Bước chân của nhóm người phía đối diện càng lúc càng nhanh, Diệp Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi, trạng thái toàn thân trở nên căng thẳng.

Cổ tay áo của anh ta được xắn lên, tay phải săn chắc siết chặt gậy bóng chày, từng đường gân xanh nổi gồ trên cánh tay, tốc độ anh ta bước về phía Lê Văn Vân càng lúc càng nhanh.

Lúc này Diệp Mộng đã sợ tái cả mặt, cô quá hiểu tính tình của Diệp Kỳ, cũng thừa biết Diệp Kỳ căm ghét Lê Văn Vân nhiều đến mức nào!
Suốt chín năm nay, lúc nào anh ta cũng nhắc tên Lê Văn Vân.

Khi ở bên Diệp Hinh, anh ta luôn miệng nói những câu như tự trách mình không bảo vệ tốt được cho Diệp Hinh.

Cô biết, nếu như gặp được Lê Văn Vân, Diệp Kỳ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.

Diệp Mộng không biết làm thế nào mà Diệp Kỳ biết được cô đang ở trường, với cả đến đây bằng cách nào, nhưng lúc này cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ về những việc đó nữa.

Diệp Mộng kéo Lê Văn Vân lại, lớn tiếng nói: “Lê Văn Vân, anh mau chạy đi, chạy nhanh đi!”
Thế nhưng Lê Văn Vân vẫn đứng yên ở đấy!
Anh đã cảnh cáo Diệp Kỳ một lần rồi.

Chẳng lẽ anh không có chút oán hận gì với người nhà họ Diệp hay sao?
Chín năm trước, nhà họ Diệp đuổi cùng diệt tận anh, cả ông cụ nhà họ Diệp lẫn Diệp Kỳ đều nóng lòng muốn lột da rút gân Lê Văn Vân!
Nếu như không được Người Gác Đêm phát hiện ra, e rằng cả đời này của Lê Văn Vân đã phải chết rục xương trong tù rồi.

Bởi lẽ đấy vốn là án tù chung thân mà!
Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, cũng không muốn báo thù bọn họ.

Theo lý mà nói, chứng cứ của sự việc khi đó vô cùng xác thực, hơn nữa người bị hại là đứa con trong gia đình bọn họ, họ cho rằng Lê Văn Vân chính là hung thủ, cho nên trả thù anh cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng việc không ăn miếng trả miếng với người nhà họ Diệp đã là giới hạn cao nhất của Lê Văn Vân rồi.

Điều này có nghĩa là nếu bọn họ không nhắm vào anh thì anh cũng sẽ không đánh trả lại họ!
Bước chân đi đến của Diệp Kỳ mỗi lúc một nhanh hơn, nhất là khi nhìn thấy Diệp Mộng lôi kéo Lê Văn Vân, sự giận dữ trên mặt anh ta lại càng tăng lên, tốc độ đã chuyển sang vừa đi vừa chạy!

Anh ta không nói không rằng, lao về phía trước, nhấc cây gậy bóng chày phang thẳng vào Lê Văn Vân!
Kẻ ác không lắm lời!
Anh ta không thèm phí lời với Lê Văn Vân, cứ thế xông vào đánh.

“Anh, mau dừng tay!” sắc mặt Diệp Mộng chợt biến đổi!
Diệp Kỳ lại không hề quan tâm, gậy bóng chày vụt mạnh, tiếng xé gió truyền đến, bay thẳng vào đầu Lê Văn Vân.

Lê Văn Vân nheo mắt, cười khẩy: “Anh đang muốn tôi chết sao!”
Ánh nhìn chết chóc chợt lóe lên trong mắt anh.

Đúng vào giây phút đó, Diệp Mộng cắn chặt răng, đầu óc cô lúc này như nóng lên, không thể nghĩ ngợi gì được nữa, cả người tiến lên trước một bước, đồng thời ôm chặt lấy Lê Văn Vân, lấy thân mình che chở cho anh.

Diệp Kỳ đã vung mạnh hết sức, muốn rút tay về cũng không kịp nữa.

Nhìn thấy Diệp Mộng, vẻ mặt anh ta đột nhiên biến đổi!
“Bốp!”
Ngay tại lúc này, Lê Văn Vân bất thình lình nâng tay, chặn cây gậy bóng chày đó lại.

Diệp Kỳ biến sắc!
Đỡ được rồi!
Cây gậy anh ta nện xuống như thế, vậy mà lại bị Lê Văn Vân đón được.

Anh ta muốn rút gậy bóng chày về, tuy nhiên, lúc anh ta dùng sức kéo thì lại phát hiện bàn tay nắm chặt lấy cây gậy của Lê Văn Vân vẫn không hề nhúc nhích tí nào.

“Trước kia khi nghe Bành Tân Khôn nói một mình mày có thể hạ gục hết cả đám mười mấy người bọn họ, tao còn không tin.

Bây giờ xem ra, chín năm rồi không gặp, quả nhiên mày cũng khá lên nhiều đấy.” Diệp Kỳ chế giễu hừ một tiếng, bản thân tự giác buông tay ra lùi về sau hai bước.

