Ngày mai sẽ phải xuát phát đến Thái Sơn tế trời, buổi tối Thanh Tùng vội vàng thu dọn đồ đạc, mặc dù Vân Trinh vẫn luôn mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng cũng vẫn hỏi Thanh Tùng: "Ta bảo trong phủ đưa đồ dùng ngày thường của ta đến nhé?"

Thanh Tùng nói: "Ôi trời không cần Hầu gia phải bận tâm đâu! Nô tỳ đã sớm cho người đến hỏi La trưởng sử, thu dọn đồ đạc hàng ngày của ngài rồi. Đa số những thứ còn lại thì trong cung đều có, Hoàng Thượng còn chuyên môn dặn dò Sở Nội Vụ chuẩn bị tốt, ngài cứ yên tâm đi."

Vân Trinh nói: "A, vậy trong phủ ta có tin tức gì không?"

Thanh Tùng nói: "Không có tin tức gì, chỉ có mỗi quản gia của Định quốc công phủ đến hỏi lúc nào ngài về phủ thôi, có lẽ là Chu ngũ công tử muốn gặp ngài một lần đi, nhưng mà cũng đã nói không có việc lớn gì, đợi ngài về phủ rồi nói sau."

Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Dù sao trong cung cũng không có việc gì, đến mai ta về phủ trước nhìn xem, cũng dặn dò vài câu."

Thanh Tùng cười nói: "Có La trưởng sử ở đó rồi, ngài còn lo lắng gì chứ."

Vân Trinh không nói lời nào, thật ra là hắn muốn đi xem Chu Giáng. Hắn đã loáng thoáng nhìn ra ý tứ của Hoàng Thượng qua thái độ mấy ngày nay, hẳn là sẽ không để hắn đi trấn thủ biên cương, nhưng y lại không bác bỏ mà chỉ quanh co nói đạo lý cho hắn, làm nền cho hắn. Hắn cũng không phải trẻ con cái gì cũng không hiểu, trong lòng vô cùng xúc động.

Hoàng Thượng đối xử tốt với mình, đương nhiên mình cũng không thể không biết tốt xấu. Tế trời cả đi cả về tốn hơn mười ngày, cũng không biết khi nào Chu Giáng đi, nói không chừng lúc trở về Chu Giáng đã đi rồi, mình lại còn có vài chuyện muốn dặn dò Chu Giáng nữa.

Hắn quyết định, ngày hôm sau quả nhiên bẩm báo với Hoàng Thượng trong lúc ăn sáng, nói muốn về phủ dặn dò một số chuyện.

Đinh Đại ở một bên gần như nín thở.

Cơ Băng Nguyên lại không có chút rung động nào: "Đi đi, vừa đi vừa về một lần cũng tốn không ít thời gian, muốn nhắn nhủ gì thì nên nói rõ ràng." Tấu chương nhận chức của Binh bộ với còn để tr3

bàn chưa phê, tuy Đinh Đại bảo phải xem sắc mặt, nhưng vẫn thiếu chút lão luyện.

Vân Trinh vui vẻ ăn sáng, cung tiễn Cơ Băng Nguyên lên triều rồi mới trở về Chiêu Tín Hầu phủ.

Trưởng sử La Thái Thanh tới báo cáo với hắn, quả nhiên mọi việc đều thỏa đáng, Vân Trinh yên tâm, sau đó lại đi tìm lão Lan.

Lão Lan báo cáo một số chuyện gần đây của tiêu cục, lại thấp giọng nói: "Hầu gia, gần đây chúng ta làm việc ở Hoài Nam, có mấy lần ta cảm thấy không sạch sẽ, nhưng hình như có người đang dọn sạch thay chúng ta. Ban đầu ta còn tưởng rằng trùng hợp, về sau ta cố ý để lại chút sơ hở, quả nhiên đến khi quay lại xem đã bị dọn đi rồi."

Vân Trinh khẽ giật mình, nhìn về phía lão Lan: "Là ai để mắt tới chúng ta sao?"

Lão Lan cười khổ: "Ta đoán là người của Long Tương Doanh, cách làm việc rất giống. Nghĩ lại cũng đúng, Hầu gia ngài vừa bán bảo thạch vừa mở tiêu cục, mỗi ngày đều ở dưới mắt Hoàng Thượng, nếu Long Tương Doanh không biết thì mới là vô trách nhiệm."

