Sau khi bữa tiệc kết thúc cũng hết ngày nghỉ hưu mộc, Vân Trinh ngoan ngoãn trở về đại doanh.

Có người đến nghe ngóng với hắn: "Nghe nói Hữu doanh có hai người tham gia yến hội của ngươi xong thì không trở về nữa, Lý tham tướng đi tìm một lần, không ngờ đã bị Kinh triệu phủ bắt trói hỏi tội, còn không cho thăm tù. Ngày hôm sau phạt 80 trượng, xăm chữ lên mặt đày đến biên cương. Ngươi có biết chuyện gì không?"

Vân Trinh mờ mịt: "Không biết, không phải bữa tiệc vẫn luôn rất tốt sao, mọi người uống vui vẻ, không nghe nói xảy ra chuyện gì cả."

Trở về hắn cũng hỏi Công Lương Việt, Công Lương Việt nói: "Đúng là có việc này, ta nghe nói Lý tham tướng rất bất mãn, đi tìm thống lĩnh cửu môn đô đốc trước. Đỗ thống lĩnh vỗn cũng rất khó hiểu, dù sao cũng là làm việc cho Hữu doanh, sao ngay cả Binh bộ cũng không biết mà đã trực tiếp hỏi tội rồi. Kết quả nghe nói Đỗ thống lĩnh tự mình đến Kinh triệu phủ, trở về liền đuổi Lý tham tướng đi, không cho phép hắn ta hỏi lại việc này nữa. Lý tham tướng không chịu, truy vấn nhiều lần, cuối cùng chỉ biết tội danh là nói xấu tôn thất, nghe nói là trong bữa tiệc đã nói lời mạo phạm Hà Gian quận vương đến mới bị hỏi tội. Đỗ thống lĩnh còn mắng Lý tham tướng không quản lý tốt binh lính của mình, bắt hắn ta về chấn chỉnh lại quân đội, không được bàn về chuyện quốc gia, mạo phạm tôn thất nữa."

Vân Trinh khó hiểu: "Hà Gian quận vương là ai?"

Công Lương Việt nói: "Hôm trước mới hạ chỉ phong Cơ Hoài Tố là Hà Gian quận vương và Cơ Hoài Thịnh là Khánh Dương quận vương. Hôm đó ta thấy gã rất hòa ái, không ngờ rằng..."

Công Lương Việt tặc lưỡi: "Chắc hẳn hai tên ngốc kia đã nói cái gì không đúng, Hà Gian quận vương trông có vẻ ôn hòa nhã nhặn, khiêm tốn cực kỳ, nói chuyện với ta vô cùng khách khí. Mấy thằng nhãi bên Hữu doanh cả ngày toàn nói chuyện bậy bạ, cũng phải chịu thiệt một chút. Đừng thấy Tả doanh chúng ta hay nói cười toe toét, nhưng trưởng bối trong nhà đã đánh mắng dạy bảo cho biết cái gì nên nói cái gì không nên nói rồi."

Vân Trinh nghe được là Cơ Hoài Tố liền sinh lòng phản cảm: "Là bắt người trong phủ của ta sao? Sao ta lại không biết?"

Hàn Tử Tấn ở bên cạnh cười lạnh: "Các ngươi thì biết cái gì, chuyện này vừa xảy ra ta cũng đã cho người trong nhà đi nghe ngóng, các ngươi có biết là ai đưa hai tên kia đến Kinh triệu phủ không? Kinh triệu doãn Văn Thu Thạch, đây chính là một kẻ xảo quyệt, ông ta dám không thông qua Binh bộ đã phán chuyện trong quân doanh là bởi vì ngày đó người đưa đến Kinh triệu phủ là thị vệ Long Tương Doanh! Văn Thu Thạch còn chẳng thèm hỏi khẩu cung đã trực tiếp phán án, Đỗ thống lính của chúng ta đi hỏi trở về cũng không nói một câ nào, lại càng không cần phải nói đến Binh bộ. Nghe nói Binh bộ cũng lặng lẽ hỏi thăm ý kiến của đại nhân bên Quân Cơ Xử, Quân Cơ Xử lại bảo bọn họ đừng có hỏi, bọn họ không quản được đâu."

Long Tương Doanh?