Sau đó lại nhìn sang phía Diệp Mộng, nói: “Diệp Mộng, qua đây!”
Diệp Mộng hẵng còn đang nhắm tịt mắt, nghe thấy giọng nói vang lên, lúc này cô mới mở mắt ra, phát hiện Lê Văn Vân vẫn đang nhìn mình, trên mặt mang theo nét tươi cười.


Đặc biệt là sau khi thấy được cây gậy bóng chày nọ đang ở trong tay anh, sắc mặt cô lại thoáng run rẩy.

“Em ngây người ra đó làm gì nữa, mau bước qua đây.

Em có biết tên đó là loại người gì không, chính nó là kẻ đã vấy bẩn Mộng Hinh đấy!” Giọng nói của Diệp Kỳ phát ra mang theo vẻ rống giận.

“Anh, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Diệp Mộng vội vã phân bua: “Hơn nữa cũng đã qua chín năm rồi.”
“Có qua một đời đi chăng nữa thì cũng không thể xóa sạch được mối hận của anh đối với nó.

Nếu không phải tại nó thì Diệp Hinh cũng sẽ không phải mang tiếng xấu, càng không đến mức phải gả cho tên rác rưởi Dương Sướng kia.” Diệp Kỳ nhìn Lê Văn Vân, cơn tức giận nhanh chóng dâng trào trong mắt anh ta: “Vậy mà em lại còn chạy đi gặp nó.

Thằng đó là kẻ thù của chúng ta, kẻ thù của cả nhà chúng ta!”
Vào lúc này, những người khác cũng xông đến, nhìn thấy Diệp Mộng đang chắn trước mặt Lê Văn Vân, bọn họ bỗng chốc hơi ngơ ngác, dừng ở ngay bên cạnh Diệp Kỳ.

“Ha!” Lê Văn Vân cười giễu.

Một tiếng chế nhạo này phát ra, tất cả mọi người ở đây đều nghe được hết.

Diệp Kỳ nhìn Lê Văn Vân, giọng điệu u ám, nói: “Thằng nhóc này, mày cười cái gì!”
“Cười anh đấy.” Lê Văn Vân khinh khỉnh đáp: “Ai không biết còn tưởng đâu anh là một người anh trai hết mực yêu thương bảo vệ em gái nữa cơ? Nói chuyện nghe hùng hồn thế cơ mà!”
“Tao đối xử với em gái tao tốt hay không, tự trong lòng chúng nó biết rõ.

Còn cần mày đứng đây nói ra nói vào à?” Diệp Kỳ nhìn Lê Văn Vân, nói: “Tao biết mày giỏi đánh đấm, cho nên nhóm người tao gọi tới đây, tất cả đều đã từng luyện qua Sanda.

Mày nghĩ hôm nay mày chạy thoát được không?”
Lê Văn Vân không thèm để ý đến lời uy hiếp của anh ta, mà chỉ thản nhiên đáp lời: “Được thôi, anh rất yêu quý em gái mình, sau đó để bản thân có thể được thừa kế sản nghiệp gia tộc, anh lại gả Diệp Mộng cho Vưu Tường, người mà Diệp Mộng vốn không hề thích, trái lại còn là người mà cô ấy ghét cay ghét đắng.

Ôi tình yêu vĩ đại quá nhỉ!"

Nét mặt Diệp Kỳ chợt run lên, sau đó thẹn quá hóa giận mà quát lớn: “ĐMM, thằng ngu như mày thì biết cái gì!”
Lê Văn Vân thở dài, lên tiếng: “Diệp Kỳ, muốn đánh nhau thì không thành vấn đề, tôi vẫn giữ câu nói cũ kia thôi, muốn đối phó với tôi thì phải chịu được hậu quả khi tôi ra tay đem lại.

Câu này là lời đe dọa, anh nhớ kỹ lấy.”
Diệp Kỳ cười khẩy: “Ôi tao lại sợ mày quá cơ.

Đừng nói là một thằng vừa mới ra tù, bị gạch tên khỏi gia phả nhà họ Lê như mày, cho dù mày vẫn còn ở trong nhà họ Lê đi chăng nữa, một dòng nhánh thuộc họ nhà Lê, tao muốn động vào thì cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi!”
Dứt lời, anh ta nhìn về phía Diệp Mộng, nói: “Diệp Mộng, bây giờ em bước qua đây, lái xe về nhà ngay lập tức cho anh!”
Hai hàng chân mày của Diệp Mộng nhíu lại thật chặt, cô nhìn Diệp Kỳ, nói: “Anh, anh theo dõi em ư?”
“Hừ!” Diệp Kỳ cười khẩy: “Từ khi biết được thằng nhóc này quay lại Lâm Hải thì anh đã lo rằng em sẽ chạy đi gặp nó, cho nên anh đã lắp đặt GPS trên xe em.

Quả nhiên là bị anh tóm được.

Em đừng có giả ngốc, còn chưa kể thằng đó là kẻ lòng dạ gian xảo.

