Có câu nói: ”đánh người không được đánh vào mặt”, nhưng lời này đối với Tần Phi một chút hữu dụng cũng không có. Hắn dùng Đoạn Ca vỗ vỗ lên khuôn mặt của Ngô Xương: "Vị Ngũ hoàng tử ngu ngốc này, ngươi cho rằng mình là cái thứ gì chứ? Ở Ngô quốc này ngươi có địa vị chính trị sao? Ngươi có quyền thừa kế sao? Ngươi muốn làm hoàng đế Ngô quốc? Nói cách khác, ngươi có thể nắm trong tay bí mật gì của Trấn phủ ty sao? Ngươi chẳng qua là có được một người cha tốt mà thôi, một kẻ bất tài chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết như ngươi, lại còn muốn đưa ra điều kiện với ta sao?"

"Ngươi có ý gì?" Ngô Xương hoảng sợ quay đầu lại hỏi.

Tần Phi nhún vai: "Ý của ta là, bắt ngươi trở về chỉ lãng phí lương thực mà thôi. Đối với một tên hoàng tử không đáng một đồng một cắc như ngươi, thì xách đầu ngươi đem về hay bắt sống ngươi trở về, lợi ích cũng như nhau cả thôi. Vì vậy. . . yên tâm lên đường đi!"

Ngô Xương há hốc mồm, cứng họng. Đường đường là thân phận Ngũ hoàng tử Ngô quốc, vào đến miệng Tần Phi thì so với những tên ăn mày trên đường phố cũng chẳng sai biệt lắm, loại nhục nhã này người như Ngô Xương làm sao có thể chịu được?

Những giọt máu tươi chậm rãi rớt từ cổ Ngô Xương xuống mặt đất, mùi máu tươi gây mũi, khiến cho cuộc sống an nhàn sung sướng của Ngũ hoàng tử trở thành địa ngục u tối. Đôi mắt hắn ngước nhìn Giải Ý, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi tha thiết, trong lúc này, hắn lại hi vọng Giải Ý có thể nói gì đó, tranh thủ cho hắn một đường sinh cơ. Thế nhưng, chính mắt hắn đã nhìn thấy rõ, Giải Ý bước chậm từng bước về phía hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng giơ lên, nắm lấy tay Tần Phi, mà ở trong tay Tần Phi, chính là chuôi của thanh kiếm chém người như chém đậu hũ ( DG: giống kiểu “chém sắt như chém bùn”) - Đoạn Ca.

Đoạn Ca từng chút từng chút một cắt vào da thịt của hắn, Ngô Xương thậm chí có thể cảm giác được, máu trong huyết quản phun ra xối xả, khí quản hoàn toàn bị cắt đứt. . . Huyết vụ tuôn ra ào ạt, dường như cứ lơ lửng mãi ở trước mắt mà không hề tiêu tán. Song, suy nghĩ của hắn, cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Giải Ý buông tay ra, ánh mắt cảm kích liếc nhìn Tần Phi trong chốc lát. Nàng biết, nếu như Tần Phi không muốn giúp nàng 'Mượn đao giết người' thì cho dù nàng sử dụng hết khí lực tích tụ từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, cho dù nàng quỳ trên mặt đất khốn khổ cầu khẩn, cũng không có cách nào khiến cho nam tử trước mặt có chút cảm động. Sau khi một kiếm giết chết Ngô Xương, Giải Ý trong lòng bỗng nhiên hoàn toàn trống rỗng, trong đầu một mảnh hỗn độn, nàng cười khổ một tiếng, muốn nói gì đó nhưng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, chóng mặt rồi té xuống. . .

Rất lâu sau đó, đợi đến khi nàng tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm ở trong một phòng ngủ, Giải Ngữ ngồi ở bên giường, ánh mắt đỏ hoe thâm quầng, hiển nhiên là đã không ngủ suốt một đêm rồi.

"Nhị tỷ, ta. . ." Giải Ý tựa hồ có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói ra khỏi miệng như thế nào.

Thấy muội muội của mình đang muốn ngồi dậy, Giải Ngữ nhẹ nhàng dùng sức ấn nàng nằm xuống, thấp giọng nói: "Không cần phải giải thích bất cứ cái gì cả, ta biết hết rồi. Tần Phi tên khốn kiếp này mặc dù bắt tỷ muội chúng ta, nhưng trong chuyện này, ta còn thiếu hắn một lời cảm ơn."

