Phẩm chất quan trọng nhất của một người nam nhân đó là nói được phải làm được, như Khôn Ca từng nói: Sống trong giang hồ, một khi đã nói muốn cả nhà người ta chết hết sạch sẽ, nhất định phải giết hết sạch.

Từ mức độ nào đó mà nói, Tần Phi cũng ảnh hưởng một phần phẩm chất như vậy, sau khi đưa Tiểu Ngọc về phân sở nha môn, Tần Phi không nói hai lời liền phân phó nàng ở nhà bếp.Mà đầu bếp ở đó thật là tốt bụng, dựng cho Tiểu Ngọc Nhi một cái giường nhỏ giản dị, để cho nàng có một chỗ để ngủ, cũng không dám trêu chọc quá mức với nàng. Đây chính là nữ nhân do tổng trấn mang về, nói không chừng có một ngày tổng trấn đại nhân cảm thấy cô đơn, đem nữ nhân này tới phòng dùng một lát, đột nhiên phát hiện cùng một người nào đó trong nha môn trở thành anh em đồng hao với mình,..Vướng vào bi kịch đó chỉ sợ không thể giữ nổi cái đầu.

Tiểu Ngọc Nhi cũng rất có phép tắc, nàng ở trong nhà bếp làm công việc rửa rau, hơn nữa nàng rửa vô cùng sạch sẽ, bộ dạng nàng làm việc càng về sau càng cẩn trọng tỉ mỉ, giống như hồi nhỏ dường như đã làm công việc rửa rau đến thành thục rồi.

Trên đời này không có tường nào mà gió lại không lọt qua được, tuy rằng tin tức Tần Phi mang Tiểu Ngọc Nhi về không lộ ra nhưng là trong nha môn tự nhiên xuất hiện một cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Trong lúc đó ở mấy đại lão gia vẫn còn cô đơn thì làm sao có thể giấu diếm được đây?

Tin tức truyền đến tai của Cửu công chúa rất nhanh chóng. Điều này làm cho vì thiên chi kiều nữ cảm thấy rất kinh ngạc, nàng biết rõ Tần Phi không phải là một người có thể bị nữ sắc đánh bại, ít nhất cũng không háo sắc đến vậy. Mặc dù đường đường là một tổng trấn miệng mồm ba hoa, thi thoảng cũng ăn bớt, từ xưa đến nay ở gần nhau dài như vậy, Tần Phi chưa bao giờ mò mẫm đến của phòng Cửu công chúa lúc nửa đêm.Hơn nữa theo tin tức của Cửu công chúa thu được, hắn cũng không làm bậy với Linh Tư.

Nàng cũng hơi biết nhân phẩm của Tần Phi đạt được mức độ tu dưỡng cỡ nào nên Cửu công chúa đối với việc làm lần này của Tần Phi càng không thể hiểu nổi. Không thể giải thích được việc nhận vào một nữ hài tử, cũng không lấy người ta ra làm cái chuyện kia, mà lại cho đi rửa rau, quả thật là làm phí phạm của trời.

Cửu công chúa hạ quyết tâm, thay đổi trang phục hoa lệ bằng trang phục tầm thường. Nàng nhẹ nhàng bước mau tới nhà bếp.

Thông thường phòng bếp của quan phủ đều xây không quá xa ngã tư đường, cho dù là hoàng cung cũng như vậy. Cũng không thể đặt nhà bếp xây ở trong sân. Bởi nếu xây ở đó không lẽ mỗi ngày đưa đồ ăn, nhà bếp phải đi qua nửa vòng nha môn mới tới được chỗ cần hay sao?

Cửu công chúa không nôn nóng, nàng cứ thế chậm rãi đi. Các phiến đá xanh được rải thành con đường nhỏ, cỏ hai bên đường đã hơi ngả vàng, lá rơi rụng đầy trên phiến đá. Đương nhiên không phải do nha môn không có người quét dọn, mà là đã đến mùa lá rụng, buổi sáng đã quét sạch, đến xế chiều lá vàng vẫn rơi đầy mặt đất, thoạt nhìn cực kì thê lương.

