Từ phía xa, khuất sau bức tường cũ kĩ phủ đầy lớp ố đen, người đàn ông trên tay cầm một túi xách bên trong chứa một bộ váy đắt tiền nhìn về phía Trạch Hy đang vô cùng thân mật ôm chầm lấy Helen. Will không bước đên, anh quay đầu bước đi…

“Giám đốc, cậu hủy cuộc họp thế này khiến hội đông quản trị rất tức giận. Bọn họ nói sẽ nói chuyện với tổng giám đốc về thái độ của cậu.” - Alex ngán ngẩm lắc đầu.

Will không đáp đẩy cửa bước vào phòng làm việc, anh đặt túi xách trên tay lên bàn, trong đầu luôn nghĩ đến cảnh Trạch Hy đang ôm chầm lấy Helen, cô ta cũng không một chút phản ứng. Anh hiện tại cũng không biết bản thân đang làm gì, có lẽ anh để mắt đến cô ta chỉ vì cô ta mang nét giống với Tiểu Di của anh. Will lắc đầu, mang túi xách trên bàn vứt vào sọc rác, sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô ta.

“Giám đốc, cô Hân Dư đến tìm.” - Alex từ bên ngoài gọ vào.

“Cho cô ấy vào đi.” - Will đáp.

Hân Dư bước vào trong phòng làm việc, trên tay cầm theo y phục cho anh thay đổi, nhìn thấy bàn tay bị thương của Will liền hốt hoảng chạy đến, gương mặt đau xót, bờ mi ngấn lệ.

“Will, buổi sáng em có đọc tin tức nên rất lo lắng, đêm qua anh lại không về. Anh bị thương ư, anh đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?” - Hân Dư nắm bàn tay Will mà nói,

“Tiểu Dư, anh không sao đâu.” - Anh lắc đâu, bàn tay vẫn để cho Hân Dư nắm: “Chuyện quay về Việt Nam, em chuẩn bị đến đâu rồi. Em không đeo sợi dây ấy nữa ư?” - Anh nhìn lên cổ cô, đã lâu không thấy sợi dây đính chiếc chìa khóa.

Hân Dư cuối đầu, khóc thành tiếng.

“Đã xảy ra chuyện gì, nói cho anh biết, anh sẽ giúp em, đừng khóc nữa.” - Will vuốt lên mái tóc suông mượt của Hân Dư, anh luôn mong muốn thay Tiểu Di chăm sóc cho em gái cô ấy.

“Will, em xin lỗi. Em biết sợi dây đó không những quan trọng với em mà cũng rất quan trọng với anh. Nó là kỉ vật giữa anh và chị Hân Di, nhưng dường như em đã đánh rơi nó, em xin lỗi, em rất xin lỗi anh.”

“Lần cuối em nhìn thấy sợi dây là khi nào, bình tĩnh lại một chút, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả.” - Wil lau nước mắt trên mi của Hân Dư, lời nói êm ái, không một chút oán trách.

“Đó là ngày đính hôn của chúng ta, em vẫn còn đeo nó trên cổ. Nhưng đến hôm sau nó đã rơi mất tự khi nào.” - Hân Dư đáp, cứ nghĩ rằng Will sẽ trách giận cô ta, nhưng anh không hề có một chút biểu hiện nào.

“Được rồi, em về nhà nghĩ ngơi đi, đừng suy nghĩ quá nhiều. Đồ đã mất đi cũng không tìm kiếm lại được.” - Anh đáp.

Hân Dư hú hồn rời khỏi phòng làm việc của Will, vậy là chuyện sợi dây đáng chết kia cũng giải quyết xong, xem ra cũng không to tát như cô ta nghĩ. Dù sao Hân Di cũng đã chết rồi, tưởng rằng sẽ to chuyện nào ngờ mọi thứ với cô thật dễ dàng.

Bóng dáng Hân Dư rời đi, anh thả lỏng người tựa vào lưng chiếc ghế êm ái. Chiếc chìa khóa kia đã mất rồi, có phải ông trời nhẫn tâm với anh như vậy, anh chỉ muốn sống cùng kí ức với Hân Di, anh đau lòng, rất đau lòng.