"Hắn không giam tỷ lại sao?" Giải Ý kinh ngạc hỏi.

"Không!" Giải Ngữ thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ mở ra, trong viện trống trơn không hề thấy một bóng người: "Tần Phi nói, căn nhà này tạm thời để tỷ muội chúng ta ở, chỉ cần không trốn đi, vậy thì cái gì cũng đều có thể hảo hảo mà thương lượng. Nhưng nếu chúng ta có bất cứ ý đồ bỏ chạy gì, hắn nói hắn cam đoan là chúng ta trốn cũng không thoát, hơn nữa. . . Tên khốn kiếp này nói, nếu tỷ tỷ chạy trước, liền giết muội muội. Muội muội chạy trước, liền giết tỷ tỷ! Đây là người nào a. . ."

Giải Ý cười thảm một tiếng, con cá đang nằm trên thớt chính là như vậy, đành phải chịu thôi chứ biết làm sao? Những tia nắng ban mai ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi xuống người nàng, khiến cho khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của nàng tựa hồ rạng ngời thêm vài phần. Nhưng rạng rỡ hơn thì sao chứ, xem ra cũng chẳng thể làm phai mờ đi những nét tuyệt vọng trên khuôn mặt xinh đẹp.

"Đầu ta rất choáng váng, bụng cũng rất đau . . ." Giải Ý lẩm bẩm nói.

"Dĩ nhiên, muội sảy thai mà." Giải Ngữ oán hận nói: "Tên hài tử khốn kiếp kia, “chảy đi” là tốt nhất. Đúng rồi, buổi sáng tên khốn Tần Phi kia phái người đưa thuốc cùng cháo gà tới để ở trên bàn, vẫn còn nóng, để ta bưng tới cho muội."

Giải Ý bỗng nhiên lộ vẻ tươi cười: "Vậy sao, muội cảm thấy hắn cũng không phải quá đáng ghét."

... . . .

Tần Phi trên tay cầm một chiếc khăn mùi xoa, chiếc mũi đỏ ửng co giật. Hắn đã hắt xì từ tận sáng sớm đến giờ, không biết là bởi vì đêm qua bị thương hay là sáng nay bị người ta chửi mắng sau lưng quá nhiều. Chén thuốc kia đắng ngắt, tựa như thuốc kháng sinh vậy ( VP: thuốc trừ sâu DDVP ), may nhờ có Cửu công chúa liên tục dỗ dành, cuối cùng phải đỏ mặt, cũng chẳng thèm quan tâm đến khí chất của công chúa nữa, dùng sức đè Tần Phi xuống, hôn hắn một cái, mới khiến cho Tần Phi cau mày uống hết chén thuốc.

Giết chết một vị hoàng tử Ngô quốc cùng một nhóm cao thủ Ngô quốc, chuyện này đương nhiên phải cân nhắc, làm sao để bẩm báo lên cho thích hợp. Về chuyện thái tử á? Tần Phi đã sớm nhìn thấu bản tính miệng cọp gan thỏ của hắn, ở ngoài đại môn Sát Sự Thính náo loạn đến tận nửa đêm, chính mình vẫn không dám đạp cửa bước vào. Đợi đến lúc Tần Phi trở về, đang bị thương tổn nghiêm trọng, chỉ muốn đi ngủ một giấc, lại nghe thấy thái tử cùng bộ hạ còn đang đứng ngoài cửa la mắng, Tần Phi tâm phiền ý loạn cộng thêm chút bạo ngược sau khi vừa mới giết người, cầm theo một thanh trường đao rồi chạy ra khỏi đại môn Sát Sự Thính!

Vô luận là thái giám hay là thị vệ, vừa thấy Tần Phi một cánh tay trần nắm chặt trường đao bước tới, lập tức bị dọa cho sợ đến mức bỏ chạy tán loạn. Thái tử lúc ấy thì bị dọa cho sợ đến tái mặt, hai chân phát run, thiếu chút nữa là không còn khí lực chạy, gần như phải vịn tường mà lê đi, bất quá, thái tử gia vẫn ném lại hai câu chống đỡ để tỏ uy : "Tần Phi, ngươi kẻ bề dưới dám phạm thượng, chờ xem ta hảo hảo mà thu thập ngươi đi. . ."

Muốn thu thập cục diện hỗn loạn đến như vậy, cho dù là Tần Phi mưu kế hơn người, da mặt lại dày, cũng có chút chịu không nổi.

