Qua mấy ngày, bởi vì phải sửa kịch bản, không thể không tạm dừng quay, tất cả diễn viên cùng nhân viên công tác trong đoàn phim đều được nghỉ hai ngày.

Thừa dịp cơ hội này, Lê Hi cài mười cái báo thức, 6 giờ sáng ngày hôm sau đã chạy đến chung cư của Tần Phong.

Nguyên nhân rất đơn giản: Tần Phong cảnh cáo cậu không được xuất hiện, cậu càng muốn xuất hiện, để tên tra nam kia ăn không ngon ngủ không yên, cho dù buổi tối gặp ác mộng cũng đều là cậu!

Đây gọi là đả thương địch 1000, tự tổn hại 800.

Trên đường chạy đến chung cư của Tần Phong, chính Lê Hi cũng không chịu nổi, dọc đường đi ngáp liên miên, lúc chờ đèn đỏ thiếu chút nữa đã ngủ quên.

Thời điểm cậu đến chung cư, Tần Phong còn đang ngủ.

Trong phòng kéo một tấm màn thật dày, một tia sáng cũng không xuyên qua được, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ.

Rầm!

Lê Hi không chút khách khí xông vào phòng ngủ.

Tần Phong ngủ rất nông, vừa nghe thấy tiếng động liền tỉnh.

Bởi vì trong phòng rất tối, hắn không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ nhìn thấy một bóng người đen ngòm.

Nháy mắt, cơn buồn ngủ của Tần Phong lập tức rút hết, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, cất giấu một tia hàn ý làm cho người ta sợ hãi!

Hắn như cũ nằm ở trên giường, bất động thanh sắc chờ bóng đen kia đi tới, giống như dã thú núp ở trong bóng đêm chuẩn bị phục kích.

Giây tiếp theo, đèn bỗng nhiên bị mở lên, trong phòng ngủ một mảnh sáng ngời.

Lê Hi và Tần Phong bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có chút ngạc nhiên.

"Úi! Anh tỉnh rồi?" Lê Hi vừa kinh ngạc vừa có chút chột dạ, giả mù sa mưa hỏi: "Có phải tôi quấy rầy đến anh không?"

Sáng sớm bị phá giấc ngủ, Tần Phong không chỉ không sinh khí, còn lộ ra một nụ cười ôn nhu: "Không có."

Lê Hi bị hắn cười đến lông tơ trên người dựng đứng, âm thầm mắng một câu: Đồ tiểu nhân âm hiểm!

Cậu và Tần Phong ở chung nửa năm, mỗi lần Tần Phong ra vẻ ôn nhu như vậy, một là cậu xui xẻo, hai là người khác xui xẻo.

Tóm lại, ở trong mắt Lê Hi, Tần Phong chính là một kẻ ngoài mặt thì văn nhã ôn hòa, trên thực tế lại là đồ tồi không bằng cầm thú!

Lê Hi nghĩ thầm, cậu phải đề phòng, miễn cho bị hắn tấn công bất ngờ.

"Em tới làm gì?" Tần Phong hỏi.

"Dọn đồ." Lê Hi hợp tình hợp lí đi vào phòng ngủ, "Quần áo, giày, còn có những đồ vật khác đều ở chỗ của anh, tôi muốn lấy về."

Tuy rằng lúc trước hai người cũng không có ở chung, nhưng Lê Hi ba ngày thì hết hai ngày ở đây, dần dần, đồ đạc của cậu cũng nhiều lên.

Hiện giờ hai người tách ra, Lê Hi tới thu dọn đồ của mình cũng không có gì đáng trách, chỉ là......cần phải dọn sớm như vậy sao?

Tần Phong mỉm cười nói: "Thức dậy thật sớm. Ngủ ngon chứ?"

Lê Hi cố nén xúc động muốn ngáp, nói: "Đương nhiên! Ngủ sớm dậy sớm thân thể khỏe mạnh, tôi tất nhiên không giống người nào đó mỗi ngày đều thức đêm, thức đến mức hư thận."