“Giám đốc, có cuộc gọi từ Mỹ.” - Alex cẳng thẳng bước vào: “Anh nên bình tĩnh một chút, lúc này không phải là lúc tranh cải.”

Will nhấc điện thoại đoán biết người gọi đến là ai, sau cuộc nói chuyện căng thẳng giữa hai người đàn ông có mối quan hệ huyết thống, anh nhẹ nhàng gập máy… sau đó tức giận đẩy hết tài liệu trên bàn xuống đất khiến Alex có chút giật mình.

“Giám đốc, xem ra bọn người trong hội đồng quản trị đã lên tiếng rồi, chúng ta nên cẩn thận hơn. Bọn họ đều không phục vì cậu là người của tổng công ty bên Mỹ cử sang, họ luôn hoài nghi về trình độ dẫn dắt của người trẻ tuổi.” - Alex nói, sau đó tự mình nhặt những tái liệu bị Will hất tung dưới đất đặt gọn gàng lên bàn.

“Alex, cô tìm hiểu cho tôi danh sách các trại trẻ mồ côi, trời đã lạnh hơn rồi, chúng ta mang áo ấm đến cho bọn trẻ.” - Anh nói: “E.L sẽ tài trợ 10 suất học bổng cho sinh viên ngành thiết kế, cô mau chóng tiến hành đi.”

“ Vâng, tôi hiểu rồi.” - Alex hiểu ý Will đang muốn làm gì, lấy lại hình tượng chính là điều quan trọng nhất trong lúc này.

Anh nhìn tập hồ sơ được Alex nhặt lên để gọn gàng trên bàn, hồ sơ của Helen vô tình được để lên phía trên cùng. Anh nhìn vào bức ảnh của cô, gương mặt, mái tóc, giọng nói, cứ nhìn thấy cô ta, anh lại nhớ đên Hân Di.

“Tống Nhã Di, cô là ai… Vì sao cô dám khiến tôi nhầm lẫn.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Helen lùi một bước rời khỏi lòng tay của Trạch Hy, cô nhìn anh đề phòng, không hiểu vì sao lại có cảm giác đề phòng cao độ với những chàng trai hào hoa phong nhã muốn câu dẫn một người bình dị như cô.

“Anh Trạch, tôi không…” - Cô chưa nói hết câu.

“Helen, cô tin những gì tôi nói sao?” - Trạch Hy cười lớn: “Chỉ là thấy cô đang quan trọng hóa mọi thứ nên tôi đùa thôi.”

“Anh là một tên có vấn đề.” - Cô quay người bước vào trong: “Tôi phải vào nhà rồi, anh Trạch, tôi cũng nhớ anh lắm ha ha.” - Cô vừa cười vừa bước đi.

Trạch Hy nhìn theo bóng cô, hai tay đặt vào bên trong túi quần cười khổ. Vừa rồi anh đã làm hành động ngu xuẩn gì chứ, thật may cô lại không nghĩ đó là thật. Điện thoại Trạch Hy reo lên, anh bấm nút nhận cuộc gọi, nét mặt căng ra khổ sở.

“Vâng, con nghe.” - Trạch Hy tựa lưng vào chiếc xe hơi màu trắng, nhìn lên bầu trời chói chang.

“...”

“Vâng, con sẽ nhanh chóng thực hiện.” - Anh nhắm mắt lại, lời nói không chút cương quyết, hệt như nói ra những điều không mong muốn.

Trạch Hy lái xe quay về khu Ô Di, anh đậu xe gần với căn biệt thự của Will mà chờ đợi. Đến khi chiếc xe hơi của Hân Dư từ bên kia đường lao tới anh nhanh chóng cho xe rời khỏi vị trí. Hai chiếc xe như đối đầu nhau, anh lách sang một hướng để không xảy ra tai nạn.

“Này, anh không có mắt hả?” - Hân Dư tức giận từ trên xe bước xuống, một chút nữa thôi cô đã oan mạng vì chiếc xe của Trạch Hy.

