Vân Trinh ngủ một giấc say sưa, bỗng chốc có cảm giác không biết bây giờ là lúc nào.

Cơ Băng Nguyên vẫn luôn ở tr3

triều xử lý sự vụ, Đinh Đại vội vàng trở lại một lần, nhìn thấy hắn cũng chỉ nói qua về tiến độ xử án trước mắt, sau khi nhìn người ta hầu hạ hắn ăn trưa rồi lại vội vàng rời đi.

Dường như mỗi người trong cung đều bận rộn, chỉ có hắn đột nhiên nhàn rỗi, cảm thấy hơi buồn bực ngán ngẩm. Nhưng Đinh Đại cũng đã cảnh cáo hắn không được về phủ, bây giờ có không ít người đang nghe ngóng tình tiết vụ án này, hắn cứ nói bị thương ở trong cung tĩnh dưỡng là được rồi. Bởi vậy cuối cùng hắn chỉ có thể đến ngự thư phòng tìm sách đọc.

Mãi đến bữa tối, Hoàng Thượng vẫn còn bận rộn, hắn đành dùng bữa một mình.

Hắn vốn là một người hiếu động không thích nhàn nhã, một người nhàm chán lăn lộn tr3

long sàng chờ Hoàng Thượng đến mức cuối cùng ngủ thiếp đi.

Sau đó nửa đêm mơ mơ màng màng bị Cơ Băng Nguyên ôm đứng lên, phủ thêm quần áo.

Hắn tỉnh, còn có chút ngơ ngác nhìn Cơ Băng Nguyên: "Hoàng Thượng?"

Dưới ánh đèn Hoàng Thượng mặc cổn phục màu đen dùng cho tế tự, cũng không đội phát quan. Y đang cài áo ngủ cho hắn, thấy hắn tỉnh thì mỉm cười: "Đứng dậy, đi Thái Miếu với trẫm."

Vân Trinh vẫn còn trong mộng mơ mơ màng màng, trong cung nhiều lễ nghi, động một cái lại muốn tế tự. Lúc trước hắn làm ngự tiền thị vệ cũng từng làm bạn giá đi Thái Miếu tế tự rồi, cho nên không nghĩ quá nhiều, còn cười hì hì nói với Cơ Băng Nguyên: "Hoàng Thượng, vạn thọ vô cương nha."

Cơ Băng Nguyên đưa tay sờ môi hắn: "Tử đồng có thọ lễ gì muốn tặng trẫm không?"

Vân Trinh nói: "Chắc Chương tiên sinh có chuẩn bị rồi."

Cơ Băng Nguyên nói: "Vậy thì quá không có lòng."

Vân Trinh nói: "Vậy Hoàng Thượng muốn cái gì, đồ của thần đều là Hoàng Thượng cho cả."

Cơ Băng Nguyên nói: "Hôm nay ngươi ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng đều nghe trẫm là được."

Vân Trinh cười hì hì một tiếng: "Có ngày nào mà thần không nghe Hoàng Thượng nói đâu?"

Cơ Băng Nguyên hôn một cái lên trán hắn: "Một lời đã định."

Chỉ thấy Thanh Tùng dẫn theo một đám cung nhân tiến lên rửa mặt chải đầu cho hắn. Hắn thấy dưới thềm lít nha lít nhít cung nhân từ bao giờ, cảm thấy vô cùng kinh ngạc vì trong tay những cung nhân này còn bưng rất nhiều quần áo trang sức. Lại quay đầu nhìn Cơ Băng Nguyên ở bên cạnh, đã sớm có một đám người vây quanh đeo mũ miện cho y, biết đây là đại lễ phục thì hơi đồng tình: "Đống trang phục này rất nặng đi."

Cơ Băng Nguyên giang cánh tay cho cung nhân thắt đai lưng, quay đầu cười một tiếng với hắn: "Cũng tạm, rất nhanh thôi, ngươi kiên trì chút."

Vân Trinh luôn cảm thấy giọng điệu dỗ con nít này của y hơi lạ, nhưng đám cung nhân đã nâng chậu đồng lên, hắn đành phải đưa tay cầm khăn rửa mặt. Sau đó Thanh Tùng bưng một bát canh tổ yến đưa cho hắn uống mấy ngụm, đám cung nhân lại cùng nhau tiến lên vây quanh hắn bắt đầu mặc áo.

Vân Trinh cảm thấy kỳ quái: "Hôm nay ăn mặc long trọng như vậy sao? Sao nhìn không giống quan phục của ta."