"Cuối thu gió hiu quạnh, đầy đất lá rụng buồn..."Một thanh âm nhẹ nhàng ung dung, vang lên ở ven đường.

Cửu công chúa dừng bước lại, nàng quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh nhìn. Hóa ra đó là một thiếu nữ trẻ tuổi tay cầm một cái cán chổi dài, đang vừa quét sạch từng chiếc lá rụng vừa thong thả đọc vài câu thơ.

"Ngươi là..."Cửu công chúa ngừng lại một chút rồi hỏi:"Là người vừa mới đến phải không?"

Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu lại trông thấy Cửu công chúa, nhẹ giọng hỏi:"Ngài là.."

Cửu công chúa cố tình muốn che dấu thân phận, liền thuận miệng nói rằng:"Ta à, ta là nha hoàn trong nha môn, ngươi chưa từng nhìn thấy sao."

Nha hoàn à? Trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cười lạnh, thật sự là nữ hài tử lớn lên trong hoàng cung, cuộc sống hiểm ác đúng là chưa từng kinh qua chút nào. Dẫu rằng Cửu công chúa khoác lên mình bộ quần áo tầm thường, nhưng trên đầu nàng lại đeo một chiếc thoa Tử Kim Lưu Phượng, thoa này giá trị không rẻ chút nào. Ngoài ra trên cổ chân cổ tay còn có đeo chuỗi dây mã não, đó là những thứ nha hoàn có thể đeo trên người được sao?

Trong nha môn có rất ít nữ nhân, thân phận của Cửu công chúa hầu như được người ta miêu tả sinh động, như vậy mà còn muốn lừa gạt Tiểu Ngọc Nhi sao, thật xem thường người ta quá mà.

Trên mặt Tiểu Ngọc Nhi vẫn làm ra dáng vẻ thống khổ, nàng nhỏ giọng nói:"Tỷ tỷ gọi ta là Tiểu Ngọc Nhi đi, Ngọc Nhi mới đến nha môn thôi."

"À, ta cũng nghe nói là Tần tổng trấn có đem ngươi vào, thế đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu Ngọc Nhi buông cái chổi ra, bộ dáng điềm đạm đáng yêu đi đến bên người Cửu công chúa, thấp giọng nói:"Tiểu tỳ xuất thân trong gia đình nghèo khổ, nghèo đến mức sống không nổi nữa, người nhà bèn đưa ta bán cho thanh lâu, Ta ở lại trong lầu đã vài năm, chịu không ít khổ sở. Mấy ngày trước bỗng chưởng quầy nói đem tiểu tỳ tặng cho Tần tổng trấn..."

Tần Phi, mi khá lắm! Ý niệm liền xoay chuyển nhanh chóng trong nội tâm của Cửu công chúa, lá gan càng lúc càng lớn rồi, ngang nhiên tiếp nhận thành ý người khác đưa tặng nô tỳ. Hừ, quả nhiên trên đời này nam nhân đều có lòng dạ này, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền bắt đầu dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến quy củ của Sát sự thính!

Tiểu Ngọc Nhi liền nói tiếp:"Ban đầu, Tần tổng trấn không chịu nhận tiểu tỳ, về sau nghe nói, nếu tiểu tỳ bị trả trở về sẽ phải bị bán rẻ cho quân doanh thì nổi thiện tâm rồi mới tiếp nhận nô tỳ vào nha môn."

"Ngươi cũng là người quá đáng thương..."Bờ mi của cửu công chúa đã hơi ươn ướt, nàng xuất thân vốn phú quý, chưa từng trải qua sự đời, dù nàng nghe nói dân gian khổ sở thì cũng chỉ là nghe kể lại. Trước mặt, gặp được một nữ tử mảnh mai đáng thương, gió thổi qua cũng có thể ngã sấp xuống, giọng nói run run kể lại những gì đã trải qua khiến Cửu công chúa mắt mọng nước.

"Công việc nhà bếp không phải để cho một nữ tử yếu đuối như ngươi có thể làm được...hãy thu dọn đồ đạc đến chỗ của ta.Vừa lúc ta cũng muốn tìm một thị nữ nhanh nhẹn tháo vát!"Cửu công chúa dụi dụi con mắt, lòng từ bi tuôn ra dào dạt.

