“Chúng ta giao lại toàn bộ chuyện bên này cho bọn họ ư?” Lê Văn Vân hỏi.
"Ừm? Bên này cứ giao cho mấy người bà Loan trước đã, hình như ông cụ rất tin tưởng bà Loan, tôi cũng chẳng biết xuất phát từ điều gì nữa." Minh Sùng cau mày nói: "Nếu tiêm quỷ đáp xuống về mọi mặt thì năm nghìn người ở khu Tội Ác này sẽ là át chủ bài trong át chủ bài.”
Nói đến đây, anh ta gượng cười: "Người Gác Đêm số một, nói ra cũng nực cười, cậu có biết đội ngũ này thành lập như thế nào không?"
Lê Văn Vân mơ màng lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ cho lắm, trước đây tôi hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của các anh."
“Đội ngũ này là át chủ bài, nhưng cũng là đội cảm tử.” Minh Sùng cười khổ nói: “Khi đội ngũ này thành lập, lúc đó Trác Nhất Minh vẫn chưa vùng lên, mà người mạnh nhất là ông nội của tôi, cũng chính là Người Gác Đêm số một thế hệ đầu tiên, ông nội của tôi cùng thời với Demps.

Lúc đó chỉ có tiêm quỷ đỏ đáp xuống, nhưng đối với hầu hết người bình thường mà nói lại chẳng khác gì ngày tận thế.

Vào thời đại đó, khắp nơi trên thế giới đều bùng nổ chiến tranh, do đó sự xuất hiện của thứ này không ảnh hưởng gì mấy, bởi vì đã có quá nhiều người chết."
"Sau đó, thế hệ đầu tiên của Người Gác Đêm được thành lập, mặc dù lúc đó Demps đã trở thành anh hùng, nhưng trên thực tế, người thật sự đối đầu trực diện với tiêm quỷ đó đó là ông nội của tôi." Minh Sùng nói: "Số một của Người Gác Đêm không dựa vào việc tuyển chọn, mà là cha truyền con nối, truyền đến đời thứ hai là tôi.”
Lê Văn Vân sửng sốt, nhìn Minh Sùng nói: "Đời thứ hai ư? Vậy bố của anh đâu?"
“Bố của tôi ư… Cậu có còn nhớ tôi đã nhờ cậu đi giết Lý Đông Dã không?” Minh Sùng hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu.
“Bố của tôi đã chết trong tay của ông ta.” Minh Sùng nói đến đây thì lắc đầu nói, “Trong mấy năm tôi ở Yên Kinh vẫn luôn điều tra chuyện này, tôi vốn định đích thân ra tay, nhưng sau đó Trác Nhất Minh và Vương Hồng đã liên lạc với tôi, bảo tôi cố gắng che giấu thực lực của mình.


Thật ra bây giờ cũng không nhất thiết phải che giấu nữa.”
"Ừm? Bên này cứ giao cho mấy người bà Loan trước đã, hình như ông cụ rất tin tưởng bà Loan, tôi cũng chẳng biết xuất phát từ điều gì nữa." Minh Sùng cau mày nói: "Nếu tiêm quỷ đáp xuống về mọi mặt thì năm nghìn người ở khu Tội Ác này sẽ là át chủ bài trong át chủ bài.”
“Bố của tôi đã chết trong tay của ông ta.” Minh Sùng nói đến đây thì lắc đầu nói, “Trong mấy năm tôi ở Yên Kinh vẫn luôn điều tra chuyện này, tôi vốn định đích thân ra tay, nhưng sau đó Trác Nhất Minh và Vương Hồng đã liên lạc với tôi, bảo tôi cố gắng che giấu thực lực của mình.

Thật ra bây giờ cũng không nhất thiết phải che giấu nữa.”
Nói đến đây, anh ta gượng cười: "Người Gác Đêm số một, nói ra cũng nực cười, cậu có biết đội ngũ này thành lập như thế nào không?"
“Bố của tôi đã chết trong tay của ông ta.” Minh Sùng nói đến đây thì lắc đầu nói, “Trong mấy năm tôi ở Yên Kinh vẫn luôn điều tra chuyện này, tôi vốn định đích thân ra tay, nhưng sau đó Trác Nhất Minh và Vương Hồng đã liên lạc với tôi, bảo tôi cố gắng che giấu thực lực của mình.