Cơ Băng Nguyên nói: "Hoàng hậu đi tế tổ tông với trẫm, đương nhiên là phải ăn mặc long trọng một chút."

Vân Trinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đám cung nhân đã nhẹ nhàng mặc một lớp áo trong màu xanh ngọc, cổ áo màu đen cho hắn. Sau đó có hai cung nữ bưng một cái áo bào dài màu xanh đậm, đai lưng treo từng chuôi ngọc nặng nề kết hợp với vạt áo màu đỏ thẫm đan xen hoa văn vân long, tr3

vạt áo màu xanh đậm thêu từng con chim trị bảy màu.

Hắn càng nhìn càng thấy nghi hoặc. Rất nhanh đã mặc xong quần áo, đám cung nhân mời hắn ngồi xuống, quỳ xỏ giày cho hắn, có người nâng một bảo quan cửu long tứ phượng ánh sáng lấp lánh lên. Cơ Băng Nguyên phất tay lệnh cho cung nhân lui ra, tự mình đi lấy bảo quan kia tới, nói với hắn: "Để trẫm đội cho Hoàng hậu."

Cuối cùng Vân Trinh đã kịp phản ứng, đây là mũ phượng của Hoàng hậu! Không đúng, trọn bộ này đều là lễ phục dành cho đại lễ của Hoàng hậu! Hắn bỗng nhiên muốn đứng dậy, Cơ Băng Nguyên lại đè vai hắn xuống: "Đừng động, cẩn thận làm hỏng quần áo. Vội vàng làm gấp, bẩn sẽ không tìm được cái thứ hai đâu."

Nói xong liền đội mũ phượng kia lên đầu hắn, sau đó đưa tay chỉnh lại dây. Y quan sát một hồi mới cười nói: "Hoàng hậu của trẫm quả nhiên quốc sắc thiên hương."

Vân Trinh nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh này của Cơ Băng Nguyên, y đã đội xong mũ miện, mười hai dây châu che đi khuôn mặt anh tuấn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt chuyên chú nghiêm túc của y đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn đã không biết nên làm ra phản ứng gì, cả phòng đều là cung nhân, hắn không dám ngang nhiên làm trái lời Hoàng đế, chỉ nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng, ngài đang nói giỡn với thần sao? Tế tự quan trọng..." Dù thế nào cũng không phải thấy hôm qua mình mặc nữ trang nên mới đột nhiên hào hứng cho mình mặc trang phục Hoàng hậu chứ?

Đây là tiết Vạn Thọ, y sắp phải đi Thái Miếu tế trời tế tổ tông, muốn xem hắn mặc nữ trang lúc nào mà chẳng được, cớ sao cứ phải chọn lúc này? Hoàng Thượng vẫn luôn thâm trầm nghiêm túc, không giống như người biết đùa giỡn kiểu này mà.

Cơ Băng Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngoan ngoãn nghe lời trẫm, đêm nay trẫm có thưởng." Nói xong liền lấy một ngọc bài lấp lánh tr3

khay của một cung nhân nhét vào tay hắn: "Cầm chắc, lát nữa tế trời phải cầm, đừng để rơi."

Vân Trinh tiếp nhận khối ngọc bài mượt mà kia, cả người đều ch3t lặng, không biết rốt cuộc Hoàng Thượng muốn làm gì. Lại thấy Cơ Băng Nguyên tiến lên đỡ hắn đứng dậy, nắm tay hắn ra ngồi xe bên ngoài. Sau khi hai người ngồi vững, chiếc xe bắt đầu chậm rãi chuyển động, đi về hướng hoàng miếu.

Trong lòng Vân Trinh có chút run rẩy, quay đầu nhìn Cơ Băng Nguyên mấy lần. Cơ Băng Nguyên vẫn luôn ngồi ngay ngắn, chú ý tới hắn quay đầu thì mỉm cười, đưa tay qua nắm chặt tay hắn trấn an: "Lát nữa sẽ đến."

Vân Trinh thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, đừng đùa thần chứ."

Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm giống người thường xuyên nói đùa sao? An phận, nghe trẫm."

Vân Trinh:...

Cho nên rốt cuộc là muốn làm gì? Không phải y muốn mình mặc lễ phục Hoàng hậu này đi Thái Miếu thật chứ!

Lúc xe đến Thái Miếu, Cơ Băng Nguyên dẫn hắn xuống xe, lại đi tr3

một tấm thảm thật dài từ cửa đông vào trong hoàng miếu. Đến trước cửa miếu, hắn không nhịn được nhìn thoáng qua dưới thềm. Sắc trời còn tối đen nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía dưới bậc thang là trăm quan triều đình, vương công đại thần đang bái phục, tất cả đều mặc đồ lễ long trọng.

