Mục Thanh Sơn bực mình tát một cái thật mạnh vào mặt Tào Huyền, lời như rắm thối thế mà cũng có thể nói ra thì y sắp chết đến nơi rồi.

Chuyện này xét đến cùng cũng là do Tào Huyền làm càn quấy. Làm quan mà dám diễn xiếc, từ trước đến nay nếu không phải đến mức bất đắc dĩ thì không ai động dao động thớt. Một khi đã tới độ ngươi chết ta sống thì tất nhiên không thể kết thúc một cách đơn giản được. Ở trong quan trường, có rất nhiều thủ đoạn có thể sát nhân vô hình. Có lẽ, đây là nguyên nhân mà Mục Thanh Sơn có thể đảm đương chức vụ Tổng đốc, còn Tào Huyền chỉ có thể lảm bộ hạ hắn mà thôi.

Tâm tình Mục Thanh Sơn rất tệ, nếu như bọn chúng đến đây thương lượng với mình ngay từ đầu thì hắn sẽ không đồng ý chuyện đến Yến Vương phủ cầu viện trợ để quyết chiến với Tần Phi. Mặc dù quyết chiến, cũng phải tìm cơ hội tối thích hợp, nhất định phải tóm được cái đầu của Tần Phi mới được. Không ai làm việc giống như Tào Huyền vậy, khiến cho chẳng ra cái gì cả, cuối cùng đem tất cả các thứ chôn sống.

Mưa vẫn đổ xuống ầm ầm, Tào Huyền trông hết sức thảm hại, trên mặt không chỉ có nước mắt hoà lẫn nước mưa mà còn có bùn. Dục vọng cầu sinh kích phát rồi phần sức mạnh cuối cùng, y ôm chặt chân Mục Thanh Sơn cứ như là cánh tay đó được mọc trên đùi hắn vậy cứ chết sống không chịu buông ra.

Mục Thanh Sơn hiểu lắm, tội danh mà Tào Huyền cho đối phương chẳng có một chút thuyết phục nào cả. Tần Phi đúng là có huy động binh mã Man tộc nhưng đó là do Tào Huyền đi cầu binh Bắc Cương trước. Muốn buộc cái tội này cho Tần Phi thì sẽ có liên quan đến việc Tào Huyền điều động binh mã Bắc cương. Trong mắt Sở đế, những tên Man tử luôn mong muốn hoà bình thì chẳng có gì đáng ghét, trái lại Yến Vương ngày ngày đỏ mắt nhìn ngắm ngôi vị hoàng đế mới là mối nghi ngại hàng đầu trong lòng Sở đế. Cái nào nhẹ cái nào nặng, chẳng phải vừa so đã biết kết quả ngay sao?

"Tần trấn đốc, có thể ra kia nói chuyện một lát được không?" Mục Thanh Sơn khách khí đề nghị.

Tần Phi không đáp nhưng lại chắp hai tay sau lưng đi tới một chỗ không người, coi như là hắn đã nể mặt Mục Thanh Sơn.

Mục Thanh Sơn thở dài một hơi rồi đi tới bên cạnh Tần Phi, y nhỏ giọng thì thầm: "Tần trấn đốc, ngươi muốn giết bọn chúng, thậm chí là muốn giết ta, ta không có lời nào để giải thích. Thế cục như thế, đao thương đã mang ra thì đó là cục diện ngươi sống ta chết. Bọn chúng có thua cũng không trách người khác được. Thực không dám dấu diếm, chuyện này ta không biết chút gì, điều này không phải là ta bào chữa cho chính mình. Thân là cấp cao nhất ở được phương mà không thể khống chế được cục diện, dù nói thế nào cũng phải chịu trách nhiệm."

"Vậy ý tứ Tổng đốc đại nhân là sao?" Tần Phi nhàn nhạt hỏi.

Mục Thanh Sơn lại cúi đầu thở dài, y bèn trầm giọng nói: "Tần trấn đốc, An Đông là một nơi tốt lành. Ngươi hiểu ý ta nói chứ?"

"Không hiểu!" Tần Phi đáp lại như đinh đóng cột.

"Vị trí địa lý của An Đông chỉ rõ đây là cái địa phương cha không thương mẹ không thích. Cũng do nguyên nhân này mà gần như toàn bộ quan viên An Đông đều phải tự tìm nơi làm chỗ dựa. Hoặc là âm thầm gia nhập đảng Yến Vương, hoặc len lén cấu kết với Ngụy Vũ Tốt, nếu may mắn thì bám vào các vị tai to mặt lớn trong triều cầu sự bình an... Ngay cả Tần trấn đốc ngươi, kỳ thực cũng có thể được coi là người phát ngôn của Dịch tổng đốc và Đường Ẩn đại nhân tại An Đông. Theo ta thấy thì cách quan viên An Đông tìm chỗ dựa là cách làm thông thường, Tào Huyền vừa vặn không cùng đường với Tần trấn đốc ngươi nên có chết cũng là đáng đời. Tuy nhiên, ngươi và ta thì lại có thể hợp tác với nhau." Mục Thanh Sơn bình tĩnh nói ra.

"Hợp tác?"

" Mặt ngoài thì Sát Sự tưởng là gọn gàng ngăn nắp, kỳ thực nguy cơ trùng điệp. Lúc này chẳng có người ngoài, quyền khống chế cục diện lại trong tay Tần trấn đốc, mạng của ta đặt ở trong tay của ngươi, ngươi muốn giết, muốn róc xương xẻo thịt tuỳ ý của ngươi, ta không dám ý kiến gì. Vì sao Bệ hạ muốn diệt trừ Yến Vương, Tần trấn đốc có biết rõ không?" Mục Thanh Sơn nghiêm túc hỏi.

