Lại thêm một tuần trôi qua, mỗi ngày Tịnh Tề đều phải uống rất nhiều thuốc tây, còn phải uống thêm một chén thuốc Đông y đắng ngắt thế nhưng tình trạng của chân trái lại không hề tốt lên chút nào. Anh ngày càng ít vận động chân trái hơn, bởi vì chỉ cần động một cái thì lại có cảm giác giống hàng ngàn mũi kim đâm vào vô cùng đau đớn, cơn đau sẽ còn lan rộng ra toàn thân. Chân không khỏe cộng thêm lo lắng cho Ninh Nhi lại khiến chứng đau đầu của anh nghiêm trọng hơn, có lúc phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể chợp mắt được.

Mẹ Cảnh nấu cháo thanh đạm, Tịnh Tề ăn được một ít đột nhiên mở miệng nói với bà: “Mẹ, ngày mai con muốn xuất viện.”

“Không được,” Mẹ Cảnh lập tức phản đối: “Sức khỏe của con vẫn chưa tốt lên, làm sao có thể xuất viện?”

Nhưng cứ ở mãi trong viện liệu có thể khỏe lên không? Tịnh Tề lặng lẽ thở dài, giáo sư Thịnh vốn định sắp xếp lịch phẫu thuật cho anh trong thời gian sớm nhất có thể, nhưng năm ngoái anh bị ngã gãy xương hiện giờ đinh thép cố định trong chân còn chưa lấy ra, nếu lại tiến hành phẫu thuật thì thật sự không ổn cho nên lúc này chỉ đành tiếp tục biện pháp trị liệu thông thường. Tịnh Tề không có bảo hiểm, toàn bộ số tiền tiết kiệm đã dùng sắp hết rồi, mẹ anh đã lớn tuổi, anh tuyệt đối không để vì chuyện của bản thân phải khiến cho mẹ anh sử dụng đến tiền lương hưu mà bà cực khổ tích góp. Hơn nữa, hiện giờ anh ở bệnh viện, mỗi ngày ngoại trừ uống một đống thuốc thì cũng chỉ châm cứu giảm đau nếu như Ninh Nhi trở lại, để cô nhìn thấy dáng vẻ nhược bệnh của mình thế này, nói không chừng sẽ lại đau lòng rơi nước mắt.

Trái lo phải nghĩ, Tịnh Tề không muốn phải buột chân ở lại bệnh viện thêm một ngày nào nữa.

“Cả ngày nằm lì ở bệnh viện, con buồn sắp khóc rồi, nếu hiện giờ chỉ uống thuốc thì chúng ta về nhà cũng có thể uống thuốc mà.” Tịnh Tề cố tình làm ra vẻ mặt thản nhiên mà nói.

Nhưng nói thế nào thì mẹ Cảnh cũng không đồng ý, Tịnh Tề chỉ đành đi cầu tình bên phía giáo sư Thịnh,”Cháu thật sự là buồn chán phát điên rồi, về nhà còn có máy tính để dùng, có TV để xem, biết đâu bệnh tình sẽ vì thế mà tiến triển tốt hơn thì sao?” Tịnh Tề nhìn vị giáo sư mái tóc hoa râm đối với anh giống như ba ruột mà cười nói.

Giáo sư Thịnh không biết rõ nội tình, nhưng lần này thấy Tịnh Tề nhập viện nhưng không thấy Ninh Nhi xuất hiện cũng đoán được có lẽ là chuyện tình cảm có vấn đề. So với việc mỗi ngày nằm lì trên giường suy nghĩ lung tung thì về nhà tĩnh dưỡng, có thể làm việc mình thích cũng khiến tin thần thoải mái hơn, tin thần thoải mái vui vẻ thì mới có sức mà chống lại bệnh tật.

Thịnh giáo sư ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Cũng được, nhưng cháu phải hứa là uống thuốc đúng giờ, quay lại bệnh viện kiểm tra theo hạn định, nếu không, chú sẽ đến tận nhà để bắt cháu nhập viện lại đó.”