Hai tai Vân Trinh có chút nóng lên, nghĩ tới những ngày qua mình giở trò trước mắt y, hóa ra Hoàng Thượng đều nhìn thấy rõ. Nhưng y lại không nói, chỉ để mặc hắn nghịch ngợm. Hắn thấp giọng nói: "Hẳn là hoàng cữu cữu đã biết, sợ chúng ta làm việc không sạch sẽ, liền để mấy người Cao đại nhân dọn sạch thay ta, ban đầu cũng không phải chuyện khi quân gì, thôi."

Lão Lan nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, ban đầu ta còn lo lắng Hoàng Thượng nghi ngờ ngươi, dù sao đây chính là tích trữ binh mã riêng, tư tàng vũ khí, khiến ta sợ hãi đến mức mất ngủ rất lâu. Về sau suy nghĩ thấy không đúng, nếu đã có thể dọn dẹp thay chúng ta, lại không che giấu những vũ khí và cách làm việc của Long Tương Doanh, chắc là cũng không sợ chúng ta biết. Bây giờ ngươi nói như vậy thì ta yên tâm rồi."

Vân Trinh mỉm cười: "Lão Lan đừng sợ, nếu Hoàng Thượng kiêng dè ta thì biện pháp gì chả có, sao phải tốn công tìm nhiều lý do như vậy chứ - y cũng không phải loại người kia."

Lão Lan khẽ gật đầu: "Đúng thế, không phải là ta sợ người ngồi ở vị trí này lâu rồi sẽ thay đổi sao."

Vân Trinh có chút mất tập trung: "Hoàng Thượng - tất cả mọi người đều cách y quá xa, ai nấy đều cảm thấy y đã thay đổi, thật ra từ đầu đến y cuối đều là người như vậy."

Hắn lấy lại tinh thần tiếp tục dặn dò lão Lan: "Chu Giáng đã được Binh bộ bổ nhiệm chưa? Ta nghĩ rồi, đến khi hắn ta được bổ nhiệm, ngươi xem ở chỗ nào thì đến đó mở một chi nhánh tiêu cục. Cho Phương Thanh Tác qua quản lý, ông ấy am hiểu theo dõi và nghe ngóng, đến lúc đó ông ấy phải giúp đỡ Chu Ngũ hết mình. Ngoài ra ta phải chọn một đứa trẻ đi theo bên cạnh Chu Ngũ, cũng để thuận tiện liên lạc. Ngươi xem có thể dùng ai trong đám trẻ, chọn mấy người cho ta xem một chút."

Hắn đang suy nghĩ, lão Lan đã nói: "Không phải là có sẵn rồi sao? Lệnh Hồ Dực kìa, không phải hắn ta quen với Phương Lộ Vân ư, ta nghe nói Phương Lộ Vân cũng đi theo Chu ngũ công tử."

Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Lệnh Hồ Dực... Ta vốn có sắp xếp, nhưng cứ để ta hỏi ý kiến của hắn ta đã. Ngươi lại chọn thêm mấy người nữa, cũng hỏi ý kiến của bọn họ. Nếu đồng ý đi sẽ tăng gấp đôi tiền tháng, sau nay được bỏ nô tịch, nếu là quân công ắt sẽ có tiền đồ."

Lão Lan cười nói: "Ca nhi suy nghĩ nhiều quá, ta đã để lộ ra tiếng gió, không ít người đồng ý đi, chỉ là phải chọn mấy người thông minh thôi."

Vân Trinh gật đầu để lão Lan đi làm, mình thì trở về thư phòng, nhìn thấy Lệnh Hồ Dực hầu hạ trong thư phòng liền hỏi hắn ta: "Chu ngũ công tử muốn đi trấn thủ biên cương, sau khi ta đi Thái Sơn tế trời trở về cũng phải đi đại doanh Tây Sơn lập tức, đến lúc đó công việc thư phòng sẽ ít đi. Ta cho mấy đứa nhóc đến làm việc với La Thái Thanh rồi, cũng có thể học vài thứ. Nhưng ta vẫn muốn hỏi ý kiến của ngươi, một là đi theo Chu ngũ công tử trấn thủ biên cương, ta cần một người liên lạc lanh lợi, đương nhiên không chỉ có ngươi, ta vẫn sẽ phái thêm mấy người nữa, Phương Lộ Vân cũng đi trấn thủ biên cương; Hai là đi đến chỗ Chương Diễm hầu hạ hắn ta, Thanh Y quân sư nổi tiếng khắp thiên hạ, ngươi lại có danh tiếng thần đồng, đi theo bên cạnh hắn ta có thể học được bao nhiêu đó là bản lĩnh của ngươi."