Thật ra bây giờ cũng không nhất thiết phải che giấu nữa.”
Anh ta lắc đầu nói: "Với thực lực hồi trước của tôi, có lẽ có thể trở thành sát thủ, nhưng bây giờ lại chẳng là gì cả."
Dứt lời, anh ta lại nói tiếp: "Ông nội của tôi và Hodges cùng đến đây để cai quản khu Tội Ác.

Sau đó ông nội của tôi biết được, một ngày nào đó trong tương lai sẽ bùng nổ trận chiến ác liệt hơn, do đó ông ấy đã bắt đầu lựa chọn người trong Người Gác Đêm có thể cùng mình chiến đấu trong tương lai.

Ông ấy đã tốn rất nhiều năm để chọn ra quy mô năm nghìn người, tất cả đều là cao cấp trở lên, hơn nữa bọn họ đều tự nguyện gia nhập.


Sau đó sau khi ông nội của tôi qua đời, biên chế này vẫn chưa từng thay đổi, mà đám người này chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình tôi.

Đến lúc đó, vào thời khắc khó khăn nhất, chúng ta sẽ xông lên, dù là màu tím tôi cũng sẽ xông lên."
Lê Văn Vân ngẩn người, hóa ra đội ngũ át chủ bài của Người Gác Đêm lại có tác dụng như vậy.
“Hai người đang nói chuyện gì thế?” Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, Lữ Dương đã bước ra trong cabin.
Minh Sùng khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, mở hộp cơm ra, còn Lê Văn Vân thì khẽ cười.
Anh biết Minh Sùng không thích tiếp xúc với người khác cho lắm, ngoại trừ người có một mức độ quen thuộc nhất định, bằng không anh ta sẽ không nói một chữ.
Anh ho khan nói: "Không có gì, chúng tôi chỉ nói sân bay tạm thời đã xây dựng xong, tối nay sẽ có máy bay đến đón chúng ta."
Lữ Dương hơi sáng mắt, rồi tự múc cho mình một bát cháo, vừa ăn vừa nói: "Ôi mẹ ơi, ngài Minh, tài nấu nướng của anh thật tuyệt vời!"
Mấy ngày qua, Minh Sùng đều tự tay xuống bếp nấu cơm, lần nào Lữ Dương ăn cũng hận không thể nuốt luôn đĩa.
Nghe thấy lời khen này, trên mặt Minh Sùng vẫn không có một chút phản ứng, bởi vì anh ta đã sớm quen với việc được người khác khen ngợi về tài nấu nướng của mình.
“Đúng rồi, anh đã hỏi lão Mặc kia chuyện bọn họ đã giấu xương ở đâu chưa?” Lữ Dương hỏi.
Ngài Minh lắc đầu đáp: "Tôi không am hiểu việc đàm phán và tra khảo."

"Mẹ kiếp, vậy thì để tôi đi.

Tôi rất am hiểu việc ngược đãi người khác, bảo đảm sẽ khiến ông ta ngoan ngoãn tuân theo." Lữ Dương đứng bên cạnh nói.
“Thôi bỏ đi, để sau khi ông ta quay về nói chuyện với Vương Hồng đi, Vương Hồng muốn ông ta sống.” Minh Sùng nói.
"Thật đáng tiếc, nếu như sớm hỏi ra, có lẽ tôi cũng có thể lấy được nhiều xương.