Vân Trinh khẽ giật mình, Công Lương Việt cũng giật mình nói: "Long Tương Doanh chỉ nghe lệnh của Hoàng Thượng, chẳng lẽ là có khẩu dụ?"

Hàn Tử Tấn nói: "Trưởng bối trong nhà cảnh cáo ta về sau không thể đắc tội vị Hà Gian quận vương này. Các ngươi có biết thực ấp của Hà Gian quận vương còn nhiều hơn các Quận vương bình thường hai ngàn hộ không. Có nguồn tin tức đáng tin nói Thái Thường Tự dâng sổ con, các vị Quận vương đều được phong thưởng theo lệ, không cần phải nói cũng biết ai là người cho thêm ân này chứ?"

Công Lương Việt hít sâu một hơi, đám quý công tử như bọn họ đều tương đối mẫn cảm với chuyện lớn, dù sao ai cũng không muốn đắc tội người không nên đắc tội, gây tai hoạ cho toàn tộc, hắn ta hạ giọng nói: "Chẳng lẽ là trữ vị, Hoàng Thượng đã có lựa chọn rồi?"

Vân Trinh nhíu mày, Hàn Tử Tấn nói: "Ai biết được? Dù sao trước mắt xem ra cũng chỉ có vị này không tệ. Nhà ngoại thấp, tài hoa cao, bây giờ cũng đã có chút công lao. Chỉ còn xem Kim thượng thôi, nhưng Kim thượng thâm trầm, không ai dám phỏng đoán, chỉ có thể nói chú ý một chút sẽ không sai."

Công Lương Việt lại nói: "Không phải hôm kia có lời đồn là Hoàng Thượng giấu một cung nữ trong hành cung, đã có thai sao? Còn bắn pháo hoa chúc mừng đó."

Hàn Tử Tấn cười lạnh: "Không cần biết có thật hay không, cho dù có, vậy cũng chưa biết là Hoàng tử hay là Công chúa đâu? Tóm lại bây giờ Hoàng Thượng vẫn còn trẻ khỏe, chúng ta cũng không cần vội vàng, chỉ là nhắc nhở các ngươi vài câu, đừng nhúng tay vào trong chuyện đó. Tội danh nói xấu tôn thất này, phàm là đối đầu với tôn thất thì sẽ khó tránh khỏi có một hai câu mạo phạm, nếu thật sự truy cứu ra thì còn là phạm phải điều cấm. Thiên hạ này không có một ngàn thì cũng phải có mấy trăm tôn thất đấy."

Vân Trinh bị hắn ta nói đến mức không nhịn được bật cười, Hàn Tử Tấn lại nhắc hắn: "Nói ngươi đó! Lần trước không phải ngươi gây sự với Tuần Dương quận vương sao? Hôm yến hội ta thấy ngươi cũng lạnh lùng với Hà Gian quận vương, ngươi thể hiện rõ vậy? Nhìn ngươi bình thường cũng lanh lợi nhanh nhẹn, gặp người nào cũng gọi ca ca, sao ai cũng có thể nhìn ra ngươi không chào đón Hà Gian quận vương thế. Ngươi bao tuổi rồi, hả? Sao tính tình cứ y như một đứa trẻ vậy? Lấy sự thông minh bình thường của ngươi ra, lần sau không được như thế nữa, nếu thật sự không được thì tránh xa gã ra, hiểu không? Gã dám bắt người trong bữa tiệc của ngươi, có thể thấy được cũng không để ngươi vào mắt, cẩn thận một chút đi, ngươi cho rằng Hoàng Thượng có thể sủng ngươi cả một đời à?"

Trong mắt Vân Trinh lướt qua một vẻ lo lắng, hắn có thể lá mặt lá trái với bất kì kẻ nào, ngoại trừ Cơ Hoài Tố. Nhưng hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ: "Được rồi, cảm ơn ca ca đã dạy ta!"

Hàn Tử Tấn tiếp tục bóp mặt hắn: "Không cho phép qua loa! Ngươi cho rằng ngươi giấu rất tốt sao? Mỗi lần ngươi gạt ta ta đều biết! Lười so đo với ngươi thôi, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy, đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn!"

Lần này Vân Trinh lúng túng thật, thu tay về: "Biết rồi, Hàn đại ca tha cho tiểu đệ đi, về sau nhất định, nhất định sẽ nghe lời ngươi."