Tiểu Ngọc Nhi liền ra vẻ kinh ngạc:"Ngài...Ngài không phải là thị nữ trong phủ sao?"

"Đó là ta lừa gạt ngươi, kỳ thật...Ai, hiện tại không quản ta là thân phận gì, nhưng cứ đi theo ta thì không ai dám bạc đãi ngươi."Cửu công chúa thương cảm nói:"Mỗi tháng ta cho ngươi năm lượng bạc, nếu là một ngày nào đó ngươi muốn lập gia đình hoặc là rời khỏi nơi đây, ta không những tặng quà cho ngươi mà sẽ không làm gì để gây khó dễ cho ngươi."

Tiểu Ngọc Nhi vui mừng nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nói:"Tiểu tỳ gặp được bồ tát sống rồi sao?"

"Nhìn ngươi kìa..tiểu nha đầu ngốc này..."Ngón tay của cửu công chúa giơ lên trán nàng ta gõ một cái, cười trêu:"Theo ta trở về đi."

Tiểu Ngọc làm gì có đồ đạc gì đáng giá để thu dọn. Trong lòng vui rạo rực nhắm mắt đi theo sau lưng Cửu công chúa.

Sau khi hai người bọn họ rời khỏi đình viện, cảnh vật liền trở lại vẻ im lặng vốn có. Sau một hồi lâu, Tần Phi thần sắc nghiêm trọng từ phía sau một cây đại thụ đi ra, Chu Lễ Uyên ở bên cạnh cũng chau mày theo.

"Ngươi buồn cái gì?" Tần Phi trầm giọng hỏi.

Chu Lễ Uyên hơi kinh ngạc bèn đáp:"Ta thấy Tổng trấn lo âu, cho nên ta cũng khắc khoải theo."

"Chuyện vừa rồi, có thấy rõ không? Ngươi vốn ở Giáo tập ti lâu như vậy, đã đi theo Quân đề đốc nhiều năm, học được không ít chuyện, ngươi đã thấy được điều gì rồi?"Tần Phi nghiêm túc hỏi.

Chu Lễ Uyên khom người đáp:"Nếu không phải Tổng trấn đại nhân chỉ điểm, ty chức cũng chưa chắc có thể nhận ra được.Nữ tử này hắn là tu luyện một loại mị công. Ngàn năm qua, có rất nhiều chủng loại môn phái, bây giờ không thể xác định được nàng ra tu luyện loại mị công nào, nhưng tu vi có lẽ không tệ, người bình thường mà đối mặt với nàng có khi bị mê hoặc cũng không biết mà cứ theo ý nàng. Tuy nhiên, có một chuyện ty chức vẫn không thể hiểu được, đó là theo lẽ thường, tại sao Tổng trấn đại nhân lại biết được điều này?"

Tần Phi nói khẽ:"Ta từng đọc một bản bút kí của một vị tiền bối có thấy ghi chép về loại mị công. Môn công pháp đối với nữ tử có yêu cầu cực cao, luyện thành công cũng là cực kì ít. Một khi đại thành,...là hồng nhan họa thủy có hiểu không? Chính là chỉ một nữ nhân có thể chống được thiên quân vạn mã. Cười một tiếng làm khuynh thành, cười tiếng thứ hai làm khuynh quốc!Về phần, làm sao biết được, ngươi không cần phải biết!"

Cũng không phải là Tần Phi cố ý không nói, thật sự là có chút không có ý tứ mở miệng nói được.Tần Phi vốn không phải là người thanh tâm quả dục (không có ham muốn), ngày ấy mang theo Tiểu Ngọc vào nha môn, đi trên đường chỉ thuận miệng bắt chuyện, nhưng có cảm giác nữ tử này bất luận là làm cái gì nói cái nấy, rơi vào mắt mình đều ưng ý đến cực điểm, nhất là khi nàng ấy nói có hoàn cảnh chút cô đơn thê lương, Tần Phi lại có cảm giác muốn bảo vệ.