Tịnh Tề cười toe toét mà gật đầu, lại hối thúc mẹ Cảnh làm thủ tục xuất viện, mẹ Cảnh can ngăn không được nên đành phải thuận theo anh.

Về đến nhà, việc đầu tiên Tịnh Tề làm là mở máy vi tính, truy cập vào trang web “Ninh Ái” mà anh thiết kế, trên màn hình xuất hiện từng tấm ảnh chụp của hai người, ghi lại từng khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc của cả hai, Tịnh Tề kìm lòng không đậu cầm di động lên gọi cho Ninh Nhi.

Chuông reo được một nửa, Tịnh Tề ủ rũ cúp điện thoại. Đã nhiều ngày rồi, Ninh Nhi vẫn chưa đến tìm anh, chẳng lẽ cô thật sự không muốn gặp lại anh nữa? Là do anh đã làm cô tổn thương quá nhiều sao? Ninh Nhi, rốt cuộc thì anh phải làm sao để đối tốt với em đây? Anh nên làm gì đây?

Tịnh Tề lưu luyến xem lại những bức ảnh rồi mới tắt máy. Nếu như rời khỏi anh là điều tốt nhất đối với em, vậy cũng tốt, cho dù có không nỡ đến mấy thì anh cũng sẽ để em đi! Nếu có kiếp sau, anh chỉ hy vọng bản thân không phải là người tàn tật, có thể có được một đôi chân khỏe mạnh để bước đến bảo vệ em một đời...

Tịnh Tề chống nạng đứng dậy, cẩn thận hoạt động gân cốt chân trái, chậm rãi vào phòng bếp giúp mẹ Cảnh chuẩn bị cơm.

Hôm nay, Tịnh Tề dáng vẻ tiều tụy cứ ngồi ngẩn người, thậm chí còn không nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, mãi đến khi mẹ anh dẫn theo hai người đi vào phòng anh, cười nói: “Tịnh Tề, có bạn đến thăm con, hai đứa nó gọi mãi mà không thấy con trả lời!”

Tịnh Tề hoàn hồn, xoay ghế tựa nhìn  lại, đứng trước mặt là hai người đồng nghiệp mà lâu rồi chưa liên lạc – Lư Trung Dương và tiểu Húc! Tịnh Tề rất kinh ngạc, Lư Trung Dương và tiểu Húc nhìn dáng vẻ tiều tùy hốc hác của Tịnh Tề khác hẳn với một Tịnh Tề tựa như ánh mặt trời trước đó thì cũng kinh ngạc không thôi. Tịnh Tề cười vui vẻ bảo hai người ngồi xuống giường, bản thân thì cố gắng chống nạng cử động chân trái muốn đi pha trà.

“Tịnh Tề, con đừng vội, mẹ đến rồi đây.” Mẹ Cảnh lên tiếng, bưng đến ba tách trà vừa được pha bốc khói thơm lừng. Bà rất vui khi thấy có bạn đến thăm Tịnh Tề, con trai bà mấy ngày gần đây càng ngày càng lầm lì, càng ngày càng hốc hác xanh xao, thân làm mẹ như bà mặc dù rất xót xa nhưng cũng không có cách nào giúp anh vui vẻ, có lẽ những người bạn này có thể khiến Tịnh Tề phần nào xua đi bóng ma tình cảm.

“Mấy đứa cứ tự nhiên trò chuyện, mẹ đi ra ngoài một lát.” Mẹ Cảnh vừa nói vừa đi ra ngoài đóng cửa lại. Tịnh Tề nhìn thấy Lư Trung Dương và tiểu Húc đang tay trong tay, từ lúc bước vào nhà cũng chưa từng buông tay ra, liền mỉm cười nói: “Chúc mừng hai người nhé!”

Lư Trung Dương ôm tiểu Húc vào lòng, cười nói: “Tụi mình nhìn thấy cậu và Ninh Nhi cả ngày anh anh em em, thật sự là quá hâm mộ, khi cậu từ chức không lâu thì tụi mình cũng hẹn hò.”