Đến lúc đó, tôi sẽ nhanh chóng vượt qua hai anh, không, tôi cảm thấy chỉ cần có đủ xương, tôi sẽ nhanh chóng vượt qua ông cụ Trác Nhất Minh kia.” Lữ Dương tự tin nói.
Lê Văn Vân phớt lờ tên này.
Ăn xong, Minh Sùng đứng dậy nói: "Hôm nay hai cậu không cần phải canh gác tại đây đâu, mà cứ việc tùy ý đi dạo trong thành phố đi, có lẽ buổi tối bọn họ sẽ đến đây, đến lúc đó các cậu cứ đến trang viên của Hodges tìm chúng tôi là được."
“Anh đã phái người canh gác ở bên này rồi à?” Lê Văn Vân hỏi.
“Ừm.” Minh Sùng gật đầu nói: “Chúng tôi đã sắp xếp người canh gác ở đây rồi.”
“Được, đúng lúc tôi có chuyện cần phải đi giải quyết.” Dứt lời, Lê Văn Vân liền đứng dậy nói: “Đúng rồi, anh có còn nhớ, lúc trước Hodges đã từng nói, ông ta đã âm thầm chọn ra một số đứa trẻ thiên phú để bồi dưỡng trở thành người thân của mình hay không? Nhưng lần này tôi đến đây không nhìn thấy nhiều người như vậy, anh có biết đám người đó đang ở đâu không?"
Minh Sùng sửng sốt rồi thở dài nói: "Tốt hơn hết là cậu đừng đi điều tra nữa, lũ trẻ đó...!đa số đều đã chết rồi, Hodges đã sống lâu như vậy.

Sở dĩ ông ta trông trẻ như vậy là cũng giống như Demps, sử dụng phương pháp kéo dài tính mạng tà ác kia của Hồng Nguyệt."
Lê Văn Vân sửng sốt, thở dài nói: "Tôi...!biết rồi."
Anh nhớ đến người phụ nữ lúc trước, con gái của cô ta đã bị Hodges bắt đi.
...

Cùng lúc đó, ở sân bay Lâm Hải, Ngô Nghiêu đeo tai nghe đi ra khỏi sân bay, nhanh chóng nhìn thấy Khương Vĩ đang đứng đợi ở cửa, Khương Vĩ cười hì hì tiếp đón hỏi anh ta: "Mụ nội anh, gần đây không liên lạc được, anh đã chạy đi đâu vậy?"
"Tôi giải quyết chút chuyện ở Yên Kinh." Ngô Nghiêu đáp: "Mấy người Lê Văn Vân đã quay về chưa?"
“Có lẽ ngày mai sẽ đến nơi.” Khương Vĩ cười hì hì nói: “Lát nữa đến nơi đó anh phải cẩn thận một chút.

Trong bốn người chúng ta, anh là người khá lợi hại, nhưng lúc đối mặt với đám người đó, anh hoàn toàn không nắm được ưu thế, có lẽ người yếu nhất trong số bọn họ cũng mạnh hơn anh, tất cả đều là kẻ mạnh nằm trong top hai mươi của Người Gác Đêm.” Khương Vĩ cười hì hì nói.
Ngô Nghiêu ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: "Có anh làm đệm lưng, tôi còn sợ gì chứ?"
“Mụ nội anh!” Khương Vĩ mắng, rồi ôm lấy cổ Ngô Nghiêu nói: “Chúng ta cứ quay về trước đã.”
Ngô Nghiêu cau mày, nhưng không phản bác lại.
Khương Vĩ lái xe định chở Ngô Nghiêu đến căn cứ của Người Gác Đêm ở Lâm Hải, nhưng sau khi lái xe được một lúc, cậu ta quay đầu lại nhìn Ngô Nghiêu hỏi: "Anh...!bị gì vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
“Không có gì.” Ngô Nghiêu lắc đầu nói.
"Bình thường anh nói nhiều lắm cơ mà, sao hôm nay lại ngồi im ở đó thế.

Ai không biết còn tưởng vợ của anh đã bỏ trốn theo người khác đấy." Khương Vĩ nói.
"Không có gì, tôi chỉ ngồi máy bay hơi mệt thôi.

Đúng rồi, tôi muốn hỏi anh một chuyện." Ngô Nghiêu nói: "Anh đã gặp được Đao Ba kia chưa?".