Trên cửa sổ truyền đến một tiếng vang nhỏ, Tần Phi ừ một tiếng, lập tức cửa sổ bị đẩy ra, một người giống như con linh xà chui vào, vừa vào tới cửa đã cười hì hì nói: "Hảo đồ đệ của ta, ngươi thật là cấp cho vi sư chút mặt mũi a. Đêm hôm qua, từ trong ra ngoài An Châu thành cũng có thể cảm giác được kiếm ý non nớt không thành thục kia của ngươi. Thế nhưng, giết chết hai tông sư Ngô quốc, hảo đồ đệ, nói ra, người ta cũng sẽ nói là danh sư xuất cao đồ. . . Ta thấy như vậy là tốt rồi, sau này ngươi cũng đừng có gạt người khác, cho dù là cẩu hoàng đế Sở quốc hỏi ngươi, ngươi cũng cứ nói là đồ đệ của ta. Mát mặt quá, mát mặt quá. . ."

Tần Phi lạnh lùng đưa ánh mắt tràn đầy hàn ý nhìn Tôn Hạc: "Con tìm người hơn một tháng, người vẫn không hiện thân. Chẳng lẽ con phải dốc sức đi theo người liều mạng, thiếu chút nữa mất mạng, người mới chịu ra ngoài sao."

Tôn hạc liên tục khoát tay: "Đồ nhi a đồ nhi, vi sư vừa nghe nói tiểu tử ngươi thu phục được tên Nhâm Bình Sinh kia, liền nghĩ thầm, hỏng việc rồi. Nhâm Bình Sinh hắn nói chuyện quá mức ngay thẳng, đầu óc không nhanh nhẹn, chắc chắn đã nói hết cho ngươi cái gì hoàng tộc a, cái gì Đoạn Ca a, hỏng bét rồi. Ngươi nhất định vừa phán đoán, lại vừa muốn hỏi ta. Ta trong lúc nhất thời không biết làm sao để nói cho ngươi biết, không thể làm gì khác hơn là trước hết cứ trốn đi vài ngày. Cũng may tiểu tử ngươi tu vi hiện tại còn mỏng, nếu ta thật sự ẩn trốn, ngươi cũng tìm không được ta."

"Sư phụ. . ." Tần Phi vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Không đến mức như vậy chứ?"

"Sao lại không đến? Tốt, vậy ngươi hứa đi, tuyệt đối không hỏi ta những chuyện phức tạp về Đoạn Ca nhé...." Tôn Hạc ngồi xổm trên ghế, thật chẳng hề khách khí chộp lấy quả táo trên bàn trà, vừa cắn vừa khen: "Hủ bại a, đồ đệ làm quan lớn, đến quả táo so với hoa quả ngoài chợ cũng ngon hơn không ít. . ."

"Vậy, Nhâm Bình Sinh nói có phải thật hay không?" Tần Phi chăm chú đánh giá sắc mặt Tôn Hạc.

"Thật làm giả thì giả cũng thật, giả làm thật thì thật cũng giả!" Tôn Hạc mập mờ nói.

"Vậy cuối cùng là có đúng hay không?" Tần Phi tính tình nhẫn nại hỏi.

"Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai?" Tôn Hạc nhướng mắt: "Ngươi cũng không phải là do ta sinh ra, hơn nữa, mẹ ngươi sinh con, ta một đại nam nhân lại có thể đứng ở bên cạnh nhìn sao? Được rồi, ta chỉ có thể nói như vậy, dù sao nếu như ngươi là Thành Tín, vậy người kia chính là hài tử của Đường Ẩn, nếu như ngươi là hài tử của Đường Ẩn, người kia chính là Thành Tín. Dù sao những việc lộn xộn ta cũng lười giải thích, đem Đoạn Ca cho ngươi, là bởi vì ta cảm thấy tu vi của ngươi so với Thành Tín tốt hơn, kiếm này ở trong tay của ngươi, có thể phát huy tác dụng nhiều hơn thôi."

Tần Phi nghe thấy sư phụ nói những lời không thành thật thì cũng biết không có cách nào ép hỏi lão đến cùng. Về tình về lý, Tôn hạc là trưởng bối, cũng là sư tôn, cũng không thể thật sự cứ nắm chặt râu ria của lão, không để cho lão ăn một quả táo chứ ?

"Được rồi, sư phụ nói đi, tới tìm con sớm như vậy hẳn là không phải để khen ngợi con đó chứ?" Tần Phi đổi đề tài.

