Không thể tưởng tượng được ở Cô Uyển này còn gì có thể hấp dẫn được sự chú ý của nàng ta, kỳ thật nàng biết, nàng ta đến chính là để xem nàng, cười nhạo nàng, chẳng qua là đến cuối cùng ai chê cười ai còn chưa biết được.

Vân Sa mắt sắc liếc nhìn từ bên trong phòng cho ra đến chỗ nàng, liền cười hơ hớ phe phẩy cây quạt nói “Đại tiểu thư hôm nay như thế nào lại có thời gian đi dạo?”

“A, đây không phải nha hoàn của ta sao, hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi tới chỗ của ta? Chẳng lẽ vương gia không cho ngươi đi làm ấm giường sao?” Nàng đi đến trước mặt của nàng ta giật mình hỏi.

Vân Sa bị nàng nói như vậy, sắc mặt xấu hổ cực kỳ, dịu đi vài giây, nàng ta nói “Người nào cũng biết Tiểu Hương giỏi nhất trồng hoa, tiểu thư mặc dù ở Cô Uyển, nhưng nơi này hoa cũng đẹp nhất Sở phủ, cho nên Vân Sa tới đây hái hoa” nói xong, nàng ta đưa tay hái đóa hoa hồng vừa chớm nở, nàng thấy thế liền đưa tay bắt tới.

Lúc này, hai nữ nhân đồng thời đều nhìn một đóa hoa hồng, hai tay cũng đồng thời đưa lên nắm đóa hoa hồng.

“Vân Sa, ngươi. . . . . .”

“Câm miệng, ta đang nói chuyện khi nào lại đến phiên ngươi nói? Ngươi đừng quên rằng, ta so với ngươi còn lớn hơn” Vân Sa quát lớn khi nghe Tiểu Hương nói, sau đó cười lạnh nhìn nàng một chút tiếp tục nói “Tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy? chẳng lẽ ngươi cũng muốn đóa hoa này sao?”

“Như thế nào? Ta không đủ tư cách?” Nàng hỏi lại.

Vân Sa che miệng cười khẽ, “Người nào cũng biết vương gia từ trước đến giờ không sủng ngươi, ngươi hái hoa cho ai xem? Còn không bằng cho ta để ta cài trên đầu cho vương gia vui” Vân Sa cười châm biếm nói.

Mộng Ngữ Diên nghe vậy buông lỏng tay ra, Vân Sa thấy thế càng vui mừng .

Đột nhiên chợt truyền đến một tiếng ‘Ba’ kinh thiên động địa.

Vân Sa nháy mắt cảm giác mặt mình truyền đến một trận đau đớn, vừa tức giận, Mộng Ngữ Diên bàn tay tiếp tục đánh về phía nàng ta.

‘Ba ba ba ba ba ba ba’ nàng liên tục đánh mười bốn cái tát, sau đó nàng mới dừng tay lại.

“Ngươi. . . . . .” Vân Sa tức giận muốn trả đũa lại, đột nhiên cổ tay nàng bị nắm chặt, “Ngươi nên cám ơn ta, ngươi nói ngươi muốn mang đến cho vương gia niềm vui, ta vốn là tiểu thư của ngươi hiển nhiên cũng hi vọng giấc mộng của ngươi trở thành sự thật rồi, cho nên cho ngươi mười bốn cái tát này với ý nghĩa mọi chuyện sẽ được như ý, biết không?” nói xong, nàng hung hăng đem tay nàng ta bỏ ra.

“Ta giết ngươi” Vân Sa tức giận lao đến.

Mộng Ngữ Diên khóe miệng cười khẽ, kéo cánh tay của nàng ta một cái ném qua vai, làm cho Vân Sa ‘rầm’ một tiếng thật mạnh ngã xuống mặt đất, nhất thời, nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt.

Mộng Ngữ Diên vừa lòng cười cười, liền vội vươn tay hái vài đóa hoa xuống, tiếp theo tao nhã đi tới trước mặt của nàng ta ngồi xổm xuống nói “Ngươi không phải là muốn cài hoa sao? Ta giúp ngươi nha” nói xong nàng cầm hoa hồng hướng trên đầu nàng ta mà cài loạn lên.

“Đau. . . . . . Đau a. . . . . .” Vân Sa thống khổ kêu lên.

Hành hạ nàng ta một hồi lâu, nàng mới để cho nha hoàn của nàng giúp đứng dậy, lúc này Vân Sa mang một cái đầu như đầu heo thất kinh nhìn nàng, tiểu thư như thế nào so với trước kia thật khác xa?

“Tiểu thư. . . . . . Chúng ta. . . . . . Chúng ta không phải là có cái gì hiểu lầm” Vân Sa lúc này thật sự sợ hãi tự tát mình một cái, trước kia tiểu thư của nàng tâm địa hiền lành, không bao giờ nói gì nàng.

“Hiểu lầm?”

“Đúng vậy, tiểu thư, nô tỳ trước kia đối với tiểu thư khá tốt, chúng ta. . . . . . nhất định giữa chúng ta có hiểu lầm chuyện gì đó” nàng nghẹn ngào nói, khả năng biểu diễn thực sự rất tiến bộ

Mộng Ngữ Diên đi đến trước mặt của Vân Sa đưa tay nắm chặt người của nàng ta nói “Ta khinh, ngươi cũng xứng để cho ta hiểu lầm sao? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có diễn cảnh tình cảm tỷ muội, nếu không, ta sẽ làm cho ngươi khóc có tiết tấu đấy” nàng mặt lạnh như băng cười nói.