Là điện thoại của Lộ Vận Nhân gọi tới.


Lê Hoan rũ mắt, lặng im hai giây rồi bắt máy: "Mẹ."


Ở đầu dây bên kia, Lộ Vận Nhân cười yếu ớt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào nhỏ nhẹ như là thiếu nữ: "Hoan Hoan, con ăn tối chưa?"


"Đã ăn rồi."


"Hoan Hoan..."


"Dạ?"


Lộ Vận Nhân muốn nói lại thôi, mà ở bên cạnh bà, Lê Tư Tư vẫn cứ nháy mắt với bà.


Lê Hoan cảm thấy có gì đó sai sai.


"Mẹ, có việc gì sao ạ?" Cô hỏi thẳng.


Lộ Vận Nhân giật giật môi, trong vui vẻ nhiều hơn vài phần nịnh nọt: "Hoan Hoan, mẹ... mẹ nghe Tư Tư vô tình nói là hôm nay khi con xong công việc, con lên xe Phó Tây Cố sao? Có chuyện này ư? Bây giờ các con... có phải... có phải hay không..."


Lê Hoan nghe được ý ở ngoài lời của bà, niềm vui tung tăng như chim sẻ lúc nhìn thấy cuộc gọi bị dội tắt hoàn toàn.


Cô không lên tiếng nữa.


Không đợi được câu trả lời của cô, Lộ Vận Nhân không khỏi nhìn về phía Lê Tư Tư, mặt lộ vẻ xoắn xuýt bất an.


"Hoan Hoan..."


Lời nói đến bên miệng nhưng thật sư là cô không nói ra được.


Lê Hoan không tiếp tục lãng phí tâm tư và thời gian nữa: "Mẹ, con còn muốn xem kịch bản, nếu như mẹ không có việc gì thì con cúp máy trước đây."


"Hoan Hoan!"


"Còn có chuyện gì sao mẹ?"


Lộ Vận Nhân thở dài khổ sở, lại nói tiếp, lời nói nghe ra có ấm ức, tủi thân: "Hoan Hoan, con hiểu lầm mẹ rồi, ý của mẹ là... bây giờ con đã có quan hệ tốt với Phó Tây Cố, nó còn tự mình đưa con về nhà, mưa lớn như vậy cơ mà... Mẹ cảm thấy được, nếu không thì con thử phát triển với nó thử xem? Như vậy..."


"Như vậy thì có thể làm theo hôn ước với Phó gia, Tư Tư cũng không cần lo lắng, một công đôi việc, đúng không?"


"Hoan Hoan..."


Lê Hoan lặng lẽ cười cười, dũng khí muốn thử một lần cô vất vả khơi lên khi nãy hình như ngay lúc này đều biến mất hoàn toàn.


"Hoan Hoan..."


"Con bận rồi, cứ như vậy đi." Lê Hoan trực tiếp cúp máy.


"Hoan Hoan!"


Lộ Vận Nhân ngơ ngẩn. Âm thanh tắt máy truyền vào trong tai khiến bà không những luống cuống mà còn cực kỳ khổ sở .


Lê Tư Tư kéo tay của bà, ghé đầu vào vai của bà rồi trấn an: "Mẹ, không có chuyện gì đâu. Con cảm thấy chắc chị đang ngại ngùng thôi ấy mà..., chị ấy nhất định là thích Phó nhị công tử, nếu không thì tối hôm qua chị ấy sẽ không..."


Lộ Vận Nhân vội vàng nhìn về phía cô ta: "Tối hôm qua Hoan Hoan làm sao vậy con?"


Vẻ mặt Lê Tư Tư ngây thơ: "Tối hôm qua... Phó nhị công tử dẫn chị ấy đi gặp người lớn trong nhà, chính là Phó lão phu nhân đó. Phó lão phu nhân còn đăng ảnh chụp chung với chị lên Weibo cơ mà. Tính tình chị mẹ cũng biết, nếu như không thích thì ai có thể ép buộc chị ấy làm chứ? Hơn nữa chị ấy và Phó lão phu nhân chụp ảnh chung còn cười rất vui."


"Con tìm cho mẹ xem nhé," Cô ta nói xong, cúi người lấy điện thoại đăng nhập Weibo, "Đây nè mẹ, vị này chính là Phó lão phu nhân đúng không? Con nhớ không lầm đâu."


Lộ Vận Nhân nhìn tấm ảnh của hai người, không hiểu gì cả.


"Vậy sao Hoan Hoan..."


Lê Tư Tư một tay chống cằm, mặt mày cong cong vui vẻ: "Còn sao trăng gì nữa chứ, thẹn thùng đó mà. Mẹ, con cảm thấy nếu như chị đã gặp người lớn của Phó gia thì không phải chúng ta cũng nên tìm thời gian gặp mặt với Phó gia sao?"


Lộ Vận Nhân có chút dao động, nhưng bà lại do dự: "Nhưng ba của con đi công tác còn chưa về, việc này cũng..."


"Vậy gọi ba trở về sớm một chút..., không phải việc chung thân đại sự của chị quan trọng hơn sao? Khó khăn lắm chị mới có người thích để nói yêu đương, chúng ta là người thân đương nhiên phải ủng hộ chị rồi."


"Tư Tư, con muốn như vậy thật sao?"


"Nếu không thì sao hả mẹ?"


Lộ Vận Nhân lộ vẻ vui mừng khôn xiết: "Tư Tư của chúng ta thật biết quan tâm người khác."


"Đó là đương nhiên...," Lê Tư Tư làm nũng, bổ nhào vào trong ngực bà, "Mẹ, con cảm thấy chị và Phó nhị công tử một khi công khai chuyện tình cảm thì sự nghiệp của chị cũng sẽ có lợi đấy. Chúng ta nhanh quyết định việc này đi, cho chị một niềm vui bất ngờ."