"Chuyện chính sự !" Tôn Hạc ném quả táo sang một bên, nghiêm túc nói: "Giải gia có ba tỷ muội, Giải Ngữ Giải Ý bây giờ đang ở trong tay ngươi. Còn đại tỷ của bọn nó là. . ."

"Đại tỷ hả? Ta không quen!" Tần Phi uể oải trả lời.

"Sai rồi, ngươi rất quen." Tôn Hạc giải thích: "Đến hôm nay thì cũng không sợ để cho ngươi biết. Chi chính trong thế hệ hậu bối của Giải gia này, nữ tử có ba người, đại tỷ tên là Giải Lôi Lôi, Ah.. . . Ngươi đừng có làm ra cái vẻ mặt như vậy, ta biết ngươi đã đoán được. Không sai, chính là ả nha đầu chết tiệt da mặt dày không kém so với ngươi, hoàn toàn không để lão nhân gia ta vào trong mắt kia, cô nương kia cũng chính là người duy nhất mà cả ngươi cũng không có biện pháp nắm bắt được."

Tần Phi vẻ mặt hết sức kích động, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã biến hóa bảy tám lần. Nhân sinh a nhân sinh, vốn vẫn luôn tràn đầy tính hí kịch như vậy. Lúc nào đó khi ngươi gặp được một người, ngoằn ngoèo loằng ngoằng thế nào lại có những mối quan hệ không thể ngờ được.

"Năm xưa khi Giải Lâm Phong chấp chưởng Trấn phủ ty, về sau hắn lại không cho con cháu Giải gia ra làm quan, là có nguyên nhân. Tuy thế, Trấn phủ ty dần dần suy yếu, sắp đấu không lại đám người ở Sát Sự Thính rồi. Khi hoàng thất yêu cầu, thiếu nữ thiên tài của thế hệ này Giải Lôi Lôi liền dùng tên giả Ngạn Thanh, tiến vào Trấn phủ ty, cố gắng ngăn cơn sóng dữ! Ai, cái miệng ngươi đừng ngoác lớn như vậy, coi chừng quai hàm rụng xuống đấy. . . Đúng rồi, trước kia khi ngươi đi đón Công chúa Vũ Dương, cái tên Ngạn Thanh kia là giả đấy, đó là Lôi Lôi ở Trấn phủ ty ngụy trang. . ."

Tần Phi cố dùng sức ngậm miệng lại không nói một lời nhìn Tôn Hạc, cũng muốn nhìn xem lão còn có thể tuôn ra bao nhiêu bí mật nữa.

"Ba tỷ muội Giải gia rất có tình cảm với nhau. Thế này, Lôi Lôi là hảo đồ đệ của ta, ta ở Giang Nam, nàng cũng hầu hạ ta chu đáo. Không giống tiểu tử ngươi, ngay cả đấm lưng cho lão nhân gia ta cũng một mực từ chối. Hiện tại Giải Ngữ Giải Ý đã rơi vào trong tay của ngươi. Ngươi đem thả hai nàng đi, lão nhân gia ta trước tiên đưa về thảo nguyên, sau một khoảng thời gian ngắn, lại để cho thủ hạ của Nhâm Bình Sinh đưa các nàng về Ngô quốc."

"Sư phụ. . ." Tần Phi thở dài: "Ta cùng hai nữ nhân kia không thù không oán, cũng không phải là muốn đùa chết các nàng. Ta tốt xấu gì cũng là một viên quan mà, làm quan sẽ phải viết báo cáo, hiện tại Ngô Xương bị ta giết, thái tử bị ta dọa cho mất “mật rồng” rồi. Đem thả hai nha đầu kia rồi, hành động bắt mật thám Ngô quốc lần này, người bảo con phải viết công văn như thế nào?"

"Chuyện viết công văn như vậy. . . Lão nhân gia ta tiến cử cho ngươi một người đắc lực!" Tôn Hạc ra vẻ thần bí mở trừng hai mắt.

"Ai thế?"

"Đương nhiên là Đường Đại Nhi." Tôn Hạc cười nói: "Chớ xem thường nha đầu này, nó có thể dụ dỗ được bao người đấy. Cẩu hoàng đế Sở quốc, Hoàng thái hậu, hoàng hậu nhiều người như vậy cũng đều ưa thích nó. Bổn sự cãi lộn của nhà đầu này, tuyệt đối là hạng nhất đấy."