Lệnh Hồ Dực ngẩng đầu nhìn hắn một chút: "Ta chọn Chương tiên sinh." Hắn ta cũng không nghĩ tới hắn ta đưa ra quyết định nhanh như vậy, thậm chí còn sợ Vân hầu gia trực tiếp quyết định để hắn ta đi trấn thủ biên cương.

Vân Trinh cười một tiếng: "Thông minh lắm."

Khuôn mặt Lệnh Hồ Dực dần dần đỏ lên.

Vân Trinh gõ bàn một cái nói: "Không cần khổ sở, chọn con đường tốt nhất không sai, các ngươi không có ai sai cả." Lúc trước Lệnh Hồ Dực có thể được Cơ Hoài Tố phát hiện, đặt ở bên người làm túi khôn. Nếu cho hắn ta cơ hội, nhất định hắn ta có thể nở rộ hào quang, nhưng Phương Lộ Vân là vướng mắc trong lòng hắn ta, có thể vượt qua hay không thì phải xem bản thân hắn ta. Mặc dù hắn cũng không biết ở kiếp trước cuối cùng bọn họ như thế nào, chắc là cũng chẳng ra sao cả.

Bởi vì ngay từ đầu con đường muốn đi đã không giống.

Bên ngoài có người truyền lời: "Chu ngũ công tử của Định quốc công phủ tới cầu kiến Hầu gia."

Vân Trinh nói: "Để hắn ta vào đi." Lại nói với Lệnh Hồ Dực: "Không cần ngươi hầu hạ, ngươi trở về chuẩn bị đi."

Lệnh Hồ Dực cúi đầu đáp lời rồi đi ra ngoài thư phòng, quả nhiên thấy Chu Giáng dẫn theo Phương Lộ Vân tới. Chu Giáng để Phương Lộ Vân ở bên ngoài hầu hạ, mình thì vào thư phòng.

Lệnh Hồ Dực giương mắt nhìn Phương Lộ Vân, hắn ta lại cao hơn rất nhiều, cũng điêu luyện rắn chắc, nhưng vẫn ít lời như trước.

Phương Lộ Vân thấy hắn ta đang nhìn mình thì nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ đi trấn thủ biên cương với Chu công tử."

Lệnh Hồ Dực nhìn hắn ta một cái, bỗng nhiên muốn nói ra lựa chọn của mình: "Hầu gia hỏi ta có muốn đi trấn thủ biên cương với Chu ngũ công tử không, hắn cần mấy người đi hỗ trợ, cũng thuận tiện liên lạc. Nếu như không muốn, hắn sẽ chuẩn bị đưa ta đến hầu hạ Chương Diễm."

Phương Lộ Vân không vội hỏi lựa chọn của hắn ta.

Trong lòng của hắn ta vô cùng vui vẻ: "Ta chọn Chương tiên sinh."

Phương Lộ Vân khẽ gật đầu: "Thanh Y quân sư tài học hơn người, ngươi đi theo hắn ta sẽ có tiền đồ." Trong mắt lại có ý cười.

Lệnh Hồ Dực hừ lạnh một tiếng, cuối cùng Phương Lộ Vân lại nói: "Xin lỗi."

Lệnh Hồ Dực giả bộ như không nghe hiểu: "Có gì mà phải xin lỗi? Là ta có lỗi với ngươi, làm hỏng tiền đồ tốt đẹp của ngươi, chúc ngươi về sau thẳng tới mây xanh, sớm lập công huân. Ngươi yên tâm, ta ở trong kinh không chỉ chăm sóc mẹ ta, mà cũng sẽ chăm sóc cả nhũ mẫu."

Phương Lộ Vân cười hạ: "Ta biết, chỉ nói một tiếng xin lỗi thôi. Nhưng mà không phải vì khiến ngươi bị người khác căm thù và xa lánh như Hầu gia nói."

