thì muốn làm đĩ điếm, khi khác thì lại muốn lập bia trinh tiết! - Đời này, đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời suồng sã như vậy với người khác.

Nữ vương tức điên lên, vò tờ chi phiếu lại, ném vào mặt cô!

- Tôi vốn muốn nói chuyện tử tế với cô, nếu như đã thế này, để xem ai có bản lĩnh! - Nữ vương quay đầu bước đi.

Chỉ còn lại mình cô trong phòng khách, rất lâu rất lâu sau mới giống như một quả bóng xì hơi, chầm chậm ngồi xuống, như một chú đà điểu, vùi đầu mình vào đầu gối.

Đi đi! Đi đi! Tất cả đi hết đi!

Anh và Nữ vương cứ liền cánh mà bay!

New York, Mỹ.

Phòng khách sạn mà họ ở, chỉ một buổi tối mỗi phòng tính theo nhân dân tệ đã mất đến mấy chục nghìn, cực kỳ xa hoa.

Tất cả những thứ này đều là do Khương Du Tâm kiên quyết phải thế.

So với sự bất ngờ của Emily, anh không có chút cảm nghĩ gì.

Chiếc nhẫn bạc trên tay bị ánh đèn rọi vào, phát ra luồng ánh sáng mờ mờ, anh cúi đầu chăm chú nhìn. Ba năm nay, anh đã luôn đeo nó, chưa từng nghĩ đến việc tháo ra.

Tối nay, Khương Du Tâm hỏi anh:

- Là vì chiếc nhẫn này mà anh do dự? Lẽ nào tình yêu trong mắt anh không đáng giá một xu?

Ánh mắt cô đầy vẻ lên án.

Anh không hiểu tại sao Khương Du Tâm có thể quyết tâm đến vậy, cũng giống như anh không hiểu, tại sao Minh Minh lại biết mọi chuyện để mà muốn chia tay.

- Chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, đem thời gian của quá khứ, tình yêu của quá khứ tìm về.

Trách nhiệm của hôn nhân, khiến anh không thể hào hứng đáp lời.

Những tình cảm hỗn loạn đang khuấy động anh, hiện thực kéo anh lại, anh thực sự cảm thấy nghi hoặc, cảm thấy đấu tranh.

Dựa vào trái tim mà nói, liệu có phải thực sự anh chưa từng nghĩ tới, nếu hiện tại là một người đàn ông đơn thân tự do thì tốt biết mấy? Vợ anh không hề có lỗi gì, nói cho cùng, đều là do thói hư tật xấu của đàn ông trong anh đang tác quái.

Anh liệu có còn là bầu trời mà cô luôn luôn ngưỡng vọng, luôn luôn thương yêu nữa không? Đã từng có lúc anh tin chắc vào điêu đó.

Hôm đó, nhìn thấy ánh mắt không còn tin tưởng và như đã xuyên thấu tất cả của cô, anh bắt đầu dao động, trong lòng cô, anh đã không còn là bầu trời của cô nữa. Cho nên, anh chạy trốn.

Bởi vì, nụ cười vô ưu vô lo đầy vui vẻ của cô, đã vì sự dao động này của anh mà không còn xuất hiện.

Ngày thứ ba xa nhà, anh rất nhớ cô.

Lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số ở nhà, thế nhưng, đến chữ số cuối cùng lại đột nhiên dừng lại.

“Anh thực sự có thể quên cô ấy?” - Khi đó, ánh mắt cô nhìn anh, giống như một lưỡi dao.

Chữ số cuối cùng đó, không làm sao bấm tiếp.

Giống như tối hôm đó, hóng gió đã rất lâu, anh cuối cùng vẫn không thể quay về nhà.

Gọi điện rồi, anh có thể nói gì với cô?

“Ông chồng người gỗ thân mến...”

Đã rất lâu rất lâu rồi, cô không còn thân mật, nũng nịu gọi anh như vậy.

Lòng quặn thắt từng cơn.

- Lương Tử Tích, sao anh lại ngây người ra thế? - Một giọng nữ mềm mại từ trong phòng vọng ra.

Anh đờ đẫn.

Đúng, anh đã quên mất, anh đang ở trong phòng của Khương Du Tâm.

Quay người, anh cười nhẹ:

- Đã đỡ đau đầu chưa? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?