Vừa nghe nhắc đến tên Ninh Nhi, sắc mặt Tịnh Tề liền biến đổi, tách trà trong tay cũng khẽ run lên, vài giọt trà bắn lên chân trái.

Tiểu Húc tinh ý biết có chuyện xảy ra, vội vàng thúc tay Lư Trung Dương đừng nói hưu nói vượn nữa, lại rút khăn giấy đưa cho Tịnh Tề lau, nói: “Mình và Lư Trung Dương cũng đã từ chức ở Đông Sang rồi, dự định sẽ tự mở công ty riêng.”

“Thật sao? Vậy tốt quá.” Tịnh Tề chậm rãi đáp. Bạn bè gây dựng sự nghiệp, vốn dĩ anh phải nên vui mừng mới đúng, nhưng mà vừa rồi Lư Trung Dương vô ý nhắc đến Ninh Nhi làm cho tâm trạng tồi tệ của anh lại ùa về, khiến anh nghĩ đến khoảng thời gian đã từng rất hạnh phúc của mình và Ninh Nhi.

Cùng anh san sẻ một hộp cơm là Ninh Nhi

Cùng anh chơi đùa di dạo ở bờ biển cũng là Ninh Nhi

Đêm đầu tiên chảy rất nhiều máu cũng vẫn là Ninh Nhi...

Trái tim Tịnh Tề bị bóp chặt, giây tiếp theo đầu cũng bắt đầu đau, anh cố gắng nhịn xuống, không muốn để sự thống khổ của mình bại lộ trước mặt bạn bè.

Tiểu Húc nói tiếp, “Mình và Lư Trung Dương mở công ty, còn đang thiếu một vị trí tổng thanh tra kỹ thuật, cậu có muốn gia nhập cùng bọn mình không?”

“Hả? Mình? Tổng thanh tra kỹ thuật?” Tịnh Tề vô thức hỏi lại, trong chốc lát đem tin thần kéo trở về.

“Đúng vậy!” Tiểu Húc nói: “Cậu cũng biết đấy, mình không rành về mảng kỹ thuật, chỉ có thể quản lý công việc trong công ty, Lư Trung Dương thì phải ra bên ngoài mở rộng nghiệp vụ, cho nên muốn mời một người về quản lý bên mảng kỹ thuật, vừa khéo cậu là chuyên gia. Có điều, công ty vẫn đang trong giai đoạn thành lập, vị trí tổng thanh tra này chỉ có một mình cậu đảm nhận, sẽ rất nhiều việc, rất vất vả, bởi vì hiện giờ tụi mình không đủ vốn để thuê nhiều nhân viên kỹ thuật.”

Tịnh Tề nhìn hai đồng nghiệp đã từng rất chiếu cố anh khi còn ở Đông Sang, những công ty khác thấy anh là người tàn tật thì chạy còn không kịp nhưng bọn họ lại đến tận nhà mời anh về làm...

Tịnh Tề nói: “Mình không cần cổ phần công ty, nhưng vẫn sẽ tận lực giúp hai cậu một tay. Hơn nữa hiện giờ mình có mấy khách hàng vẫn còn giữ liên lạc, mình sẽ giới thiệu họ qua công ty.”

“Tuyệt!” Tiểu Húc vỗ tay nói: “Có cậu gia nhập vào liên minh, công ty chúng ta nhất định sẽ thành công!” Rồi lại nhìn qua Lư Trung Dương, “Anh xem đi Tịnh Tề nhà người ta, ở nhà lên mạng thôi mà cũng có khách hàng, nếu như anh chạy bên ngoài mà không kéo được khách hàng về thì ghế tổng giám đốc này nhượng lại là được rồi!”

Lư Trung Dương yêu chiều mà vuốt tóc tiểu Húc, cười nói: “Nếu Tịnh Tề đã chịu hỗ trợ, vậy ngày mai chúng ta liền bắt đầu vào việc. Công ty vẫn còn rất sơ khai, thế nhưng với sự nỗ lực của ba người chúng ta, anh tin chắc trong tương lai có thể trở thành công ty mạng lưới giỏi thất toàn thành.”