Khuôn mặt Lệnh Hồ Dực nóng bỏng, cảm thấy khó xử và phẫn nộ vì quá khứ mềm yếu của mình: "Có phải hay không đều không quan trọng!"

Phương Lộ Vân cười một tiếng: "Đúng là không quạn trọng, chỉ là để ngươi không khó chịu như vậy thôi - đúng là ta có ý khác, Hầu gia cũng không oan uổng ta."

Lệnh Hồ Dực đưa mắt nhìn hắn ta, hai mắt như bốc cháy: "Có ý gì khác!"

Phương Lộ Vân cười nói: "Những chuyện đó cũng đều không quan trọng, ngươi ổn là được rồi."

Lệnh Hồ Dực quay đầu phất tay áo rời đi.

Phương Lộ Vân nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta, rồi rũ mắt xuống.

Trong thư phòng Chu Giáng cảm khái với Vân Trinh: "Ta biết ngay Hoàng Thượng sẽ không để ngươi đi mà, nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng cho ta."

"Có gì vất vả đâu - ngươi biết không, Binh bộ còn chưa viết sớ bổ nhiệm đâu, tổ phụ ta ở trong phủ làm to chuyện, đã gọi mấy trăm người làm tùy tùng cho ta, sai vặt thư đồng người hầu quân nô các loại hơn trăm người, hộ vệ lại thêm mấy chục người nữa. Thế ta mới biết vì sao trong quân luôn ghét đám con cháu nhà giàu như chúng ta rồi. Tòng quân như vậy còn sướng hơn cả những tướng lĩnh bò lên từng chút một ở bên ngoài, đúng là châm chọc, hai."

Chu Giáng lắc đầu cười: "Nhưng tổ phụ nói, con cái nhà ai mà chẳng như vậy. Đừng nói đến những nhà như chúng ta, cho dù là quan văn, cứ có chút nhà ai tử đều là dạng này, chớ có nói chúng ta người kiểu này nhà, chính là gia thế, đi nơi nào nhận chức cũng có tôi tớ như mây. Chờ đến khi ta đến đó ổn định báo về, còn muốn phái rất nhiều người hầu và vú già qua đó để thuận tiện sai sử nữa cơ."

Vân Trinh nói: "Là thế này, ta cũng đang muốn nói. Ta cũng sẽ phái mấy tên tùy tùng lanh lợi cho ngươi dùng, ngươi đừng khước từ, chủ yếu là thuận lợi liên lạc thôi. Ngoài ra ta cũng bảo La trưởng sử mua không ít thứ cho ngươi, cũng đều là mấy thứ như giấy bút khó mua được ở đó, cái khác thì thôi. Có điều bên kia thiếu y ít thuốc, bởi vậy ta cũng cho người mua không ít thuốc men thường dùng, còn có thuốc trị thương tốt nhất cho ngươi. Còn có thuốc trong phủ chúng ta, trước kia mẫu thân ta cũng hay dùng, ngươi cứ cầm theo. Ngoài ra còn có chút binh thư, kế sách luyện binh, công thủ thành vân vân, còn có vài sổ tay ghi chép cần dùng ở biên thuỳ, ngươi cũng đem theo cả đi."

Hắn tới gần Chu Giáng, thấp giọng nói: "Ta chép ra từ trong cung, toàn là mấy thứ như chỗ đóng giữ biên cương, quan phòng vệ, tướng lĩnh các kiểu. Rất khó tìm ở bên ngoài, ngươi có rảnh thì hãy xem cho cẩn thận, đừng ngơ ngơ ngác ngác như trước kia nữa."

Chu Giáng nghe hắn nói như thế, một ngọn lửa nóng xông thẳng từ trong tim lên, đôi mắt ửng đỏ, nắm chặt tay hắn nói: "Huynh đệ tốt, ta đến bên kia nhất định dẽ viết thư cho ngươi."

Vân Trinh khoát tay: "Không sao đâu, lão thái gia nhà ngươi là Phúc tướng nổi danh, hy vọng ngươi cũng gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, bình an, chớ có tham công."

Chu Giáng liều mạng nhịn nước mắt xuống, cười nói: "Tốt, ngươi cũng phải sống thật tốt đấy."

Không có ta dụ dỗ ngươi đi lệch đường, lại có Hoàng Thượng trông coi, Cát Tường Nhi nhất định sẽ sống tốt hơn trước kia.