Cô ta nói xong, như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột ngột đứng dậy từ trong ngực bà, cau mày, khó xử lại lo lắng: "Ai... Không được! Mẹ, con bỗng nhiên nghĩ đến một việc, có liên quan tới Phó nhị công tử..."


Lộ Vận Nhân vừa thấy nét mặt của cô ta, lập tức cũng lo lắng theo: "Chuyện gì?"


"Chính là..." Lê Tư Tư cắn môi, dáng vẻ gấp gáp như sắp khóc , "Con nghe nói Phó nhị công tử..."


*****


Độ ấm thích hợp của nước biến mất, thay vào đó là dòng nước lạnh như băng, Lê Hoan không thích ứng kịp nên rùng mình một cái.


Chắc là máy nước nóng xảy ra trục trặc rồi.


Trên tóc còn có bọt xà phòng, trên người cũng vậy, Lê Hoan cong môi tự giễu, họa vô đơn chí (họa đến dồn dập) mà.


Thở dài một cái, ngay sau đó, cô thản nhiên rửa ráy sạch sẽ.


Thân thể thật lạnh, nhưng cô nghĩ, giờ phút này lòng cô còn lạnh hơn. Vốn là như vậy mà, mẹ của cô luôn đột ngột ban cho cô ấm áp mà cô luôn trông mong rồi lại vội vàng làm cho cô lạnh lòng.


Lau khô người, thay áo ngủ, Lê Hoan ra khỏi phòng tắm, thản nhiên ôm kịch bản lên giường như không có việc gì.


Bỏ những cái không vui kia sang một bên, cô buộc mình tập trung nghiên cứu kịch bản hết mình, chuẩn bị cho suất diễn ngày mai.


Cô làm được.


Nhưng mà...


Đêm khuya, sau khi vào giấc, cô mơ thấy thời thơ ấu của mình.


Trong mơ, khi còn bé, lần nào cũng là Lộ Vận Nhân kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành Lê Tư Tư, lần nào bà cũng bảo cô nhường Lê Tư Tư một chút. Bởi vì Lê Tư Tư là em gái, bởi vì khi sinh ra Lê Tư Tư vô cùng đáng thương, cho nên tất cả mọi người đều muốn yêu thương cô ta.


Lộ Vận Nhân thật sự yêu thương Lê Tư Tư....


Nhưng đối với cô thì sao?


Lê Hoan biết mình đang nằm mơ, cô rất muốn thoát khỏi giấc mơ ấy. Nhưng mà cô có cố gắng như thế nào thì dường như đều không làm được. Cả người cô hình như bị chia làm hai nửa, một cái chìm nổi ở trong mơ, một cái tỉnh táo mà nhìn cái kia đang khó chịu.


*****


Lê Tư Tư nằm lỳ ở trên giường, khóe miệng cười nhẹ nhàng: "Tin tức cô cung cấp cho tôi có phải là thật hay không vậy?"


"Đương nhiên, tôi nghe Ninh Xuyên nói mà, Ninh Xuyên và Phó Tây Cố thường xuyên chơi với nhau, có thể sai sao?"


Nhìn những lời này, Lê Tư Tư không kìm được cong môi.


Hừ.


Lê Hoan ơi... Lê Hoan...


*****


Hôm sau.


Lê Hoan tỉnh lại thì mơ hồ cảm giác mình đã có dấu hiệu bị cảm. Đầu có chút mê mang, cô không để ý, chỉ qua loa tìm hai viên thuốc cảm uống vào, lại uống thêm không ít nước ấm.


Tiểu Thang đúng giờ tới đón cô.


Lúc Lê Hoan đi ra khỏi cửa, bước chân dừng một chút, theo bản năng, cô liếc nhìn nhà đối diện.


"Làm sao vậy chị Hoan Hoan?" Tiểu Thang nghi hoặc, theo tầm mắt của cô nhìn sang.


Lê Hoan thu hồi ánh mắt: "Không có việc gì, đi thôi."


"Dạ."


Lê Hoan đi ở phía trước, trong đầu lại nghĩ đến Phó Tây Cố. Nói đúng ra thì tối hôm qua lúc gần đi ngủ, anh lại đến gõ cửa. Cách nhau một cánh cửa, anh nói với cô rằng sáng nay sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô, còn nói buổi tối anh sẽ đến đón cô rồi đi ăn tối với cô.


Lúc ấy cô nghĩ đến Lộ Vận Nhân nên không sao nghe lọt, mãi đến bây giờ cô mới nhớ tới.


Nhưng...


Được rồi.


Lê Hoan đè xuống những cảm giác kia, nhủ với chính mình rằng không nên suy nghĩ tiếp.


Bởi vì bị cảm khó chịu nên trên đường đến phim trường, cô không xem kịch bản mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Chờ đến phim trường, make-up thay quần áo xong, cô mới bắt đầu dồn tâm trí vào công việc.


Cô cho rằng khi sáng uống thuốc rồi nên chắc có lẽ không nghiêm trọng, không ngờ đã qua một ngày rồi mà cơ thể cô vẫn như cũ.


Mà cả ngày hôm nay, Phó Tây Cố đều không xuất hiện, cũng không liên lạc với cô.


Hai ngày sau cũng như thế, thật giống như người kia... bỗng dưng biến mất.


~~~~~~hết chương 24~~~~~~


X X X X X X X X X X X X X X X X X X X X


Lời tác giả:


Đào hố mới《 Cô xinh đẹp lại mê người》, nữ xinh đẹp kiêu ngạo X nam trong trẻo lạnh lùng cấm dục, có mong đợi không nào ( du ̄3 ̄) du╭?~