Ngày mai em cũng sắp đính hôn với Vưu Tường rồi, giờ lại đi gặp mặt nó, thật khiến cho người khác chê cười mà!”
Khóe miệng Lê Văn Vân khẽ giật, trong lòng thầm cảm thán: “Mẹ nó cái chứng cuồng em gái này đỉnh thật sự!”
Diệp Mộng cắn răng, nói: “Anh, anh quá đáng lắm rồi đấy.”
“Anh quá đáng, vậy thì em chạy đi gặp nó, em có từng nghĩ đến cảm nhận của Diệp Hinh sẽ như thế nào chưa? Nó gây ra bao nhiêu vết thương lòng cho Diệp Hinh, em có biết không? Em làm như vậy, em không thấy có lỗi với Diệp Hinh hay sao?” Diệp Kỳ quát đỏ cả mắt!
Sắc mặt Diệp Mộng thoáng run rẩy, cô tin Lê Văn Vân, nhưng những người khác thì thế nào? Có được mấy người tin tưởng Lê Văn Vân đây?
Về mặt này, quả thật Diệp Kỳ nói rất có lý!
Diệp Mộng nghiến chặt hai hàm răng, nhìn về phía Diệp Kỳ, đáp: “Em về nhà với anh, nhưng mà…anh cũng phải để cho Lê Văn Vân đi.”
Diệp Kỳ nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân: “Thằng nhóc, lần này tao tha cho mày, nhưng tốt nhất là mày nên tìm một nơi mà trốn đi, cả đời này đừng thó mặt ra nữa.

Nếu không thì sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm ra mày đấy!”
Lê Văn Vân nhún vai, đáp lời: “Diệp Kỳ, tôi không rảnh mà giải thích với anh, nếu như anh muốn đối đầu với tôi, thì anh cũng nên tự gánh lấy hậu quả do tôi mang lại.”
Đúng vậy.

Nếu là Diệp Mộng thì anh còn giải thích một câu, nhưng về phần Diệp Kỳ thì lại khác.

Anh thậm chí còn chả muốn nhiều lời với anh ta làm gì.

Anh chỉ ước gì Diệp Kỳ đến gây chuyện với anh, như vậy thì anh mới có lý do để đánh trả.

Lê Văn Vân nhìn Diệp Mộng một lát, sau đó hơi mỉm cười, nghênh ngang đi xuyên qua đám người ở đây, vừa đi vừa nói: “Tránh ra nào, tránh ra nào, đừng chắn đường như thế!”

Diệp Kỳ đứng bên cạnh đã tức đến nổi gân xanh, thế nhưng anh ta vẫn còn một ưu điểm.

Đó là một khi đã đồng ý với em gái mình điều gì thì thường sẽ thực hiện được hết.

Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không ra tay.

Lê Văn Vân đi thẳng về phía cổng trường, không bao lâu sau, anh đã nhìn thấy vài chiếc xe con màu đen và xe của Diệp Mộng đi lướt qua người anh.

Xuyên qua cửa sổ xe, anh thấy Diệp Mộng ngồi trên ghế phó lái, Diệp Kỳ đang lái xe của Diệp Mộng.

Anh ta điều khiển tay lái, miệng vẫn đang nói cái gì đó với cô.

Lê Văn Vân chợt nhớ lại chuyện khi nãy Diệp Mộng lấy thân chắn gậy cho anh, khóe miệng lại hơi mỉm cười.

Anh lấy điện thoại ra, tìm số của Đặng Hân Hân rồi bấm gọi.

Rất nhanh sau đó, Đặng Hân Hân đã bắt máy: “Alo, sao thế?”
“Tra giúp tôi một chút xem sản nghiệp hợp tác của ngân hàng Tân Hải ở Lâm Hải bên này và gia đình nhà họ Vưu có nhiều hay không.

Sau đó lại điều tra thêm quyền hạn của tôi có thể cắt đứt hợp tác giữa nhà họ Vưu với ngân hàng Tân Hải hay không.” Lê Văn Vân dò hỏi.

Đặng Hân Hân vui vẻ hỏi: “Anh muốn giúp Diệp Mộng sao?”
Lê Văn Vân gật đầu, đáp: “Ừ!”
“Được, tôi đi điều tra ngay đây!” Đặng Hân Hân gật đầu.

Lê Văn Vân sờ mũi, lại gọi cho Lôi Bân thêm một lần nữa.

Điện thoại cũng được tiếp nhanh chóng, Lôi Bân mở lời: “Sao vậy?”
“Chuyện hôm qua tôi nói chú đi giành mối làm ăn của nhà họ Vưu như thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.

“Tôi đang làm đây, chúng ta có năm hạng mục buôn bán có va chạm với bọn họ, hiện giờ tôi vẫn đang dốc sức lấy về.

Hôm nay tôi đã hẹn đối tác đến nhà hàng để đàm phán rồi.” Lôi Bân lại nói: “Chỉ có điều đang là cuối tuần mà tôi lại phải tăng ca!”
“Nắm chặt cơ hội!” Lê Văn Vân bình tĩnh lên tiếng: “Trước buổi lễ đính hôn của Diệp Mộng vào ngày mai, nhất định phải giành được tất cả mọi thứ của anh ta!”.