- Không cần, anh có thể tiếp tục ở bên em thì sẽ không đau nữa. - Cô vẫn đưa ra lời đề nghị vô cùng dứt khoát.

Chỉ là, anh có chút ngây người.

Anh cảm thấy lần này ra nước ngoài, Khương Du tâm bỗng trở nên có chút kỳ lạ, dường như đã cố ý mềm dịu hơn...

- Có thể đến đây một chút không? - Cô hướng về phía anh vẫy tay.

Anh theo bản năng nhìn về phía Emily, cô đang quay lưng về phía họ, tai đeo máy nghe nhạc, ngồi trong phòng xem sách, trong mắt cô có lẽ còn gợi lên một thoáng ý nghĩ khó có thể che giấu được.

Căn “bệnh” này của Khương Du Tâm, người phải chịu tội chính là anh và Emily, cô nhất định đòi anh ở bên, còn anh cần thiết phải yêu cầu Emily đồng hành.

- Em muốn gì? - Anh vừa ngồi xuống cạnh giường cô, cái đầu nhỏ nhắn mềm dịu đã ngả luôn lên vai anh. Vẻ mặt, cố tình mê hoặc thêm một chút làm ra vẻ bơ vơ tội nghiệp.

Anh ngưng lại, vì hành động thân mật này, tim anh đập rộn như đánh trống, anh muốn đẩy ra.

- Đây là nước Mỹ - Dường như nhìn thấu sự kháng cự trong anh, Khương Du Tâm nhẹ nhàng nhắc nhở.

Đúng vậy, là nước Mỹ, là nước Mỹ tự do... Động tác định đẩy ra của anh, đông cứng.

Nếu như không thể quên, ít nhất cũng có thể có được hồi ức cuối cùng của tình yêu, chút ấm áp cuối cùng của tình yêu...

- Dựa vào anh, đầu của em liền không đau nữa. Xem ra, rất cả những thứ khác đều không cần, anh chính là “thuốc” của em. - Khương Du Tâm mạnh dạn bày tỏ.

Anh trầm mặc.

Anh không nói lời nào.

- Mười sáu năm trước, tại sao anh lại muốn hẹn em đến công viên vui chơi? - Đột nhiên, cô hỏi.

Anh nhíu mày, nhớ lại.

- Khi đó cảm thấy người con gái như em nhất định thiếu thốn niềm vui của tuổi thơ, có lẽ đưa em đến khu vui chơi có thể cho em nụ cười như những người cùng độ tuổi. - Anh cười cười, ý nghĩ khi đó, mặc dù đã qua mười sáu năm, nhưng anh vẫn nhớ rõ vô cùng.

- Vậy chúng ta ngày mai đi Disneyland! - Cô đề nghị.

Anh ngưng lại, từ chối một cách bản năng:

- Chúng ta đêu đã ba mươi mấy tuổi rồi, đã không còn thích họp đến những nơi đó nữa.

- Nếu không đi, Tích, anh sẽ không cảm thấy hối tiếc sao?

Hối tiếc.

Điểm yếu của tình cảm, đã bị đánh trúng!

Ngồi ở phía sô pha, Emily hơi nghiêng người, khe khẽ thở dài.

Thành phố X Trung Quốc.

Con ngõ nhỏ cạnh lớp bồi dưỡng kiến thức Trung Hoa chen chúc đầy người.

Trần Phong đứng cách đó chừng năm mươi mét, bên chiếc xe bọ cánh cứng màu vàng của cô, không dám rời nửa bước. Anh cầm điện thoại, hết lân này đến lần khác gọi vào máy của cô.

- Lạ thật, chạy đi đâu mất rồi? Rõ ràng đã hẹn đợi ở đây, đợi tan học sẽ đến hiệu sách Tân Hoa để chọn sách ôn tập...

Một lúc sau, cuối cùng cũng gọi được điện thoại.

- Tiểu Minh! - Anh vui vẻ gọi.

Trong điện thoại, truyền đến một tràng cười dâm đãng:

- Cô à, người tình của cô đấy hả!

Điện thoại bị vứt ra chỗ khác, thấp thoáng còn nghe thấy có tiếng vọng lại:

- Mặc kệ anh ta, chúng ta vui vẻ với nhau một chút.