Lê Hi khiêu khích nhìn lướt qua nửa người dưới của Tần Phong, sau đó bĩu môi, một bộ vô cùng ghét bỏ.

Tần Phong thở dài một hơi: "Lê Lê, em lại không ngoan rồi. Còn như vậy, chỉ sợ hôm nay em không thể ra khỏi cửa này nữa."

Lê Hi trong lòng nhảy dựng, thấy trên mặt Tần Phong tuy mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại rất trầm, lập tức túm vali đi đến phòng để quần áo: "Được rồi được rồi, anh cứ ngủ phần anh, không cần để ý đến tôi."

Tần Phong yên lặng nhìn cậu một cái, lúc này mới một lần nữa nằm xuống.

Tối hôm qua hắn cùng biên kịch thảo luận kịch bản, thảo luận đến gần 4 giờ sáng mới ngủ. Lê Hi sáng sớm đã chạy tới đây ồn ào, cho dù hắn có tâm muốn dạy dỗ tiểu yêu tinh này, cũng phải dưỡng đủ tinh thần mới được.

Phòng để quần áo nối liền với phòng ngủ, Tần Phong vừa nằm xuống chưa được bao lâu, nghe được bên trong truyền đến một trận lách cách lang cang, như muốn phá tung căn phòng.

Một lát sau, hắn lại nghe thấy Lê Hi từ phòng để quần áo chạy ra, miệng lẩm bẩm: "Cái đồng hồ màu đen đính ngọc của mình đâu rồi? Mình nhớ đã để ở chỗ này......"

Lê Hi lúc thì lục tung chỗ này, lúc thì lục tung chỗ kia, sau đó lại trèo lên giường nhấc chăn lên, Tần Phong căn bản bị cậu phiền đến không ngủ được.

"Lê Lê!" Tần Phong mở mắt ra, nhíu mày nhìn chằm chằm người đang bận rộn tìm kiếm kia.

Lê Hi nhìn hắn: "Anh ngủ đi, nhìn tôi làm gì. Yên tâm, cho dù không tìm thấy đồng hồ, tôi cũng sẽ không bắt anh bồi thường. Ai, đồng hồ của mình rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ bị ai đó ném đi rồi?"

Tần Phong nghe cậu lẩm bẩm, gân xanh trên trán đều nổi lên, bỗng nhiên nói: "Đừng tìm nữa, tôi biết nó ở đâu."

"Ở đâu?" Lê Hi lập tức hỏi.

"Ở dưới gối đầu của tôi." Ngữ khí Tần Phong phi thường bình tĩnh.

Lê Hi không nghe ra có gì khác thường, bước nhanh đi qua, duỗi tay muốn nhấc cái gối lên.

Tần Phong đột nhiên nắm lấy tay cậu, đem người túm lên trên giường, lấy chăn trùm cậu lại, hai ba vòng đã đem Lê Hi bọc thành cuốn chả giò!

Động tác liền mạch lưu loát, trước sau không vượt quá mười giây.

"Anh!" Lê Hi không nghĩ tới Tần Phong cư nhiên dám làm vậy với mình, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong.

Trừ bỏ đầu, tay chân cậu đều bị bó lại bên trong chăn, lại bị Tần Phong ôm chặt cứng, như thế nào cũng không thoát ra được.

"Ngủ, đừng náo loạn." Tần Phong xoa tóc cậu, nhắm mắt lại.

Lê Hi vừa tức vừa bực, nghiến răng, muốn cắn chết cái tên cầm thú vừa đê tiện vừa âm hiểm này.

Nhưng nhìn đến hốc mắt có chút thâm đen của Tần Phong, cậu lại có điểm dao động, nhìn Tần Phong một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không cắn xuống.

Trong phòng ngủ máy sưởi ấm áp, Lê Hi bọc trong chăn mềm mại như bông, cảm thấy rất thoải mái, cơn buồn ngủ từng đợt vọt tới.