Trong lòng hắn khẽ run lên, chỉ cảm thấy không thể đi nổi. Cơ Băng Nguyên nắm chặt tay hắn, dẫn hắn bước vào trong Thái Miếu.

Trước chủ thần trong Thái Miếu đã bày đầy đủ các loại tế phẩm, khói bay lượn lờ dưới ánh nến.

Tông lệnh hoàng tộc Cơ thị - An lão thân vương đang đứng đó, thấy bọn họ đi đến cũng không có vẻ ngạc nhiên, chỉ cầm ngọc bài trang nghiêm nói: "Nghênh thần, quỳ -"

Cơ Băng Nguyên dẫn hắn quỳ xuống làm lễ bốn bái ba dập nghênh thần, sau đó chính là đủ loại lễ tiết, sơ hiến, á hiến, hậu hiến, triệt soạn. Hắn ch3t lặng hạ bái, dập đầu, đứng dậy, hạ bái, dập đầu, đứng dậy theo Cơ Băng Nguyên.

Đã hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.

Lão An vương bắt đầu cất cao giọng đọc một bài chúc văn thật dài, Vân Trinh không nghe hiểu một câu cả, chỉ nghe được vài câu cuối cùng: "...Dùng thân theo đuổi tình, thượng hưởng."

Tiếp tục bắt đầu bốn bái, đốt tiền.

Lại bắt đầu niệm chúc văn thật dài.

Tiễn đế thần.

Mùi hương nến, tiền giấy đốt cháy tràn ngập trong đại điện rộng lớn tĩnh mịch, vô số tấm rèm hoa lệ lẳng lặng buông thõng. Vân Trinh thành kính hạ bái, dập đầu từng lần theo Cơ Băng Nguyên, cứ như những linh vị của vô số Hoàng đế Hoàng hậu phía tr3

kia đang yên lặng nhìn bọn họ chằm chằm trong hư không vậy.

Giống như mình thật sự được thần linh chúc phúc.

Tế lễ kết thúc, Cơ Băng Nguyên cầm tay hắn đi ra khỏi Thái Miếu, lên xe về cung.

Sau khi lên xe, Vân Trinh mới như được thư giãn. Hắn thở dài nhẹ nhõm một cái, cảm thấy tr3

lưng mình ướt đẫm mồ hôi, Cơ Băng Nguyên quay đầu mỉm cười, ôm cả eo hắn: "Mệt không?"

Vân Trinh nói nhỏ: "Hoàng Thượng, ngài cũng quá liều lĩnh rồi, Tông lệnh - lão An vương cũng nghe theo ngài?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm đã nhập tên ngươi vào kim sách tông miếu, hôm nay trẫm cũng đã báo với tổ tông, về sau ngươi chính là Vân hoàng hậu của trẫm."

Vân Trinh sợ hãi nhìn y: "Hoàng Thượng, ngài đang nói đùa sao?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm không đùa. Tính tình ngươi thích tự tại, nếu thật sự chiêu cáo thiên hạ lập ngươi thành nam Hoàng hậu, về sau có lẽ ngươi sẽ không còn thời gian thanh tĩnh nữa, cho nên trẫm không vội. Nhưng phải thêm tên vào kim sách tôn thất hợp tịch, tế tự tông miếu, thông báo với tổ tông. Trăm năm sau, ngươi cũng sẽ được nhập vào nơi này, hưởng hương hoa tế bái của con cháu Cơ thị ta. Trong lăng mộ của trẫm cũng đã có vị trí hợp táng cho ngươi."

Vân Trinh ngạc nhiên nhìn y, cả người ngây dại.

Cơ Băng Nguyên sờ đầu hắn, trong lòng nghĩ, ít nhất đời này không để Chu Giáng chiếm trước, không phải là hợp tịch thành hôn sao? Trẫm cũng có thể.

Mặc dù y sẽ không thừa nhận đúng là đêm trước thấy hắn mặc nữ trang mới đột nhiên thông suốt, nhớ tới việc cho hắn mặc lễ phục Hoàng hậu đi tế tự đâu.

Hôm qua bận rộn cả một ngày. Chế tạo gấp gáp lễ phục, Hậu quan, ngọc bài là chuyện nhỏ, quan trọng là phải nói chuyện với Tông lệnh lão An vương cả đêm. Y đồng ý sau khi lập hắn làm nam Hậu thì sẽ chọn một đứa trẻ thông minh lanh lợi của An vương lập làm trữ để trao đổi.