- Trần Phong! Cứu em! - Tiếng la thất thanh của cô truyền đến.

- Tiểu Minh, em ở đâu?! - Trong phút chốc anh rối bời hoảng hốt - Tiểu Minh! Tiểu Minh!...

Cô ở đâu? Cô ở đâu! Thế nhưng, trong điện thoại chỉ truyền đến hàng tràng tiếng cười dâm đãng.

- Cô gái đằng kia thật tội nghiệp.

- Đám lưu manh đó muốn làm gì? Muốn cưỡng bức cô ta giữa đường hay sao? Quần áo cô ta bị xé rách hết rồi, thật đáng sợ!

- Đám người đó trông đáng sợ lắm, mọi người không dám giúp cô ấy...

- Cô gái đó hình như học cùng lớp ôn tập với bọn mình đấy! Tôi đã ngầm báo cảnh sát rồi, nhưng mà lâu thế này sao vẫn chưa thấy đến nhỉ?

Mấy cô gái không dám nhìn, từ trong ngõ đi ra, vừa đi vừa bàn tán.

Họ không phải đang nói cô đấy chứ?

Trần Phong hoảng hốt chạy như bay về phía đầu ngõ.

Đầu ngõ chen chúc đầy những người, trong đám người đó, tự nhiên lọt vào một chiếc xe nhập khẩu biển số màu đen.

Trong xe, một người đàn ông tuấn tú mặt đầy vẻ thâm trầm khó đoán đang ngồi. Anh từng nói, người thích xen vào chuyện người khác xưa nay đều không có kết cục tốt đẹp, người dám ra tay với anh, anh nhất định sẽ đáp trả lại gấp trăm ngần lằn.

- Không được chen lên phía trước! Mọi người xem cho vui là được rồi! - Hai người đàn ông hung dữ, lực lưỡng dang tay đứng chắn trước cửa ngõ, ngăn không cho ai bất cứ ai đi vào.

Trong ngõ, năm sáu người đàn ông to lớn giống như đang chơi trò mèo vờn chuột, bỡn cợt một cô gái.

Áo trên người cô đã bị xé khá nhiều, đôi cánh tay trắng như ngà đã lộ ra ngoài, cô đưa tay ôm chặt lấy ngực, chỉ là bộ quần áo bị xé tả tơi đã sắp không giấu nổi cái vẻ lồ lộ ấy. Trong mắt cô có sức kháng cự quyết liệt của một con thú nhỏ đã cùng đường, thế nhưng từ trong đáy mắt, lại ẩn chứa một nỗi hoảng sợ ghê gớm khó có thể che giấu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hằn lên đầy những vệt ngón tay, tấy đỏ thành từng đám, thế nhưng trên cánh tay của những người đàn ông kia, cũng có rất nhiêu vết máu tụ sâu hoắm giống như đã bị dùng răng cắn vào.

Một người đàn ông to lớn như bò mộng một lần nữa xông vào húc ngã cô, cô điên cuồng chống trả, đôi môi bẩn thỉu của người đàn ông vừa đặt lên chiếc cổ trắng muốt của cô, cô đã dùng hết sức bình sinh cắn vào tai của gã.

- Á! - Từ trong ngõ truyền đến tiếng thét đau đón như lợn đang bị chọc tiết.

Người đàn ông ngồi trong chiếc xe hơi nhập khẩu, nhìn vào băng ghi hình tại hiện trường, đôi môi lạnh lùng khẽ nhếch một cái, bàn tay rời rạc vỗ mấy tiếng:

- Đúng là một con mèo rừng!

Ánh mắt sắc bén của anh ta lấp lóe từng tia tàn độc, hé miệng khẽ nói:

- Không cần phải dùng đao dùng “sũng” thật để đụng đến cô ta, chỉ cần tiếp tục “vờn” cô ta, “vờn” cho đến khi nào cô ta sụp đổ thì thôi!

Hai người đàn ông to lớn xông lên trước, không chút thương hoa tiếc ngọc mỗi người một bên giữ chặt lấy cô, một gã thô lỗ cần chiếc khăn dày bản lấp chặt bờ môi đỏ mọng xinh đẹp ấy, lấp chặt lấy cái “lợi khí” duy nhất của cô.

