Thời gian ở nhà có hơi lâu, cũng may Tịnh Tề không có đến muộn, khi anh đến trước cửa phòng làm việc thì mọi người cũng vừa bắt đầu làm việc. Các đồng nghiệp, mỗi người đều đã ngồi vào vị trí của mình, Lư Trung Dương đứng ở trước bàn dài chuẩn bị mở cuộc họp khẩn cấp, trước mặt là hạng mục đã làm được phân nửa, trong phòng bảy miệng tám lưỡi  không ngừng tranh luận,kêu loạn như cái chợ.

Tịnh Tề xuất hiện, trong phòng làm việc thoáng cái yên tĩnh lại.

“Hi, chào buổi sáng.” Tịnh Tề cười chào hỏi, làm như không có việc gì chống nạng đi  đến chỗ ngồi của mình, mở ra máy vi tính.

Phòng làm việc vang lên tiếng vỗ tay, lúc bắt đầu thì thưa thớt, nhưng càng lúc càng  nhiệt liệt hơn, sau đó Tịnh Tề đề ra bước phát triển mới, cứu vãn danh dự công ty, giải trừ khốn cảnh của bộ phận kỹ thuật. Những người cùng anh tham gia vào hạng mục lần đó ai cũng hiểu được trong lòng Tịnh Tề phải chịu áp lực và uất ức lớn đến thế nào.

Lư Trung Dương bước đến bên cạnh Tịnh Tề, dùng sức vỗ hai cái trên vai anh.

Tịnh Tề cười khẽ, nhưng đáy mắt lại không hề có tiếu ý, mà là sự kiên cường không bỏ cuộc.

“Hôm qua tôi về nhà nghiêm túc suy nghĩ một chút, chúng ta tiến hành phương của cậu đi.” Lư Trung Dương nói.

“Được, mọi người cùng nhau cố gắng.” Tịnh Tề nói.

Tiểu Húc từ xa bưng đến cho Tịnh Tề một tách trà nóng, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói: “Nỗ lực nha, mọi người đều nhờ vào anh.”

“A! Tiểu Húc thiên vị kìa! Tịnh Tề là chủ lực, cô cũng chỉ rót trà cho hắn, đâu thèm để quản lý tôi đây vào mắt.” Lư Trung Dương giả vờ giận lẫy trêu ghẹo nói, anh ta cũng không muốn làm cho Tịnh Tề cảm thấy quá áp lực. Tịnh Tề có chút bối rối nhìn Lư Trung Dương liếc mắt một cái, cúi đầu tiếp tục công việc.

“Hừ, Lư Trung Dương là ghen tỵ, Tịnh Tề anh không cần để ý anh ta, nếu cần tôi giúp liền nói nhé!” Tiểu Húc hết sức nghiêm túc nói với Tịnh Tề, cô có cảm tình với Tịnh Tề mọi người đều nhìn ra được, nhưng Tiểu Húc biết Tịnh Tề đã có Ninh Nhi, cho nên cũng rất có chừng mực, hai người vẫn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp với nhau.

Lư Trung Dương giả bộ tự ái bĩu môi, vừa lúc đó Tô Kiếm đi đến.

Lư Trung Dương và Tiểu Húc im lặng không lên tiếng, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi trở lại chỗ ngồi của mình. Tịnh Tề nhìn màn hình máy vi tính cẩn thận kiểm tra trình tự, đối với việc Tô Kiếm đến hoàn toàn không có phản ứng.

Tô Kiếm có chút nhàm chán đi một vòng ở phòng làm việc rồi trở lại phòng làm việc của mình trên lầu.

Tô Kiếm tựa lưng vào ghế da của mình, thật dài một hơi. Tối hôm qua hắn một đêm không ngủ, lăng mạ Tịnh Tề như vậy, hắn cũng rất hối hận, một cái tát kia của Ninh Nhi, cũng khiến hắn mất hết mặt mũi trước mặt nhân viên. Mà quan trọng nhất là hắn đã đẩy công ty đi vào khốn cảnh, bộ phận kỹ thuật vốn thiếu nhân lực nghiêm trọng, hôm qua Lư Trung Dương và hắn đã lớn tiếng một trận, lúc đó hắn mới biết hiện tại Tịnh Tề là nhân viên chủ chốt của phòng kỹ thuật, là hy vọng duy nhất, mất đi Tịnh Tề, đồng nghĩa với việc công ty có khả năng sẽ phải đền bù một khoản tổn thất vô cùng lớn, việc giảm biên chế diện rộng là tất nhiên, làm vậy chả khác nào tự đào mồ chôn mình trên thị trường luôn cạnh tranh kịch liệt như hiện nay…

Hắn bỏ ra nhiều tâm huyết, kinh doanh nhiều năm, liền bị một phút nóng nảy nhất thời của hắn mà hủy đi toàn bộ…

Nhưng hắn lại không ngờ đến, Tịnh Tề lại xuất hiện ở phòng làm việc, hơn nữa còn  hết sức chăm chú vùi đầu vào làm việc! Cậu ta không có ném xuống hạng mục trong tay không từ mà biệt!