Sáng nay cậu dậy sớm, náo loạn một phen, bây giờ có chút mệt mỏi, không đến năm phút, mí mắt không chịu nổi sụp xuống.

Trước khi ngủ, Lê Hi còn đang suy nghĩ: Mình chỉ ngủ nửa giờ, ngủ dậy sẽ lập tức tái chiến!

Kết quả ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa.

Tần Phong tỉnh dậy trước, nhìn Lê Hi nằm trong lòng mình, ngủ đến vô tri vô giác, cặp mắt hoa đào chọc người kia an tĩnh nhắm lại, thoạt nhìn thiếu đi một tia tùy ý ngày thường, nhưng lại nhiều hơn vài phần ngoan ngoãn.

Tần Phong nhìn chằm chằm người bên cạnh, có chút lưu luyến vuốt ve mặt cậu, sau đó ngồi dậy, muốn đem người đang quấn ở trên người hắn đẩy ra.

Lê Hi đang ngủ ngon lành, Tần Phong vừa động, cậu liền nhăn mi, không cao hứng lầm bầm nói: "Để em ngủ thêm một lát, bữa sáng em muốn ăn sủi cảo chiên......"

Nghe những lời này, Tần Phong ngơ ngẩn nhìn cậu hồi lâu.

Thời điểm hắn và Lê Hi ở cùng một chỗ, mỗi lần hắn kêu Lê Hi rời giường, Lê Hi đều sẽ nói hai câu như này.

Muốn ăn sủi cảo chiên, muốn ăn thịt xông khói, muốn ăn mì Udon...... Mỗi một chi tiết khi bọn họ ở chung, kỳ thật Tần Phong đều nhớ rất rõ ràng.

Lê Hi lại ngủ thêm nửa tiếng đồng hồ, bị mùi đồ ăn hấp dẫn đánh thức.

Theo mùi thơm nồng đậm chạy tới phòng bếp, vừa nhìn thấy Tần Phong đang chiên sủi cảo, cậu ngẩn người, dựa vào cửa không lên tiếng.

"Tỉnh rồi?" Tần Phong nhìn cậu một cái, thần sắc như thường.

Lê Hi lười nhác ừ một tiếng, nghĩ thầm: Về sau Tần Phong sẽ vì Triệu Uyển Hi mà xuống bếp sao?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng có chút không xong, lại có chút nghẹn khuất, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Tần Phong, hỏi: "Tại sao anh lại muốn kết hôn với Triệu Uyển Hi?"

Động tác đang chiên sủi cảo của Tần Phong dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Tôi và cô ấy có hôn ước."

Lê Hi lập tức hỏi: "Vậy anh thích cô ta không?"

"Chuyện này không quan trọng." Tần Phong nói.

Lê Hi lại cảm thấy đáp án này đối với cậu rất quan trọng, nhịn không được tiến đến bên người Tần Phong: "Anh chắc chắn thích cô ta. Anh thích cô ta từ khi nào?"

"Khi nào cũng được." Tần Phong gắp một cái sủi cảo, nhét vào miệng Lê Hi, lại cười lắc lắc đầu, "Có đôi khi em thật sự rất giống trẻ con."

Hỏi vấn đề gì thì một hai phải biết được đáp án chính xác.

Tại sao lại kết hôn? Loại vấn đề này chỉ có trẻ con mới có thể hỏi, người trưởng thành như bọn hắn mới biết suy xét xem cuộc hôn nhân này có thể mang đến bao nhiêu lợi ích.

Còn về câu hỏi thích từ khi nào của Lê Hi, càng đơn giản. Chỉ cần có yêu cầu, hắn và Triệu Uyển Hi đều có thể thích ở bất kì thời điểm hay trường hợp nào. Bọn họ thậm chí có thể biến thành một đôi vợ chồng mẫu mực, ân ái hạnh phúc ở trong mắt mọi người.

Lê Hi ăn sủi cảo, như cũ bất mãn truy vấn: "Hừ, anh có cùng Triệu Uyển Hi lăn giường hay không?"