“Xin lỗi, tôi bị lạc tay lái, cô có sao không?” - Trạch Hy nhìn Hân Dư với ánh mắt lo lắng.

Hân Di nhìn Trạch Hy, gương mặt điển trai, phong thái nhã nhặn, ánh mắt nâu đen thu hút đối phương. Hân Dư thoáng rộn ràng, trong một phút giây đã bị người đàn ông này thu hút. Cô hơi đỏ mặt khẽ lắc đầu: “Tôi… Tôi không sao, chỉ là một chút bất cẩn, anh không sao chứ.”

“Vậy thì tốt rồi.” - Trạch Hy dùng nụ cười say đắm lòng người kia dành cho Hân Dư: “Nếu cô đã không sao, tôi đã có thể đi?”

Hân Dư ngây ngất với nụ cười của Trạch Hy, cho đến khi anh lên chiếc xe hơi mày trắng loại hạn chế lái đi, cảm tưởng như ánh mắt kia vẫn nhìn về phía Hân Dư và nụ cười vẫn còn trên mội. Hân Dư khẽ mỉm cười, nam nhân trên đời này cũng có người có nụ cười ấm áp như anh ta ư, thật không thể tin nỗi.

“Nhưng mình không biết anh ta là ai? Anh ta ở khu Ô Di này ư? Anh ta chắc chắn là con nhà tài phiệt rồi, loại xe của anh ta cũng thật đáng để người khác ngưỡng mộ.” - Hân Dư ngồi trong xe nói một mình, mỉm cười cho xe vào nhà.

Helen ngồi một mình trong phòng, từ khi về đến nhà cũng không nhìn thấy Trung ca, cô hiện tại không biết sẽ làm gì để tồn tại trong cí thành phố đắt đỏ và náo nhiệt này. Cô dùng tay xoa lên mặt dây chuyền hình chiếc chìa khoá, mắt nhìn về phía trước, cô nhớ đến ánh mắt của Trạch Hy khi nãy, nó rất quen thuộc, cô dường như đã từng nhìn thấy ánh mắt đó ở đâu đó, đôi mắt tha thiết, nhiệt tình và chan chứa tình cảm.

“ y da, là anh Trạch chỉ đùa thôi, mình đã nghĩ quá nhiều.” - Cô bật cười phủi tay, xoá tan ý nghĩ vừa lướt qua.

Trên người Helen mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh đen, trên người là bộ hồ sơ xin việc. Hiện tại chính là tự mình xin việc làm, muốn họ không còn nhìn cô bằng con mắt xem thường nữa, chính là phải tự thân sống tốt.

Cô đi một vòng trên con phố đông người qua lại, cũng không có một nơi nào chấp nhận đơn xin việc của cô. Helen tu hết chai nước suối, ngồi trên chiếc ghế trong công viên vừa mệt vừa thất vọng. Nhìn những toà nhà cao ốc phía trước, những nhà hàng quán ăn tấp nập khắp nơi vậy mà không một nơi nào chấp nhận cô.

Hân Dư ngồi trong xe hơi lái qua công viên trung tâm, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế đá trong công viên. Tâm trạng cô ta từ đang hí hửng shopping chuyển sang lo sợ. Cô gái đó là sao, không phải cô ta đã chết rồi ư?

Chiếc xe hơi màu đỏ rượu tấp vào bên trong lề đường, nhưng khi cô ta lấy lại bình tĩnh buoc xuống xe thì bóng dáng kia đã biến mất, Hân Dư đưa mắt tìm kiếm nhưng đã không còn nhìn thấy.

Ngồi trong quán cafe trong trung tâm thương mại, Hân Dư thấp thởm lo lắng, vì sao cô ta lại xuất hiện, không phải cô ta đã chết một năm về trước sao.

“Con gái, hôm nay lại rãnh rỗi mà gọi cho mẹ.”

“Mẹ, chuyện của Hân Di, mẹ có chắc rằng cô ta đã chết không? Mẹ có nhìn thấy xác cô ta không?” -Hân Dư nghi ngờ.