Phải nói rằng, Tần Phi kết giao với mỹ nữ thật sự không ít, cho dù là đối mặt với người được xưng là Đại Sở đệ nhất tuyệt sắc Đường Đại Nhi, trong lòng Tần Phi cũng không có một chút rối loạn. Nhưng đối mặt với thiếu nữ này, Tần Phi lại có chút rối loạn trận cước, nếu như không phải hắn tinh ý tỉnh táo mà để cho t*ng trùng lên não thì gặp nữ nhân này nhất định là có vấn đề.

Coi như là thanh minh cho việc Tần Phi không phải là dùng nửa thân dưới để suy nghĩ. Trở lại phân sở nha môn, hắn lập tức đem Tiểu Ngọc Nhi ném đến phòng bếp, liền sau đó chúi đầu tìm bút kí của Thủy Tình Không và Thiên Ngân, tìm kiếm dấu vết để lại. Rốt cục bên trong bút kí của Thủy Tình Không đã tìm được một đoạn ghi chép về lưu phái mị công. Một nữ tử mị công đơn giản nhất thì chỉ dùng nhan sắc, thân thể của mình kích thích dục vọng nam nhân, do đó khống chế được đối tượng. Nhưng sau khi tiến giai lên cấp thì chính là như Tiểu Nhọc Nhi vậy, có thể dùng chính tư thái thần sắc, làm cho một người nam nhân vô tri vô thức bị khống chế trong tay.

Mà bổn sự hiện tại của Tiểu Ngọc Nhi, theo như bên trong bút ký quả nhiên thuộc về bất nhập lưu. Chỉ khi tiến thêm một bước nữa, đạt tới mức vô sắc vô tướng, mê hoặc người một cách vô hình mới tính là trở thành một cao thủ chân chính. Nhưng bậc cao thủ như vậy rất khó để tu luyện đến. Thủy Tình Không ghi lại rằng: từng có một vị thượng phẩm tông sư, đối mặt với một vị nữ tử tinh thông mị công không có một thân tuyệt thế tu vi, không hiểu làm sao hắn lại không thể động thủ được với nàng kia, cảm giác chỉ khẽ đụng một đầu ngón tay vào nàng ta thì đó là một sự khinh nhờn lớn lao.Vẫn biết rõ nàng kia chính là đại cừu nhân của cả nhà hắn, nhưng cuối cùng lại trơ mắt nhìn nàng từ từ bỏ đi!

Quả nhiên nàng ta chính là cảnh giới mị công cao nhất, có thể khiến chúng sinh điên đảo đến nhường này. Đúng thật là phường hại nước hại dân. Một cái nhăn mày, một nụ cười có thể làm cho quân vương phải phát động chiến hỏa, có thể làm cho đại tông sư phải rút kiếm quyết đấu! Vưu vật như vậy, có lẽ không nên xuất hiện ở trên đời...

Tần Phi không biết Tiểu Ngọc Nhi tiếp cận mình cuối cùng là có mục đích gì, trong lúc nhất thời cũng không có ý định làm khó nàng. Chỉ là để cho Chu Lễ Uyên đề cao cảnh giác, không nên bị nàng mị hoặc, hằng ngày theo dõi nàng.

Chu Lễ Uyên là người thành thật, nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Tần Phi, cho dù là thời điểm Tiểu Ngọc Nhi tắm rửa, Chu Lễ Uyên cũng kiên định mặc niệm 'Xem mỹ nữ như khô lâu' rồi lại lấy đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cái thân thể mềm mại hoạt bát kia.

Hôm nay, Cửu công chúa cùng Tiểu Ngọc Nhi ngẫu nhiên gặp nhau, ngay lập tức bị Chu Lễ Uyên phát hiện, thông báo ngay cho Tần Phi, hai nam nhân liền cùng nấp trong hoa viên rình xem.

"Tạm thời ta vẫn chưa rõ nữ tử này có dụng ý gì." Tần Phi lắc đầu:"Chu Lễ Uyên, ngươi ở trong phủ khống chế nàng ta cho tốt, ta muốn tự mình đi La Quang một chuyến để tìm Cơ Như Tích để hỏi rõ thực hư."