"Không có."

"Vậy anh có hôn cô ta không?"

"Tạm thời không cần."

Vậy về sau hắn sẽ hôn Triệu Uyển Hi? Cũng sẽ lên giường? Bọn họ sẽ sinh một đứa, hai đứa, thậm chí ba bốn đứa!?

Nghĩ đến hình ảnh kia, ngực Lê Hi như vướng phải một cục bông, buồn bực cứ nghẹn ở bên trong không thể trút ra: "Kế hoạch của hai người thật tốt! Phỏng chừng sang năm tôi liền nhận được thiệp mời đầy tháng......Ưm!"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lê Hi bị Tần Phong hôn lên, lời nói dư lại đều bị nuốt trở lại trong bụng.

Lê Hi một phen đẩy hắn ra, cố ý dùng sức chùi môi, hung dữ nói: "Cầm thú!"

Tần Phong nhướng mày, mỉm cười nói: "Đồ ăn cũng không ngăn được miệng em, tôi chỉ có thể hy sinh chính mình."

Lê Hi: "......"

Cậu tức giận ăn một dĩa lớn sủi cảo chiên, tâm tình lúc này mới tốt lên một chút.

Lúc ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, Tần Phong bỗng nhiên nói: "Lê Hi, đừng đến tìm tôi nữa. Tôi biết tâm tư của em, em làm tôi cảm thấy rất bối rối." Tần Phong gọi "Lê Hi", mà không phải "Lê Lê", ngữ khí cũng không còn ôn nhu cùng dung túng giống như ngày thường, Lê Hi mẫn cảm phát hiện có gì đó không đúng.

Cái gọi là bối rối, kỳ thật chính là phiền chán đi?

Ý thức được điểm này, Lê Hi cảm giác bản thân như bị người ta không chút lưu tình tát mạnh một phát, trên mặt nóng rát, tâm tư giấu ở trong lòng cũng bị vạch trần. Cậu im lặng nhìn chằm chằm Tần Phong ngồi ở phía đối diện.

Chỉ mới nửa giờ trước, người này còn đứng ở trong bếp, giống như lúc trước làm đồ ăn cho cậu. Ngữ khí ôn nhu, ánh mắt cũng hàm chứa sự bao dung vô hạn, giống như vô luận cậu có nháo như thế nào, đều sẽ không làm hắn tức giận.

Nhưng hiện tại không giống vậy.

Người này nói, cậu làm hắn rất bối rối.

Nhìn vẻ mặt đạm mạc của Tần Phong, Lê Hi khống chế cảm xúc của chính mình, đứng lên nhìn đối phương từ trên cao xuống: "Có một chuyện hình như anh không biết."

"Cái gì?" Tần Phong hỏi.

Lê Hi nhẹ nhàng cười, gằn từng chữ: "Tôi và Hứa Thanh Dương đang quen nhau."

Sắc mặt Tần Phong đại biến.

Lê Hi tiếp tục nói: "Hôm nay tôi thật sự không phải tới tìm anh, lúc trước tới thăm ban đoàn phim cũng không phải vì anh. Có lẽ lúc trước tôi xác thật có chút ý tứ với anh, nhưng con người đều là có mới nới cũ, mà đàn ông thì càng có cái tật xấu này, anh so với tôi chắc chắn càng hiểu rõ hơn. Hứa Thanh Dương trẻ tuổi hơn anh, sẽ dỗ tôi......"

"Xác định quan hệ khi nào?" Tần Phong cũng đứng lên, ánh mắt sắc bén, thậm chí có điểm hùng hổ doạ người.

"Hai ngày trước." Giờ phút này khả năng nói dối của Lê Hi đột nhiên bùng nổ, căn bản không cần chuẩn bị kịch bản, "Hôm đó sau khi hai chúng tôi làm một lần ở trong xe, tôi cảm thấy rất thoải mái, nên liền quyết định giữ cậu ta lại bên người."

- -----------------------------