Hàn Tử Tấn buông lỏng tay, hừ lạnh một tiếng.

Quả nhiên, đêm đó tham tướng Lý Lỗi của Hữu doanh liền đến tìm Vân Trinh: "Mặc dù ta không biết Diêu Đại Trung, Đường Tiểu Tỏa đắc tội Hà Gian quận vương như thế nào, nhưng hôm đó hai người đi tham gia yến hội của Hầu gia, Hà Gian quận vương không để ý đến thể diện của Hầu gia mà trực tiếp đưa người đến Kinh triệu phủ như vậy đúng là không biết đạo lý. Hôm đó Hà Gian quận vương đến dự tiệc, chắc cũng có quan hệ tốt với Hầu gia, không biết Hầu gia có thể năn nỉ thay hai tên kia một chút không. Ta nghe nói còn không thèm hỏi khẩu cung, phạt 80 trượng cũng không có không cho phép quan sát. Nghe nói lúc giam giữ trong đại lao, chỉ tùy tiện bôi ít thuốc đau nhức, tháng sau sẽ bị xăm chữ lên mặt ngay trong lao. Người nhà bọn họ khóc lóc đến tận nhà ta cầu xin."

Lý Lỗi chắp tay nói: "Coi như mạt tướng thiếu Hầu gia một nhân tình, sau này ắt sẽ trả lại."

Vân Trinh nói: "Long Tương Doanh chỉ nghe lệnh của một mình Hoàng Thượng, Lý đại ca đã nhờ, vốn không nên từ chối, nhưng tiểu đệ suy đoán chỉ sợ ngay cả Hà Gian quận vương cũng không thể nói được."

Lý Lỗi khựng lại, biết Vân Trinh nói không sai, sau khi xảy ra chuyện, hắn ta đã dẫn người nhà của hai người kia đưa thiếp mời cầu kiến Hà Gian quận vương mong được tạ lỗi. Kết quả Hà Gian quận vương trả lại thiếp, cũng không gặp mặt, chỉ cho người truyền một câu việc này không thể xen vào, khuyên bọn họ đừng phí công nữa, không bằng chuẩn bị tìm chỗ tốt ở biên cương để sung quân.

Thật ra hắn ta cũng biết hai tên đồng hương kia ngày thường không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng rốt cuộc là đã nói cái gì?

Lý Lỗi đè sự khó hiểu trong lòng xuống, vẫn ăn nói khép nép: "Mạt tướng biết Hầu gia cũng có thể mở lời được trước mặt Hoàng Thượng, không bằng..."

Vân Trinh nói: "Lý đại ca, ta chỉ có thể thay ngươi hỏi Cao thống lĩnh của Long Tương Doanh xem tình huống như thế nào thôi. Nhưng thật sự không dám đồng ý nói trước mặt Hoàng Thượng. Việc nhỏ này mà làm ầm trước mặt vua, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ là chuyện sung quân hai tiểu binh thôi đâu. Không chừng các tướng lĩnh thậm chí là thống lĩnh Cửu Môn Đề Đốc của đại doanh Tây Sơn chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ta khuyên Lý đại ca không bằng chuẩn bị tiền của tìm chỗ đóng giữ tốt một chút, trước tiên cho bọn họ chút ân tình, lại cho hai tiểu huynh đệ kia ít bạc, tr3

đường cũng dễ chịu hơn chút."

Lý Lỗi thay đổi sắc mặt: "Hầu gia, đám huynh đệ chúng ta tin tưởng ngươi mới nhận lời mời của ngươi đến tham gia yến hội chúc mừng sinh nhật. Bây giờ hai huynh đệ xảy ra chuyện ở chỗ của ngươi, ngươi lại làm lơ như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?"

Vân Trinh có chút đồng tình: "Đúng là ta bất lực - Long Tương Doanh sẽ không tùy tiện bắt người, nếu đã bắt người thì chắc chắn là có chứng cứ xác thực."

Lý Lỗi giận dữ xoay người rời đi.

Vân Trinh thở dài, vốn dĩ còn muốn mượn yến hội để lôi kéo vị Võ trạng nguyên này, xem ra lại hỏng việc rồi.

Cuộc sống ở đại doanh đơn điệu nhưng rất nghiêm khắc, không được tùy ý ra khỏi quân doanh, bởi vậy hắn ở trong đại doanh Tây Sơn cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể dẫn binh huấn luyện, tiếp tục viết chữ, viết bài luận nộp cho Hoàng Thượng.