Tô Kiếm vạn lần đều ngờ được. Hắn biết Tịnh Tề cần việc làm, lấy năng lực hiện tại của Tịnh Tề, cho dù là thân thể tàn tật, muốn tìm một công việc như hiện tại cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa hắn cũng biết rõ Tịnh Tề tự tôn và ngoan cường. Rốt cuộc là bởi vì cái gì khiến cậu ta quay lại Đông Sang? Chẳng lẽ là Ninh Nhi khuyên cậu ta trở về sao? Không thể nào! Tô Kiếm tự thấy buồn cười với suy nghĩ hoang đường của chính mình.

Tô Kiếm đốt một điếu thuốc, mà thôi, hắn thừa nhận, đã vô duyên với Ninh Nhi, ít nhất cũng không thể đẩy công ty đến bờ vực nguy hiểm được, mặc dù hắn rất ghét Tịnh Tề, nhưng chỉ có Tịnh Tề mới có thể cứu công ty, giúp hắn kiếm tiền, hắn không thể đuổi việc cậu ta được, đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ.

Tịnh Tề vùi đầu làm việc đến buổi trưa, chỉ ăn qua loa cơm hộp ở công ty, cảm thấy bụng khó chịu thế là đặt đặt xuống. Dù sao khi anh hoàn toàn chìm đắm vào công việc sẽ không cảm thấy đói.

Mãi đến lúc chạng vạng, Tịnh Tề cũng hoàn thành xong công việc theo đúng tiến độ kế hoạch, xoa xoa mắt vừa đau vừa mỏi, Tịnh Tề mới cảm giác được đầu óc ong ong, đau như muốn nổ tung, dạ dày cũng sôi sùng sục, cả người mềm nhũn không còn chút khí lực nào.

Chậm rãi thở ra một hơi, Tịnh Tề không khỏi cười khổ, hôm qua ngủ trễ như vậy, hôm nay lại bận rộn cả ngày, hơn nữa trong bụng cũng không có gì, hiện tại có khí lực mới là lạ.

Lư Trung Dương ở bên kia đang bận rộn, nhìn thấy Tịnh Tề đã ở nghỉ ngơi, liền chống mũi chân xuống đất, trượt ghế xoay đến bên cạnh Tịnh Tề, Lư Trung Dương nhỏ giọng nói: “Buổi tối cùng đi ăn lẩu được không? Thả lỏng một chút.”

Mặc dù anh ta đã giảm thấp thanh âm, nhưng vẫn bị Tiểu Húc nghe thấy, cô ngẩng đầu cao giọng đáp: “Được, tôi đi nữa nha!”

Tịnh Tề cười nói: “Mọi người đi đi,  buổi tối tôi còn có chuyện muốn làm.”

“ Cũng phải ha, Tịnh Tề người ta là muốn ở cạnh bạn gái thôi!” Tiểu Húc nữa đùa nữa thật nói.

Tịnh Tề cười lắc lắc đầu, cũng không nói cái gì, anh nghỉ ngơi một lúc rồi lại vùi đầu vào máy vi tính. Đến giờ tan sở, mọi người thu dọn đồ đạc tốp năm tốp ba ra về, Lư Trung Dương bị Tiểu Húc đập một trận lẩu, hai người cùng thương lượng xem đi ăn ở chỗ nào, trước khi đi lại rũ Tịnh Tề một lần, Tịnh Tề cười đẩy bọn họ ra cửa.

Đến người trong văn phòng đều đi hết, Tịnh Tề mới thôi không che giấu ưu thương trong đôi mắt đen kịch của mình. Mọi người đều nỗ lực để hoàn thành công việc luôn làm như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng việc các đồng nghiệp cẩn thận chiếu cố anh từng li từng tí thế kia nói cho anh biết một điều, có thứ gì đó quả thật không còn giống như trước kia.

Trên thực tế, những lời độc ác của Tô Kiếm hôm qua, anh cũng không thể xem như không có chuyện gì, Tô Kiếm đã đánh trúng chỗ mềm yếu nhất cũng anh, cho một đòn trí mạng —— nhất là ngay trước mặt Ninh Nhi.

Tịnh Tề đã bị đánh bại, nhưng mà về sau sự việc lại phát triển ngoài dự liệu của anh, anh và Ninh Nhi, lại ở hoàn cảnh như vậy có đêm đầu tiên với nhau. Sáng sớm tỉnh lại, cuộc đời của anh đã hoàn toàn thay đổi, anh từ một thanh niên trở thành đàn ông. Tịnh Tề âm thầm nhắc nhở chính mình, không thể lại vì lời sỉ nhục hôm qua mà tinh thần sa sút, anh muốn hoàn thành chức trách của một người đàn ông, muốn đem đến cuộc sống hạnh phúc cho Ninh Nhi mà anh yêu thương nhất.