Cô vùng vẫy, vùng vẫy, sự vùng vẫy kịch liệt của đôi bàn tay đã bị ép trói chặt đến mức gân cốt toàn thân đều đau nhức. Rõ ràng biết rằng đấu tranh chỉ tổ chịu thêm đau khổ một cách vô ích, thế nhưng cô vẫn điên cuồng phản kháng.

Mũi cô cay cay, cô rất muốn khóc.

Nhưng mà, không được, nước mắt chỉ làm hao tổn sức lực của cô! Giảm đi một chút sức lực, cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm một phần áp bức.

- Thật mịn màng! - Trong ánh mắt phẫn nộ nhưng không dám nói ra của đám người xung quanh, một gã đàn ông thô lỗ đưa tay luồn vào áo cô, dùng sức sờ nắn khuôn ngực mềm mại của cô một cách thô bạo.

Dạ dày quặn thắt nhộn nhạo, cô đau đớn, kinh tởm tới mức buồn nôn. Trừ chồng cô ra, cơ thể cô chưa từng bị người đàn ông nào đụng tới, vậy mà hôm nay lại.

Cô đau đớn gào khóc, la hét, thế nhưng từ cái miệng bị bịt kín, không có tiếng kêu cứu nào có thể phát ra.

- Có sợ không? Ai bảo cô thích xen vào chuyện của người khác, lại còn hay lắm miệng?

Cô lắc đầu như điên dại, cảm thấy tinh thần mình đã sắp sụp đổ. Người đàn ông bắt đầu kéo quần trong của cô, cô tuyệt vọng gào thét trong đau đón. Ai đến cứu cô đây? Ai đến cứu cô...

Lương, anh ở đâu?

Đám người vây quanh, lại một tiếng thở hắt vào.

Cuối cùng một người đàn ông khôi ngô, thanh tú, thở hồng hộc chen tới. Sau khi anh ta nhìn rõ mọi việc, gầm thét lên như điên dại.

- Súc sinh! Bỏ cô ấy ra! - Người đàn ông khôi ngô, thanh tú đó, mắt đỏ ngầu, giống như một con bò tót nổi điên, hung dữ hất ngã hai gã to lớn đứng chắn trước đám người. Anh kéo gã đàn ông đang đè trên người cô ra, giáng mạnh một cú. Trông có vẻ thanh tú đến vậy, nhưng nắm đấm lại vô cùng mạnh mẽ, mạnh mẽ đến nỗi gã đàn ông bị nện liên tục dưới đất kia không còn gượng dậy được. Mấy gã khác kinh ngạc buông tay.

- Trần Phong! - Cô vùng vẫy, muốn nhào vào lòng anh.

Mấy gã đàn ông dùng mắt trao đổi với nhau, đồng thời quyết định để một tên ở lại canh chừng cô, những tên khác sẽ đối phó vói người đàn ông không biết lễ độ kia.

Đám côn đồ bắt đầu vây lấy Trần Phong.

Bởi vì đã xuất hiện người “dũng sĩ” đầu tiên dám vuốt râu hùm, “lên không?” -Mấy chàng thanh niên trong đám người vây quanh đã bắt đầu thấy máu nóng dồn lên, đùn đẩy nhau.

Cuối cùng, có một cậu trai trẻ hít mạnh một hơi, lấy dũng khí:

- Không chịu được nữa!

- Đúng vậy! sợ gì! Dù sao cũng lâu rồi không được đánh nhau!

Mấy cậu thanh niên đang trong độ tuổi đi học cũng lần lượt nhảy ra.

Không khí cuối cùng đã có chút xoay chuyển.

- Đừng, đừng, đừng! - Cô vừa hơi phát sốt vừa la khóc, kinh hãi tới tức thở.

Trần Phong không rời nửa bước ở bên cô.

- Qua rồi, qua rồi. - Anh vỗ nhẹ vào cô, giọng nói suýt nghẹn lại.

Tiểu Ngốc cũng không ngừng lo lắng liếm liếm vào bàn chân cô, tiếng “ư ử” nghe cũng như đang khóc rất thê thiết.

- Biến đi, biến đi... - Cô lại chìm vào cơn ác mộng không thể thoát ra.

La hét!

Suy sụp!

- Lương!!! - Cô đột nhiên ngồi dậy, gọi lớn tên anh.