Đảo mắt lại đến thời gian hưu mộc, lần này hắn chuyên môn trở về phủ cho người đi mời La Thái Thanh tới hỏi chuyện.

Trong lòng La Thái Thanh biết rõ, nhưng lại không dám nói, chỉ bảo: "Đúng là việc Long Tương Doanh bắt người rất bí mật, hôm đó Hà Gian quận vương và Khánh Dương quận vương đều uống đến xế chiều mới đi, ngài còn tự mình tiễn bọn họ, làm gì có chuyện khác thường gì?"

Vân Trinh suy nghĩ thấy cũng đúng: "Vậy thủ vệ các nơi trong vườn của chúng ta cũng không nói là có vấn đề gì sao? Long Tương Doanh đến đây, chẳng lẽ lại không thông qua thủ vệ của chúng ta? Không phải chứ?"

Tr3

lưng La Thái Thanh thấm ướt mồ hôi: "Chưa từng nghe báo, có khi chưa chắc ở trong vườn của chúng ta, không chừng là đi ra ngoài đường thì sao."

Vân Trinh nhíu mày, La Thái Thanh vội vàng cầm thiếp mời ra nói sang chuyện khác: "Hà Gian quận vương và Khánh Dương quận vương đồng thời được phong, cũng đều mời khách khứa đến. Bởi vì ngươi không ở nhà, Khánh Dương quận vương đã nghe nói ngươi được nghỉ hưu mộc, chuyên môn gửi thiệp tới, nói là cùng với Hà Gian quận vương mời ngươi đến Kim Quỳ Viên."

Vân Trinh hừ lạnh một tiếng, La Thái Thanh thấp giọng nói: "Vẫn nên đi chứ? Ta đã đồng ý thay ngài rồi." Tuy phiên vương không thích hợp kết giao với tướng lĩnh trong quân, nhưng ba người bọn họ cùng đi khâm sai trị sông, còn là đồng môn, còn từng đến dự tiệc, không cần vì chuyện nhỏ mà đắc tội người có thể trở thành Hoàng trữ.

Huống chi, La Thái Thanh hãi hùng khiếp vía, ngày đó rốt cuộc Hoàng Thượng đã nghe thấy cái gì. Bạch Ngọc Kỳ ra ngoài rất nhanh, có vẻ cũng không bị làm sao, mỗi ngày sau đó đều hát hí khúc bình thường. Nhưng mà ngày đó Hoàng Thượng lại rời đi, đồng thời nghiêm lệnh không được nói cho Hầu gia y từng tới.

Hôm trước hắn ta còn biết Thụy Thanh Ban đã rời khỏi kinh thành.

Sau đó hắn ta cũng đã được bổ nhiệm, chỉ còn một tháng để chuẩn bị, mấy ngày nay hắn ta vẫn chờ Trưởng sử mới đến nhận việc, kết quả Thái Thường Tự lại truyền lời nói Hoàng Thượng khẩu dụ không phái Trưởng sử mới, Chương Diễm đại nhân sẽ để ý đến chuyện bên này.

Vậy thì càng kì quái! Tuy phẩm cấp của Chương đại nhân không cao, cũng vẫn luôn ở trong phủ Chiêu Tín Hầu, nhưng hắn ta đã là một người không thể coi nhẹ trong đám đại thần Quân cơ, sao còn thời gian để ý đến những chuyện vặt vãnh trong Hầu phủ như ngày lễ gì thì tặng quà gì, Hầu gia nên tham gia yến hội nào, chi phí chi tiêu của Hầu gia chứ?

Nếu đã không có sức lực, chẳng vphải là đó chỉ là ngụy trang thôi sao.

Chẳng lẽ Hầu phủ sắp bị xóa nghi chế phủ Công chúa rồi?

Rốt cuộc hôm đó Hầu gia đã làm gì trong phòng, chẳng lẽ đúng là chọc giận Hoàng Thượng, làm Hoàng Thượng mất thiện cảm sao?

Trong lòng của hắn ta tràn đầy bất an, nhưng sau khi có lệnh bổ nhiệm, Hoàng Thượng còn chuyên môn triệu kiến hắn ta nói mấy câu động viên, đến cuối cùng mới hời hợt dặn dò không cho phép để Hầu gia biết ngày đó y đã đến Hầu phủ.

