- Thứ nhất, để tránh thêm phiền phức, mình chưa bao giờ động vào một trinh nữ. Thứ hai, cho dù xảy ra chuyện đó, mà mình phải có trách nhiệm thì những cô gái đợi mình lấy có mà xếp hàng từ đây đến Uỷ ban nhân dân thành phố, còn đợi đến lượt lấy cô ta sao?

Đúng là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Cô đúng là bệnh mà dùng không đúng thuốc, đã hỏi nhầm người rồi...

- Đợi đã, Minh Minh! Lẽ nào, lẽ nào cậu phát hiện đã yêu anh chàng lãng tử là mình, muốn dùng chiêu này để, ha ha...- Vương Xuân Đạo sờ sờ cằm, cười nham hiểm - Dựa vào giao tình lâu năm của anh em chúng ta, được, cậu nói một tiếng, sáng mai chúng mình gặp nhau ở cửa Cục Dân chính.

Gặp, gặp, gặp, gặp cái đầu của cậu, đến Cục Dân chính cãi nhau à?

- Nể tình anh em của chúng ta, giúp mình một chút nhé? - Vương Xuân Đạo cố ý làm ra vẻ thân mật ôm lấy vai tôi, cúi đầu, ghé sát vào tai tôi thì thầm - Người anh em, mình đang gặp rắc rối.

Điệu bộ thân mật, trông rất giống một đôi tình nhân.

Đầu bên kia của nhà hàng, một người đàn ông vừa điềm tĩnh trình bày với khách hàng về kết quả của chuyến điều tra lần này, vừa đưa mắt nhìn về phía giáp cửa sổ, một đôi “uyên ương” đang rất tình tứ.

Bất giác, mặt anh ta dần dần sầm lại.

- Cô gái à! Cô nói nữa cũng không có tác dụng! Tình yêu đích thực, cô có hiểu không? - Vương Xuân Đạo đưa tay đẩy An Tử Minh lên - Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết mình xong rồi! - Ánh mắt, thăm thẳm đầy tình cảm, có vẻ rất nhập vai.

Bởi vì từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy cậu ta, nắm đấm đã được vung lên. Tình yêu đích thực? Thà tin rằng trên đời có ma chứ đừng tin vào cái miệng của Vương Xuân Đạo.

Cô lầm bầm trong bụng.

Mỗi lần thế này, cô đều thấy cô thật vô cùng xui xẻo, không biết chọn bạn mà chơi.

Bạn bè? Có một câu nói rất hay, bạn bè là dùng để lợi dụng!

- Cô ta là tình yêu đích thực? Thế còn tôi? Tôi là cái gì? Là của lạ nhất thời của anh sao? - Cô gái hỏi dồn dập, không giấu được vẻ bi phẫn.

- Của lạ nhất thời? Cách nói này đúng! - Vương Xuân Đạo vẫn sờ sờ cái cằm nhẵn thin, trêu tức gật đầu tán thưởng.

- Anh...- Bàn tay của cô gái tức giận giơ lên.

- Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ, có nên vì chút tức giận nhất thời mà để ngày mai không còn được thấy ánh mặt trời nữa không? - Giọng Vương Xuân Đạo vẫn hờ hững, ai chẳng biết, mấy năm nay, cậu ta đã giao kết với mấy tay anh chị.

Bàn tay đang giơ cao từ từ hạ xuống, đôi vai cô gái tức giận đến run lên.

y, cô lại tiếp tay cho kẻ xấu rồi.

Nhưng mà cô thực sự nghĩ không ra, tại sao cậu ta đã có nhiều tiếng xấu như vậy mà vẫn có nhiều cô gái muốn lao vào như thiêu thân? Có lẽ, đàn bà vĩnh viễn cứ ôm cái ý nghĩ mình sẽ may mắn trở thành người cuối cùng. Nhưng mà, cuộc sống rất tàn khốc, có vô số cái sẽ đi qua, và chỉ có một cái là cuối cùng.

Vương Xuân Đạo thân mật ôm eo cô, cô không thể không phối hợp nên cứ để mặc cậu ta, loại chuyện thế này, cô làm đã quen, cô chỉ cần tự coi mình như một thứ đồ trang trí là được!

Cho đến khi cô bắt gặp một ánh mắt...

Trời!

Có lỗ nẻ nào không?

Trêu người! Đúng là trêu người! Cô vội vội vàng vàng đang muốn gỡ tay cậu ta ra, một ly nước đá, hất thẳng về phía cô.

- Đồ đàn bà xấu xa, đừng có đắc ý! Tên đàn ông đê tiện này, cô cần thì cứ nhặt đi!

Ngây người, miệng cô từ từ há ra, nước đá nhỏ từng giọt xuống từ tóc và lông mi.

Mẹ ơi, bị báo ứng rồi!

- Hừ! Tôi sẽ mở to mắt nhìn xem khi nào đến lượt cô! - Cô gái đi trên đôi giầy cao đến bốn tấc, lạnh lùng quay người bước đi.

May thật! May mà vĩnh viễn không đến lượt cô.

“Bập” - Một cái hôn thật kêu, má cô bị vật gì đó mềm mềm áp mạnh một cái, sau đả kích thứ hai bị dội cả một đầu nước đá, tiếp tục đến cái đả kích thứ ba giáng tới.