Tần Phi sao lại không biết? Thái tử ư, hay là mấy vị được đề cử khác cũng vậy, nhìn dọc nhìn ngang thế nào cũng không phải là đối thủ của Yến Vương. Nếu Sở đế không diệt trừ Yến Vương, vạn nhất đến một ngày Sở đế chết toi mà Yến Vương vẫn sống nhăn thì dù ai lên ngôi báu cũng đều bị Yến Vương đánh cho hoa rơi nước chảy. Hơn nữa, nếu không còn cái uy của Sở đế, ngọn cờ của rất nhiều quan viên địa phương lúc đó bay theo hướng nào cũng rất khó nói.

Lịch sử đã nói rằng, nếu người tạo phản khác họ thì quan viên địa phương các nơi đều đồng loạt đứng lên, đoàn kết xung quanh hoàng thất, lấy bệ hạ làm trung tâm đánh cho những tên tạo phản tan xương nát thịt. Nhưng giả như phát sinh tranh chấp ngôi vị giữa Yến Vương và tân đế thì quan viên địa phương không dễ theo ai rồi. Hai đằng đều là họ Sở, theo lý mà nói đó là chuyện nội bộ của hoàng thất. Lúc này, ai đứng sai vị trí thì, tương lai sẽ rơi đầu. Cho nên, cứ quan sát cho thật tốt mới là biện pháp đúng.

Chỉ ngồi xem là bất lợi lớn nhất đối với hoàng thất, binh sĩ Đại Sở hơn sáu mươi vạn, trừ mười vạn quân Bắc cương, lại bỏ gần ba mươi vạn đóng giữ rải rác các nơi hiểm yếu thì trong tay hoàng thất chỉ có khoảng hai mươi vạn quân thôi. Thái tử ư? Sở Trác ư? hay là Sở Ly? Ai có thể dẫn hai mươi vạn quân chiến thắng được Bắc cương quân của Yến Vương? Thế cục một khi chênh lệch, quan viên địa phương sẽ lập tức tìm nơi nương tựa dưới cờ Yến Vương, thay y phất cờ hò reo, vì hắn liệt kê ra những tội lỗi của hoàng thất thí dụ như rất dâm loạn, rất mục nát, rất bất hiếu nữa... Vô số tội danh, sau đó ra sức đánh chó rơi xuống nước![DG: nguyên văn là Thống đả lạc thủy cẩu: tập trung/dốc sức đả kích một kẻ đã sa cơ]

Cho nên, Sở đế nhất định phải giết Yến Vương trước rồi mới có thể truyền ngôi cho nhi tử.

Nhìn thấy thần tình Tần Phi, trong lòng Mục Thanh Sơn liền đã có cân nhắc, y tiếp tục nói: "Tần trấn đốc, nếu như ngươi cảm thấy bệ hạ lo lắng con nối ngôi không đánh được Yến Vương, vậy ngươi tựu không cảm thấy bệ hạ sẽ lo lắng con nối ngôi không thể khống chế được Sát Sự thính sao?"

"Điều này có thể coi như là khích bác ly gián vụng về không?" Tần Phi mỉm cười.

Mục Thanh Sơn lắc đầu rồi nghiêm trang nói: "Tần trấn đốc chuyện của ngươi được mọi người truyền tụng rộng rãi, lừa ngươi khó lắm. Ta chỉ hỏi ngươi ba sự kiện, ngươi không cần đáp ta, chỉ cần suy nghĩ cho kỹ là được. Nếu không phải ta làm quan đã vài chục năm đã tìm ra đạo làm quan thì cũng vị tất có thể nhìn ra được."

"Thứ nhất, Cửu công chúa đi theo Tần trấn đốc, cái này mọi người đều biết. Mấy trăm năm tới, hoàng thất còn cần cái uy của Sát Sự thính, thế nào gọi là mượn sức? Người đảm nhiệm vị trí Tổng đốc Sát Sự thính hầu như đều là người có kinh nghiệm phong phú, tu vi hàng đầu, lại không có quan hệ gì với hoàng thất. Sau trận diệt Ngụykết thúc, sáu ty Sát Sự thính bành trướng tới cực đỉnh. Giáo Tập Ti tìm nhân tài khắp nơi, Địch Tình Ty còn đi sâu hơn cả mật thám của quân đội, Giam Tra Ty còn rộng hơn so với Ngự sử đài, Hình Ngục Ty chẳng phải làm cho Đại Lý tự của Hình bộ vừa mất mặt vừa không có việc sao? Giám sát quân khí so với Kim Thạch Ty thì chẳng khác đồ bỏ, thực lực của Chấp Hành Ty lại càng kinh khủng, rất nhiều người đều nói, vào đại nội làm thị vệ dễ hơn rất nhiều so với vào Chấp Hành Ty. Cục diện như thế, Sát Sự Thính bành trướng ra rộng như thế, nếu kế tiếp nhiệm Tổng đốc là Phò mã có phải là khống chế càng tốt hơn sao?"

Mục Thanh Sơn cười lạnh nói: "Chuyện này dẫn tới vấn đề thứ hai, Tần trấn đốc lên như diều gặp gió ở Sát Sự thính, được rất nhiều người cho rằng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi Tổng đốc sẽ chọn ngươi. Nhưng thực ra chuyện này phải được bệ hạ chọn mới phải! Đề đốc Sáu ty ai cũng là nhân tài một mình đảm nhiệm một chuyện. Trước đây ai cũng cho là người được chọn là Nguyên đề đốc Chấp hành ti. Bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện dâng chiếc ghế tổng đốc cho một tiểu tử tuổi còn chưa bằng con của mình ư?"

"Vậy vấn đề thứ ba là gì đây?" Tần Phi hỏi...