Mặc dù chỉ có một câu, nhưng lại do chính miệng vua nói, vậy chắc chắn là không thể khinh thường!

Hắn ta đã hỏi bóng gió Vân Giang Ninh, nhưng Hồ nhi này lại chẳng để ý đến ai cả, chỉ nghe mỗi Hầu gia, rốt cuộc cũng không nghe ngóng được cái gì.

Hắn ta có rất nhiều tâm sự, đành khuyên nhủ Vân Trinh: "Lại bộ cũng đã bổ nhiệm ta làm Bố chính ti của tỉnh Đan rồi. Vốn dĩ việc này cũng nằm trong dự đoán, nhưng lại không hề bổ nhiệm Trưởng sử mới, chỉ nói để Chương tiên sinh quản. Mấy ngày nay ta đang tạo quan hệ, sau này Hầu gia làm việc vẫn nên cẩn thận một chút, hạ quan không thể ở bên cạnh ngài nữa rồi."

Vân Trinh lại vui vẻ nói: "Bổ nhiệm rồi? Đây là chuyện vui mà! Mai phải tổ chức một bữa tiệc trong phủ để đưa tiễn đại nhân mới được, đêm nay ta đi dự tiệc trước, đến mai sẽ chúc đại nhân sau."

La Thái Thanh:...

Haiz, ai biết trong lòng mình khổ chứ.

Hắn ta chuẩn bị xong quà cáp, thấy Vân Trinh tắm rửa thay y phục vui vẻ rời đi giống một đứa trẻ ngây thơ không biết chuyện gì, trong lòng vô cùng bất lực, thậm chí có một loại xúc động muốn từ bỏ chức vụ Bố chính ti kia để tiếp tục làm Trưởng sử nho nhỏ trong Hầu phủ.

Mặc dù biết đây là điều không thể, thiên uy như núi, nếu Hầu phủ nho nhỏ này mà bị cấu xé thì cũng chỉ là một ý chỉ thôi. Hắn ta làm Trưởng sử, cũng sẽ bị mất mạng theo.

Còn không bằng đứng cao một chút, lực ảnh hưởng rộng hơn chút, cố gắng để sau này còn có thể quan tâm đến hắn nhiều hơn, dù sao còn có Chương Diễm mà. Hắn ta nghĩ như vậy mới thấy trong lòng khoan khoái hơn chút, cho dù như thế nào, bây giờ xem ra Hoàng Thượng vẫn đối xử rất tốt với Hầu gia, hắn ta lo lắng nghĩ.

Vân Trinh cầm quà cáp ngồi xe ngựa đến Kim Quỳ Viên.

Xe ngựa đung đưa, hắn cũng rơi vào trầm tư, Cơ Hoài Tố, Hoàng Thượng rất thích gã sao? Cũng đúng, đời trước Hoàng Thượng cũng rất vừa ý gã, đời này còn có công trị sông. Nhưng hắn vẫn hiểu Cơ Băng Nguyên rất rõ, tuy nói có công sẽ được thưởng, nhưng y vẫn luôn cẩn thận tr3

chuyện phong thưởng tước vị, cố gắng đối xử như nhau. Dù sao việc hay hay gây ra một chút hiểu nhầm không cần thiết, y tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm trong chuyện này.

Cho dù y có hướng về ai thật, cũng sẽ không lấy cách như vậy để Cơ Hoài Tố đứng ở đầu sóng gió.

Như vậy, chẳng lẽ chỉ là một ý đơn giản khác, chính là có công thì được thêm thưởng. Thưởng trị sông? Không đúng, chẳng lẽ là do hai tên xui xẻo bị đày đến biên cương kia?

Ở trong yến hội của mình, hai tên quỷ xui xẻo kia có chức vụ rất thấp, chắc ngay cả Cơ Hoài Tố là ai cũng không nhận ra, sao đang yên đang lành lại chọc giận gã? Vì sao Long Tương Doanh lại ra tay giúp Cơ Hoài Tố? Cao Tín còn là người không thèm để ý đến tình thân, chỉ nghe mỗi mình Cơ Băng Nguyên nữa.

Trừ khi người bọn họ chỉ trích không phải Cơ Hoài Tố.