“Sao hôm nay con lại nhắc đến chuyện này?” - Nhắc đến chuyện này bà ta chột dạ: “Nó đã chết từ một năm trước, bọn chúng nói đã bị phân xác bán từng bộ phận.”

Hân Di nghĩ đến thì rùng mình: “Mẹ, hôm nay con đã nhìn thấy một người giống hệt cô ta, là ở ngay Thượng Hải, mẹ ơi có khi nào cô ta còn sống hay không?”

“Con đã nhìn kĩ chưa, có đến trước mặt nhìn tận mắt hay không, cô ta thấy con phản ứng ra sao?”

“Con chạy xe nhìn thấy cô ta trong công viên, khi bình tĩnh quay lại nhìn thì đã không còn nhìn thấy cô ta.” - Hân Dư kể.

“Có lẽ con nhìn nhầm thôi, hoặc người giống người cũng rất nhiều mà. Đừng quá lo lắng, khi nào thì con và Will sẽ bay về, đã lâu không nhìn thấy con gái cưng của mẹ.”

Hân Dư nghe lời mẹ nói nên có chút an tâm. Cô cất chiếc điện thoại vào trong túi xách, chưa kịp đứng lên rời đi đã nghe tiếng xôn xao của những cô gái đối diện, gương mặt bọn họ trở nên hào hứng, hay tay bịt miệng giống như được gặp gỡ một nhân vật đình đám nào đó.

“Xin chào, xem ra chúng ta khá có duyên.” - Trạch Hy cầm một đóa hoa hồng đỏ đặt phía trước mặt Hân Dư, đóa hoa này xem ra ở trong bình hoa của quán.

“Ra là anh.” - Cô không vội đi, khá hào hứng.

Hôm nay Trạch Hy mặc một bộ vest cách tân, vừa sang trọng lại vừa năng động. Hân Dư nhìn qua cũng biết đây là thiết kế của nhà thiết kế khá nổi tiếng ở Pháp, cô đúng là nhìn không sai, anh ta chính là người ở tầng lớp thượng lưu.

“Để tạ lỗi vì tai nạn hôm trước, tôi có thể mời em dùng cơm?” - Giọng Trạch Hy lúc nào cũng nhẹ nhàng, lướt qua cung bật cảm xúc đến tai nữ nhân đều điêu đứng.

“Rất sẵn lòng.” - Hân Dư làm sao có thể bỏ qua cơ hội tiếp cận người đàn ông này, xem là dự bị nếu một ngày Will thật sự biết cô lừa dối anh ta.

Trạch Hy đưa cô ta đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất Tân Thiên Địa. Nơi này chính Will cũng đã đưa cô đến một vài lần, xem ra anh ta cũng không hề thua kém Will về mọi mặt.

“Đã gặp nhau hai lần, tôi vẫn chưa biết tên em?” - Trạch Hy mỉm cười hỏi.

“Tôi tên Hân Dư, còn anh?” - Cô hỏi lại.

“Tôi tên Trạch Hy, rất vui được làm quen với em, Hân Dư.” - Trạch Hy hôn vào tay Hân Dư, một cách chào hỏi khá thân mật.

Hân Dư hơi mỉm cười, với nhan sắc của cô, thừa hưởng từ người mẹ xinh đẹp ấy, đàn ông trên đời này sẽ ngã dưới chân cô.

Họ trò truyện ăn uống thân mật, cô mới phát hiện anh ta chính là con trai duy nhất nhà họ Trạch, một công ty lớn không thua kém gì E.L. Còn Hân Dư tuyệt nhiên không nói đã từng đính hôn với Will, dù sao cũng là hưu danh vô thực mà.