Những điều này đều không đáng nhắc đến.

Tất cả bận rộn mệt nhọc đều đã tan thành mây khói lúc nhìn thấy Vân Trinh mặc lễ phục Hoàng hậu, đi theo mình đến Thái Miếu làm trung hạ bái rồi.

Bây giờ trong lòng y tràn đầy thỏa mãn và cảm giác thành tựu.

Xe dừng lại, Cơ Băng Nguyên dắt Vân Trinh xuống xe. Vân Trinh vẫn còn ở trong khiếp sợ, ngơ ngác theo y xuống xe, đi vào trong điện chính Thể Nhân Cung.

Cơ Băng Nguyên kéo tay hắn vào trong điện, đám cung nhân nâng ngự rượu đứng ở một bên.

Cơ Băng Nguyên cầm tay hắn cười nói: "Đến lượt Hoàng hậu chúc thọ cho trẫm rồi - Đáng tiếc không có cung phi lục cung, mệnh phụ trăm quan cho ngươi dẫn dắt. Nhưng trẫm cũng chỉ muốn một mình ngươi thôi, Hoàng hậu hạ lễ xong, trẫm mới lên triều tiếp nhận lời chúc của trăm quan."

Vân Trinh ngơ ngác đứng phía dưới, nhìn Cơ Băng Nguyên mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi, cung nhân đưa rượu vào tay hắn, hắn giơ chén rượu lên: "Hoàng Thượng..." Hắn nên nói Hoàng Thượng vạn thọ vô cương, thọ cùng trời đất.

Nhưng hắn bỗng nhiên nghẹn ngào không nói ra lời, đôi mắt mơ hồ hẳn đi, nước mắt đã không nghe lời mà rơi xuống.

Cơ Băng Nguyên bật cười, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch. Y đặt chén lên khay của cung nhân, sau đó vung tay lên, tất cả cung nhân nội thị đều lui hết xuống.

Cơ Băng Nguyên ôm Vân Trinh, Vân Trinh vùi đầu vào lòng y, trong lòng chua xót không chịu nổi, kích động khó đè nén mà khóc rống lên.

Cơ Băng Nguyên ôm hắn một hồi, nhìn đứa nhỏ này khóc nghẹn ngào như thế, đành phải ôm hắn đi vào trong hậu điện, đặt hắn lên giường, nâng cằm lên hôn.

Hôn đến lúc hai má hắn đỏ bừng, cả người bủn rủn, đôi mắt còn ngập nước, chỉ thở d0c nhìn y. Cơ Băng Nguyên ôm hắn cười nói: "Hoàng hậu của trẫm, thật sự là quá trẻ tuổi."

Thân thể trẻ trung mới hôn một lần mà đã động t1nh, nghe y nói vậy thì lại đỏ mặt lên, đúng là đáng thương đáng yêu.

Cơ Băng Nguyên cởi áo hắn ra, luồn tay vào, lại hôn hắn một cái thật sâu.

Sau nụ hôn này hai người đều có chút không kiềm chế nổi. Lễ chúc thọ của Hoàng hậu mất nửa canh giờ, suýt nữa trễ giờ nhận lời chúc của trăm quan.

Lúc Cơ Băng Nguyên mặc cả áo lên triều tiếp nhận lễ bái của vương công đại thần, sứ thần các quốc gia vẫn còn mất tập trung.

Tr3

Phụng Thiên Điện, y ngồi ở long ỷ cao cao nghe lễ quan hô to, trăm quan ba bái chín khấu mừng thọ y. Thừa tướng lớn tiếng đọc bài tụng thánh, tiếng nói vang vọng, sắc màu rực rỡ. Sứ thần phiên bang tiến lên dâng quà chúc thọ, trống chiêng cùng nhau vang lên. Trong cung điện tràn ngập vẻ vui mừng thanh bình công chính.

Khắp chốn mừng vui, ai nấy đều đang chúc quân thượng của bọn họ vạn thọ vô cương.

Trong lòng của y lại nghĩ đến đôi mắt sưng đỏ đáng thương lại đáng yêu của Hoàng hậu vừa nãy, cùng với đôi chân thon dài trắng nón uốn lượn dưới lớp áo rũ xuống đất.

Hoàng hậu mới phong, nên sủng hạnh nhiều thêm, nhất định không thể lạnh nhạt.

(*) Lễ phục Hoàng hậu đây (tự tưởng tượng ra phiên bản nam vậy =]]]]])