Chắc hẳn cũng không phải là Hoàng Thượng, hắn chưa từng thấy ai trong quân doanh dám chỉ trích Hoàng Thượng đâu.

Như vậy - chẳng lẽ là mình?

Trong đầu của hắn đang dần hiện ra một suy đoán to gan, bỗng nhiên chú ý tới xe ngựa ngừng lại, hắn cất giọng hỏi tùy tùng đi theo bên ngoài: "Sao lại dừng xe thế?"

Bên ngoài nói: "Cửa ngõ phía trước có đội xe, Hầu gia chờ một chút."

Hắn không để ý, lại phối hợp cân nhắc, khi càng ngày càng đến gần thời điểm kiếp trước, hắn cũng càng ngày càng nôn nóng, thường xuyên nghĩ về tình tiết hai kiếp cả ngày lẫn đêm, sau đó hoảng sợ phát hiện kiếp này càng sống lâu thì càng có nhiều thay đổi. Ký ức quá khứ của hắn bắt đầu dần dần mơ hồ, bởi vì có quá nhiều chuyện thay đổi, hắn cũng không thể tìm được căn cứ có ích đáng tin cậy từ trong trí nhớ nữa.

Đời này giống như hoàn toàn mới mẻ, Cơ Hoài Tố, Chu Giáng, bọn họ đã từng là toàn bộ cuộc sống của mình.

Mà kiếp này bọn họ lại đi sang con đường khác, rời khỏi mình.

Hắn nhận được dễ dàng và tự do, nhưng cũng hoàn toàn mất đi phán đoán về tương lai. Hắn không có cách nào mượn việc sống lại để dự đoán về tương lai nữa, trong lòng hắn tràn đầy lo nghĩ. Nếu như Cơ Hoài Tố vẫn lấy được trữ vị như kiếp trước thì sao.

Mình còn có thể khống chế được hướng đi của mọi việc sao? Tất cả mọi thứ trong tương lai cứ như đang bị sương mù bao phủ, hắn không có cách nào suy đoán và khống chế chính xác nữa.

Cơ Hoài Tố không lấy được quân quyền và sự ủng hộ của mình mà vẫn được Cơ Băng Nguyên thưởng thức, cho nên đây chính là năng lực của gã sao? Cho dù không có mình, gã cũng sẽ... Cho nên chuyện quan trọng vẫn là Cơ Băng Nguyên, quyết định lập trữ là do y.

Rốt cuộc mấy người Cơ Hoài Tố biết được thân phận "con riêng" của mình từ bao giờ?

Cơ Hoài Tố vẫn không hề từ bỏ lôi kéo mình, có phải đã biết tin tức này rồi không?

Hắn day trán, chỉ cảm thấy lúc trước mình thực sự quá ngu dốt tầm thường.

Đêm nay đến dự tiệc với hai người bọn họ, một là phải nghe ngóng xem vì sao hai người kia lại bị đày đi, hai là phải xem rốt cuộc Cơ Hoài Tố muốn làm cái gì. Hắn yên lặng tính toán trong lòng, thuận lợi là hắn đã làm xong mấy chuyện, lại có Giang Ninh đến bên cạnh Hoàng Thượng canh chừng, điều này khiến sự lo lắng ở đáy lòng hắn mới hơi lắng lại.

Xe ngựa dừng lại, đã đến Kim Quỳ Viên, tùy tùng xốc màn xe mời hắn xuống, hắn sửa sang lại y phục rồi xuống xe.

Mã phu vẫn ngồi tr3

lưng ngựa, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái, quay đầu thấy mã phu kia đội mũ rộng vành, mặc áo bào xám trắng, dáng người cường tráng cao lớn, lại không giống mã phu lúc trước lắm, thay mã phu từ bao giờ vậy?

Hắn nghi ngờ nói: "Ngươi tên gì?"

Người kia lập tức quay lại, dưới cái mũ rộng vành là khuôn mặt anh tuấn, thái độ tiêu sái, tr3

mặt còn nở nụ cười ranh mãnh: "Tiểu nhân bái kiến Hầu gia, hôm nay con ngựa này đi có vững vàng không? Tiểu nhân có hầu hạ tốt không?"

Vân Trinh khẽ giật mình, sau đó mới nở một nụ cười kinh ngạc: "Chu Tử Đồng!"