Trạch Hy đưa Hân Dư quay về khu Ô Di, Hân Dư không muốn anh biết cô ở nơi nào liền thoái thoác tìm cách xuống xe. Trạch Hy không làm khó cô ta, cho cô ta xuống ở một cửa hàng tiện lợi gần đó.

~~~~~~

Helen đi một vòng quanh quẩn cái thành phố rộng lớn, khi dừng lại uống ngụm nước, ngước mặt lên cao lại nhìn thấy hình ảnh tên mắt xanh đáng chết, anh ta là hình mẫu lý tưởng của E.L ư, thật nực cười. Cô tu hết một chai nước, đưa lên cao phẩy phẩy giống như cô muốn quăng nó vào mặt anh.

Cô phẩy vài cái cũng đã hả dạ, sau đó tiếp tục bước đi. Con đường sạch sẽ, dài, rộng, đông người qua lại, cô lại không quen ai tại nơi này. Cô tự hỏi bản thân mình ở đâu đến, tự hỏi liệu người thân của cô họ có đang tìm cô. Nhưng rồi cô lắc đầu, đã một năm rồi, không hề có tin tức gì về việc có một cô gái như cô mất tích.

Cô đã ngừng hy vọng, tự bản thân mình chấp nhận hiện tại và người cô tin tưởng duy nhất chỉ là một mình Trung ca. Cô ôm tập hồ sơ vào lòng, bước tiếp, cô không thể ngừng cố gắng, cô phải chứng mình bản thân cô ngoài trộm ra, cũng có thể làm được điều gì đó.

“Helen, là cô phải không?” - Một giọng nói từ phía đối diện.

Cô nhìn người đàn ông kia, không nhận ra.

“Anh là?” - Cô ngẩn người hỏi.

“Là tôi, Bạch Bằng đây.” - Anh ta mỉm cười bước lại gần Helen nói: “Cô không nhớ tôi là ai đúng không, vậy cô nhớ chuyện xảy ra khoảng ba tháng trước ở Tân Thiên Địa không. Cô đã giúp tôi thoát khỏi bọn côn đồ.”

Cô gật gù, thì ra tên quê mùa lần đó lại là người đàn ông đang mặc vest rất phong độ hiện tại. Cô mỉm cười đáp: “Thì ra là anh sao, hôm nay anh nhìn rất khác ngày hôm đó nha.”

Bạch Bằng nhìn thấy tập hồ sơ xin việc trên tay Helen, sau đó lại hỏi: “Cô đến đây xin việc ư? Tôi cũng làm ở đây, có khi nào sẽ là đồng nghiệp không nhỉ?” - Anh ta chỉ vào cao ốc E.L

Cô nhìn theo hướng tay đó, khẽ nhếch mép một cái lắc đầu: “Tôi đã bị sa thải trong vài giờ làm việc tại nơi này, nói ra thật xấu hổ.” - Cô lắc đầu đáp.

Bạch Bằng cầm hồ sơ của Helen trên tay lấy một bộ rồi nói: “Tôi phải làm việc rồi, nhưng tôi sẽ gửi hồ sơ cô vào công ty một người bạn của tôi, nhỏ thôi, hy vọng cô không chê bai.”

Hiện tại có công việc là tốt, cô nào kén cá chọn canh. Helen vui mừng cầm lấy hai tay Bạch Bằng đầy hy vọng, ánh mắt cô sáng lên: “Bạch Bằng, tôi sẽ rất biết ơn anh nếu anh giúp tôi xin việc ở nơi bạn của anh, dù là việc gì tôi cũng có thể làm dù là nặng nhọc nhất.”

Bạch Bằng mỉm cười nói: “Được rồi, tôi sẽ liên lạc lại cho cô nhé. Cho tôi số điện thoại.”

Chia tay Bạch Bằng đầy hy vọng, Helen rảo bước tung tăng nhảy qua nhảy lại như một đứa trẻ lên năm lên sáu trên con đường rộng, vừa chạy nhảy vừa hát líu lo như con chim nhỏ. Cô giờ thì đã hiểu, giúp người khác cũng có khi sẽ được đền đáp, làm người tốt thật tuyệt.

Bạch Bằng bước vào E.L. Khi bước vào bên trong cửa ra vào đã nhìn thấy giám đốc đại diện đang đứng ở cửa ra vào và dường như đang nhìn về phía anh ta.

“Chào giám đốc.” - Anh hơi cúi người chào hỏi.

“Anh tên gì?” - Will hỏi.

“Tôi là Bạch Bằng, làm việc ở phòng kinh doanh.” - Bạch Bằng đáp.

“Cô gái khi nãy cậu vừa nói chuyện, hai người quen biết nhau ra sao?” - Will nhìn về hướng Helen đi mà hỏi.

“À, là cô Helen ạ, chúng tôi gặp nhau trong một quán bar. Cô ấy nhờ tôi xin giúp cô ấy việc làm.” - Bạch Bằng thành thật đáp.

“Vào làm tại E.L này?” - Will nhíu mày.

“Không phải thưa giám đốc, tôi có một người bạn mở công ty đang thiếu người nên dự định giới thiệu cô ấy vào làm.” - Bạch Bằng tuy không hiểu vì sao giám đốc lại quan tâm đến Helen, nhưng cứ thành thật là tốt nhất.

“Đưa cho tôi.” - Will giơ tay ra.

“Giám đốc, anh cần gì ạ?”

“Hồ sơ của cô ta.”

Bạch Bằng nghĩ rằng giám đốc muốn tuyển dụng Helen liền đưa hồ sơ của Helen cho Will.

Will nhìn qua hồ sơ của cô, sau đó nhìn vào bức ảnh dán trên hồ sơ. Anh hơi ngạc nhiên, sau đó không hiện ra một cảm xúc nào lại nói: “Bạch Bằng, tôi có việc muốn nhờ cậu.”

“Vâng, giám đốc.” - Bạch Bằng đáp.

Will khẽ cười nói nhỏ, chỉ một mình Bạch Bằng có thể nghe.

Bạch Bằng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ làm theo chỉ thị của giám đốc.”

“Tốt, cậu xem ra rất có tiền đồ. Đi làm việc đi nào.” - Will vỗ vai Bạch Bằng mà nói.