Trời ạ! Cái người bình thường hùng hổ tuyên bố thỏ đói chết cũng không thèm ăn cỏ cạnh hang, thế mà hôm nay hình như ăn nhầm thuốc độc đến mất trí, ngay cả người bạn học cũ giống như “đậu phụ” cũng ăn.

- Cuối cùng cũng giải quyết xong! - Cậu ta vui như vừa trúng giải độc đắc - Cậu không biết cô gái đó đáng sợ thế nào đâu, ngày nào cũng đứng đợi trước cửa nhà mình, làm mình không dám đưa cô gái khác về nhà, sợ xảy ra án mạng! - Thế nên, phát sinh án mạng cứ đẩy An Tử Minh ra gánh đỡ!

Bạn bè quả nhiên là để lợi dụng! Nước trên mặt cô vẫn tiếp tục nhỏ xuống, thế nhưng, cô lúc này đang hoang mang đến không còn tâm trí đâu mà để ý.

Lương Tử Tích đang từng bước từng bước tiến gần phía cô...

- Minh Minh, có đau không! Đừng khóc, đừng khóc, mình lau giúp cậu! - Vương Xuân Đạo tiếp tục bốc đồng, lấy khăn giấy, vừa dỗ cô như dỗ một đứa trẻ trong nhà mẫu giáo vừa giúp cô lau nước trên mặt.

Đau? Đồ ngốc, chỉ là hắt nước thôi mà, làm sao mà đau được? Thế nhưng, cô đúng là đang rất muốn khóc.

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi!

- Minh Minh, đừng khóc, đừng khóc, cậu đừng có thế này, tim mình sắp bị cậu làm tan nát rồi đây này! - Cái anh chàng củ chuối này, cô chỉ muốn thụi cho một cái.

Lương Tử Tích dừng lại trước mặt họ, khuôn mặt góc cạnh trở nên lạnh lùng.

- Lương...- Cô ngơ ngác gọi tên anh.

Đừng hiểu lầm, cô có thể giải thích!

Vương Xuân Đạo thấy có chút không ổn, nhìn theo ánh mắt của cô.

- Ông Lý, hôm nay chúng ta nói đến đây, có gì không hiểu ông có thể gọi điện hỏi bất cứ lúc nào. - Người đàn ông chững chạc đứng phía trước mặt họ, khách sáo bắt tay với người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó, lướt qua chỗ họ đi ra.

Anh không nhìn cô? Mắt không liếc lấy một cái, cứ như không hề quen biết cô.

Quay trở lại, Vương Xuân Đạo tiếp tục sô nổi:

- Minh Minh, thiệt thòi cho cậu rồi! Muốn ăn gì cứ tùy ý, lát nữa người an hem này sẽ đãi cậu đi xem phim...

Thường Vương Xuân Đạo nói câu này tức là để cô tùy thích, nhưng giờ cô căn bản là không có chút hứng thú nào. Đầu óc cô cứ hiện ra hình ảnh khi nãy bị anh coi như vô hình lướt qua, tâm trạng cô, sao lại tồi tệ đến thế? Bị anh phớt lờ, tim cô như bị bóp nghẹn đến không thở được. Chết rồi, cô thực sự tiêu rồi.

Rõ ràng cô đã gặp nhiều người đàn ông đẹp trai hơn anh, rõ ràng cô đã gặp nhiều người đàn ông có điều kiện tốt hơn anh, nhưng mà tại sao trong lòng cô dường như đã bắt đầu càng lúc càng không thể bỏ qua được.

Cô, dường như đã yêu một người, không phải thứ tình yêu mơ hồ như khi còn nhỏ, mà là sự nhói đau rất thực, một nỗi hoang mang và sợ hãi chưa từng có.

Bỗng nhiên, cô đứng dậy, đẩy Vương Xuân Đạo ra, chạy theo, thế nhưng ngoài cửa lúc này làm sao còn bóng dáng anh.

Lo lắng, cô không ngừng chạy quanh, mắt nhìn theo từng bóng người, thế nhưng, không có, không có!

- Minh Minh, cậu đang tìm gì? Sao lại vội thế? - Bên cạnh, Vương Xuân Đạo vừa vội vã thanh toán rồi chạy theo cô quan tâm hỏi.

- Cậu mất gì? Mình tìm giúp cậu?

Mất gì à? Cô hình như là đã làm mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Khi tình yêu đến gõ cửa, cô cứ cố khoác ra bên ngoài chiếc áo tình bạn, cho nên, tình yêu nghĩ ở đó không có người mà nó cần tìm, cho nên dứt áo rời xa cô?

- Minh Minh, cậu khóc cái gì? Đừng có dọa mình! Cậu rốt cuộc đang tìm cái gì? - Vương Xuân Đạo có vẻ rất lo lắng.

Cô là An Tử Minh mà, cho dù gặp chuyện khó khăn đến mấy cũng vẫn có thể vỗ ngực hô cố lên mà.

- Em đang tìm anh à? - Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm.

Cô quay đầu lại.

Thì ra anh vẫn chưa đi.

Trên khuôn mặt trẻ con của cô vẫn đầm đìa nước mắt.

Cuối cùng, đã tìm được anh.