~~~~~~~~~~

“Helen, tối nay gặp nhau được không, bạn tôi muốn gặp cô trước khi nhận cô vào làm việc.” - Bạch Bằng gọi đến.

“Vâng, anh cho tôi thời gian và địa điểm nhé.” - Cô vội đáp.

Cô ăn mặc thật lịch sự vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nên tạo một ấn tượng tốt một chút. Cô mặc chiếc áo sơ mi tay dài, chiếc váy dài qua gối, mái tóc vẫn thắt bím hai bên, gương mặt cũng chỉ trang điểm khá nhẹ nhàng.

Cô tìm ra địa chỉ mà Bạch Bằng nói cũng thật rất là vất vả. Vì sao ở khu Tân Thiên Địa này lại có một nhà hàng nằm trong con đường vắng người như vậy. Cô bước vào bên trong, môt nhân viên nữ bước đến hỏi: “Cô có phải là Helen.”

Cô gật đầu, nơi này thật sự bới bộ trang phục cô mặc vào là không hợp.

“Vâng, mời quý khách theo tôi.” - Cô gái tiếp viên nữ nói.

Cô đi theo cô ta, mọi người xung quanh đều chú ý đến cô. Helen không suy nghĩ nhiều, cô cũng đâu không mặc gì mà xấu hổ.

Họ dẫn cô đến một căn phòng, nói là người bên trong đang đợi co. Helen nghĩ rằng bản thân đã giúp anh Bạch như vậy, có lẽ anh ta cũng không hại cô. Nhà hàng lại đông người như vậy, có gì không hay xảy ra cô hét lên là được.

“Xin chào, tôi là He... “ - Cô chưa chào hết câu, đã nhìn thấy người không muốn gặp một chút nào đang ngồi thản nhiên uống trà.

“Đến rồi ư?” - Will thản nhiên đáp.

“Vì sao lại là anh?” - Cô hỏi.

“Sao lại không thể, tôi chính là bạn của Bạch Bằng.” - Anh nhúng vai.

Cô muốn quay ra rời đi, cô đâu có nhiều thời gian để anh ta cỡn bợt mình. Nhưng bàn tay anh đã kéo cô lại, đóng chặt cửa… anh ta nhìn sâu vào mắt cô, khống chế cô, bàn tay đưa lên cút áo… từ từ cởi.